Dưới góc nhìn của Huỳnh Nhân và Đổng Ngọc Thụ, hai người họ là người đánh và người bị đánh, nhưng trong mắt Thái Liên, Huỳnh Thăng Phát và Liễu Phi Tuyết thì họ đang đóng phim.
Có điều, cảnh quay quá thật, nhìn sơ còn tưởng là đang đánh nhau thật.
Dần dần, Từ Lượng đã phát hiện có chỗ không đúng, cậu ta thấy máu tươi trên mặt Đổng Ngọc Thụ, lại thấy biểu cảm vừa tức giận vừa hoảng sợ của Đổng Ngọc Thụ, này giống đóng phim chỗ nào chứ hả? Rõ ràng là đang đánh nhau.
“Đừng quay, đừng quay nữa, Ngọc Thụ chảy máu rồi.” Từ Lượng vội vàng đi tới trước máy quay, nói to.
Lúc này Thái Liên mới nói dừng, mọi người chạy tới nơi thì thấy mặt Đổng Ngọc Thụ đã sưng thành cái đầu heo, thê thảm vô cùng.
Anh ta hoảng sợ nhìn Huỳnh Nhân, liên tục lùi về phía sau, trốn ở phía sau Từ Lượng như túm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Huỳnh Nhân đi tới trước mặt Từ Lượng, cười nhạt nói.
“Về nói với Hào Tinh Húc, anh Đổng hy sinh vì nghệ thuật, chúng tôi sẽ ghi nhớ.”
Nhìn Đổng Ngọc Thụ đang thoi thóp, ánh mặt Từ Lượng lộ rõ vẻ hoảng sợ.
“Cậu đang cố ý gây thương tích đấy, tôi phải báo cảnh sát!”
“Cố ý gây thương tích?”
Huỳnh Nhân bị chọc cười, nhìn Huỳnh Nhân rồi hỏi ngược lại.
“Không phải chúng ta đang đóng phim sao? Tôi nhớ lúc nãy đã hỏi anh Đổng rồi, có cần diễn viên đóng thế không thì anh ta nói không cần.
Bây giờ bị đánh đau lại nói là cố ý gây thương tích à?”
“...”
Từ Lượng vừa tức giận vừa sợ hãi nhìn Huỳnh Nhân, không nói được câu nào.
“Bây giờ đưa tới bệnh viện có khi còn cứu kịp đấy.” Huỳnh Nhân nheo mắt lại nói với Từ Lượng.
Trái tim Từ Lượng run lên cầm cập, dưới ánh mắt chăm chú của Huỳnh Nhân, linh hồn của cậu ta cũng run lên, không dám ở lâu thêm một giây nào, đỡ Đổng Ngọc Thụ vội vàng rời đi.
Sau khi Đổng Ngọc Thụ và Từ Lượng đã rời đi, cả đoàn phim im lặng một lúc lâu, tất cả đều nhìn Huỳnh Nhân với vẻ khó tin, Huỳnh Thăng Phát như chỉ vừa mới gặp Huỳnh Nhân lần đầu tiên, mãi vẫn không nói câu nào.
Chỉ có Liễu Phi Tuyết vẫn bình tĩnh, không hề ngạc nhiên với kết quả như vậy.
Vừa rồi, lúc Huỳnh Nhân ra tay với Đổng Ngọc Thụ, Liễu Phi Tuyết đang chơi đùa với Tiểu Như nên cô bé không hề nhìn thấy cảnh tượng máu me vừa nãy.
Huỳnh Nhân đi tới trước mặt Thái Liên hỏi.
“Cảnh quay lúc nãy thế nào rồi?”
Thái Liên mở màn hình ra, xem lại toàn bộ, cuối cùng chọn được một cảnh tốt nhất, mặt mày sáng rỡ, liên tục khen ngợi.
“Được lắm, đấm thẳng vào thịt, dùng diễn viên đóng thế vẫn không thể bằng người thật việc thật được.”
Những lời khen ngợi này đều thật lòng, nhờ diễn viên đóng thế thì sẽ phải sợ này sợ kia, vì thế sẽ làm cảnh quay không được tốt, nhưng nếu đóng thật thì diễn viên chính lại không đủ dũng cảm, đâu phải ai cũng chuyên nghiệp như nhau.
“Tiếp theo là quay cảnh chính trong quảng cáo.” Thái Liên cẩn thận nhìn Huỳnh Nhân rồi nói.
Ông ta không phải người ngốc, Huỳnh Nhân yêu cầu Đổng Ngọc Thụ đóng vai đối thủ của anh, không phải vì Huỳnh Nhân khoan dung, mà là bởi vì anh muốn trả thù Đổng Ngọc Thụ.
Mà Thái Liên cũng biết một chút về thân thế của Đổng Ngọc Thụ, nhà họ Đổng thuộc bốn gia tộc lớn ở Minh Châu, nhưng cậu thanh niên này lại ra tay không chút kiêng kị gì, có thể thấy được anh không bận tâm tới nhà họ Đổng.
Huỳnh Nhân gật đầu, vươn tay về phía ông ta.
“Hợp tác vui vẻ.”
Lúc này, hai tay Thái Liên nắm chặt lấy tay anh, kích động nói.
“Hợp tác vui vẻ.”
Sau màn nói chuyện khách sáo như vậy, buổi quay được bắt đầu.
Có tổng cộng hai bối cảnh, Huỳnh Thăng Phát là nữ chính của cảnh một, Liễu Phi Tuyết là nữ chính của cảnh hai, kể về kiếp trước kiếp này, thể loại từ quá khứ xuyên tới hiện đại.
Ống kính không ngừng chuyển hướng, điều này sẽ kiểm tra năng lực của người quay phim.
Thái Liên gân cái cổ đỏ lựng nói to.
“Nam nữ chính đi về phía nhau, sau đó quay cận mặt từng người, ánh mắt nữ chính diễn vẻ ngạc nhiên và phẫn nộ đi.
Đây là bài kiểm tra năng lực diễn viên đấy.
Sau đó hai người nhìn nhau thật say đắm vào.”
Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, Huỳnh Nhân mặc đồ diễn, từng bước đi tới chỗ Huỳnh Thăng Phát.
Huỳnh Thăng Phát không hổ là học trò của nhạc si, ngay khi âm thanh vừa cất lên, cô ta đã hoàn toàn nhập vai, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Huỳnh Nhân, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên rồi biến mất, thay vào đó là sự oán hận, diễn tả hết dáng vẻ của người con gái chốn khuê phòng.
“Hoàn hảo.”
Thái Liên vỗ tay cười to.
“Cảnh đầu tiên hoàn thành xuất sắc, tiếp theo là cảnh hai ở thời hiện đại.”
Đến lượt Liễu Phi Tuyết lên sân khấu, cô đã thay một bộ đồ công sở tiêu chuẩn, khi Liễu Phi Tuyết mặc đồ công sở lập tức trở nên vô cùng khí thế, diễn xuất rất chân thực.
Huỳnh Nhân đứng trước mặt Liễu Phi Tuyết, hai tay anh nắm lấy vai Liễu Phi Tuyết, ánh mắt nhìn Liễu Phi Tuyết thật say đắm.
“Cắt…”
Thái Liên yêu cầu dừng lại, đi tới trước mặt Huỳnh Nhân nói.
“Huỳnh Nhân, cậu phải nhìn mặt của Tổng Giám đốc Liễu, không phải nhìn ngực…”
Ông ta vừa dứt lời, Liễu Phi Tuyết lập tức khép quần áo trên người mình lại, nhìn Huỳnh Nhân bằng ánh mắt lạnh như băng.
Huỳnh Nhân lau lau mồ hôi trên đầu.
“Tôi sẽ chú ý.”
“Cắt…”
Lần thứ hai, Thái Liên lại nói dừng.
“Nữ chính, mặt cô đỏ cái gì chứ, hai người đã là vợ chồng già, không phải đôi tình nhân mới yêu nhau đâu!”
“Tôi không…”
Liễu Phi Tuyết nhăn mày định giải thích thì Thái Liên lại đi ra ngoài, chuẩn bị quay lần thứ ba.
“Cắt… Nam chính, cậu cười gì vậy?”
“Tôi không cười, con gái tôi cười.”
Thái Liên quay đầu nhìn lại, thấy Đường Tiểu Lý đang nhìn Huỳnh Nhân cười khanh khách, ông ta trừng mắt nhìn cô bé.
“Đừng có cười, lát nữa lúc cháu diễn sẽ có cảnh khóc đấy.”
“...”
Vì thế, Tiểu Như không cười nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Đây là lần đầu tiên Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết tham gia diễn xuất nên kỹ thuật trước ống kính không được tốt, Thái Liên nhìn mấy lần cũng không thấy hài lòng.
Vì vậy ông ta thở dài.
“Tổng Giám đốc Liễu, cậu Huỳnh, hay là như vậy, hai người cố gắng trao đổi với nhau một chút, lúc diễn sẽ dễ hơn.”
Liễu Phi Tuyết và Huỳnh Nhân ngồi cạnh nhau, vẻ mặt rất mất tự nhiên.
Lúc này, Huỳnh Thăng Phát ngồi xuống bên cạnh Huỳnh Nhân, cười tủm tỉm nói.
“Bây giờ đã biết làm diễn viên vất vả thế nào chưa?”
Huỳnh Nhân bất lực gật đầu.
“Nghề nào cũng khó cả.”
“Dạy cậu một cách để có thể nhanh nhập vai này.”
Huỳnh Thăng Phát chớp chớp mắt, cười nói.
“Lúc quay cảnh tình cảm, cậu hãy nhắm mắt lại, tưởng tượng bạn diễn là người cậu yêu là được.”
“Người, tôi yêu?”
Ánh mắt Huỳnh Nhân trở nên mơ hồ, theo bản năng nhìn về hướng Liễu Phi Tuyết.
Liễu Phi Tuyết nhìn sang chỗ khác, nhưng trong lòng lại nhớ kỹ.
Thời gian nghỉ ngơi trôi qua rất nhanh, âm nhạc nhẹ nhàng lại vang lên, Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết lại nhìn nhau, sau đó cả hai đều nhắm mắt lại.
Từng giây từng phút trôi qua, Huỳnh Nhân không nghĩ tới ai được cả.
“Mình yêu ai nhỉ?”
Anh suy nghĩ trong đầu.
Đúng lúc này, trong đầu anh hiện lại một đôi mắt lạnh lùng, ngay lập tức làm anh chấn động.
“Là cô ấy…”
Huỳnh Nhân lẩm bẩm một mình, thế nhưng từ trong đôi mắt đã hiện lên vẻ bối rối..