Chờ đến khi thấy rõ người tới, tất cả mọi người nhà họ Tôn đều hốt hoảng biến sắc.
Huỳnh Nhân cười mỉa mai một tiếng nói.
“Hình như ông rất hy vọng con gái tôi xảy ra chuyện nhỉ.”
Tất cả người nhà họ Tôn đưa mắt nhìn nhau, gia chủ đã cử Tôn Minh Đào đi đâm con gái anh.
Theo lý mà nói, hẳn là con gái anh đã bị đụng tàn phế rồi mới đúng.
Sao Tiểu Như vẫn bình yên vô sự thế?
Nhất thời, trong lòng mỗi người đều dâng lên một cảm giác lo lắng.
Đột nhiên, dường như Tôn Du Phong nghĩ tới điều gì, co rụt con ngươi lại, tức giận nhìn Huỳnh Nhân rồi quát lên.
“Minh Đào đâu rồi?”
Người đi đâm xe vẫn chưa trở lại thì người bị đụng lại tìm đến tận cửa.
Điều này khiến trong lòng Tôn Du Phong cực kỳ không yên.
Ánh mắt Huỳnh Nhân bình tĩnh lướt qua xung quanh, ngay sau đó anh nhìn sang Lưu An.
“Trả lại đứa con trai cho ông ta đi.”
“Vâng.”
Khóe miệng Lưu An cũng khẽ cong lên, liếc mắt giễu cợt họ.
Sau đó cô ta mở cốp xe ra, ném Tôn Minh Đào không thể động đậy giống như chó chết xuống trước mặt Tôn Du Phong.
“Con chó già, con trai ông ở đây.”
Trong thoáng chốc, bầu không khí trong trang viên của nhà họ Tôn trở nên im ắng chết chóc.
Tất cả mọi người trợn mắt há miệng nhìn Tôn Minh Đào chật vật bò trên đất, bất giác che miệng lại.
Lúc này, một tiếng kêu chói tai xé gan xé ruột vang lên.
“Minh Đào.”
Một người phụ nữ xinh đẹp liều mạng chạy tới bên cạnh Minh Đào, ôm anh ta lên, nước mắt giàn giụa.
“Sao chân con...!lại thế này?”
“Mẹ.”
Tôn Minh Đào cũng đỏ bừng hai mắt, ôm chặt lấy người phụ nữ xinh đẹp kia.
Giọng nói khàn đặc và đau đớn.
“Chân con bị bánh xe nghiền nát rồi.”
‘Ầm.”
Anh ta vừa thốt ra lời này, tất cả người nhà họ Tôn kể cả Tôn Du Phong đều lộ ra dáng vẻ như bị sét đánh trúng, lảo đảo sắp ngã.
Rõ ràng Tôn Minh Đào là kẻ đi đụng người ta.
Sao lại bị xe nghiền thế?
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp kia vừa nghe thấy lời này, càng không chịu nổi đả kích.
Hai mắt tối đen, trực tiếp ngất xỉu.
“Mau đưa bà ấy về phòng.”
Tôn Du Phong vừa kinh ngạc lại vừa giận dữ, mở miệng nói.
Cả nhà họ Tôn rối như tơ vò, nhưng ánh mắt Huỳnh Nhân vẫn lạnh lùng như cũ.
Đối mặt với kẻ địch, anh không hề mềm lòng.
Vẻ mặt Tôn Du Phong ngập tràn giận dữ, nhìn Huỳnh Nhân rồi quát lên.
“Rốt cuộc cậu đã làm gì Minh Đào thế?”
“Anh ta muốn ra tay với con gái của tôi, thì dĩ nhiên tôi sẽ không để anh ta được sống tử tế.”
Đôi mắt Huỳnh Nhân rất bình tĩnh, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Không giết chết anh ta là tôi đã rất từ bi rồi.”
“Cậu...”
Tôn Du Phong tức giận không thôi, nhưng vừa nhìn thấy Lưu An đang đứng sau anh, ông ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Ba, có chuyện gì thế?”
Lúc này, trong phòng truyền tới tiếng một người phụ nữ.
Tôn Tuyết đi ra với khuôn mặt quấy đầy băng gạc thật dày.
Giây phút trông thấy Huỳnh Nhân, cô ta lập tức thét lên một tiếng.
“Huỳnh Nhân? Là mày.”
Cô ta căm phẫn ngút trời xông tới chỗ Huỳnh Nhân.
“Mày biến mặt tao thành như vậy, còn dám tới nhà họ Tôn tao ư, tao liều mạng với mày.”
Nhưng mà, cô ta chỉ đi được một bước thì đã không dám động đậy.
Cơ thể cứng đờ đứng yên tại chỗ.
Một con dao găm sắc bén kề trên cổ cô ta.
Lưu An xuất hiện sau lưng cô ta như ma quỷ, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
“Tiến thêm bước nữa thì chỉ có chết.”
‘Ừng ực.’
Tôn Tuyết lập tức không dám nhúc nhích, nuốt một ngụm nước miếng thật mạnh.
Cô ta quay đầu nhìn Tôn Du Phong.
“Ba, cứu con với...”
Tôn Du Phong bị cảnh này kích thích thật sâu, vẻ mặt càng thêm giận dữ: “Huỳnh Nhân, cậu đừng tưởng rằng có vệ sĩ tài giỏi thì có thể ngang ngược làm càn.”
“Vậy nhà họ Tôn ông có thể ngang ngược làm càn hả?”
Giọng nói của Huỳnh Nhân vô cùng buốt giá.
“Chẳng qua cũng chỉ là một gia tộc hạng hai mà thôi, cũng dám ra tay với con gái tôi, đúng là to gan.”
Anh vừa dứt lời, một luồng sát khí băng giá toát ra theo đó.
Tôn Du Phong bị luồng sát khí này dọa cho phải lùi lại ba bước.
Cả người như rơi vào hầm băng, cực kỳ lạnh lẽo.
“Minh Đào đã bị cậu làm cho tàn phế, cậu còn muốn thế nào nữa?”
Tôn Du Phong tức giận chất vấn.
“Tôi đã đưa ra hai con đường trước mắt cho các người, là sống hay chết tùy ông lựa chọn.”
Tất nhiên, Tôn Du Phong biết sự lựa chọn mà Huỳnh Nhân nói là gì, thần phục hay là chết.
Lúc này, Tiểu Như ở bên cạnh tò mò nhìn về phía Huỳnh Nhân, giọng nói vô cùng dịu dàng.
“Tiểu Như lên xe ngồi một lát trước đây.”
“Được.”
Bây giờ Huỳnh Nhân vẫn chưa ra tay với nhà họ Tôn, cho nên Tiểu Như cũng không sợ hãi.
Cô bé ngoan ngoãn bước lên xe, chơi đồ hàng.
Tôn Du Phong biết Huỳnh Nhân mạnh mẽ, nhưng ông ta có chỗ dựa nên tỏ ra không sợ.
“Huỳnh Nhân, tối hôm đó cậu gây chuyện ở nhà họ Thiều.
Thật không nghĩ tới cậu vẫn có thể sống sót rời khỏi.
Cậu không chịu an phận một chút thì cũng thôi đi, lại vẫn muốn đối đầu với nhà họ Tôn tôi.
Đúng là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình.”
“Nhà họ Tôn tôi là bạn bè làm ăn với nhà họ Thiều.
Nếu để nhà họ Thiều biết được cậu ở chỗ tôi, thì cậu xem họ sẽ làm thế nào?”
Trong mắt ông ta, chỉ cần mình gọi người nhà họ Thiều tới, Huỳnh Nhân sẽ không hề có năng lực phản kháng.
Huỳnh Nhân nở nụ cười quỷ dị, không lên tiếng.
Hôm nhà họ Thiều bị diệt, bởi vì Tôn Tuyết bị hủy hoại khuôn mặt nên nhà họ Tôn là người rời khỏi hội trường sớm nhất.
Vì vậy họ không biết tin tức gia tộc kia đã bị tiêu diệt.
Tôn Du Phong thấy Huỳnh Nhân không nói gì, thì tưởng rằng anh sợ hãi.
Nụ cười giễu cợt càng đậm hơn.
“Biết hối hận rồi à? Muộn rồi.
Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho nhà họ Tống ngay, để họ phái cao thủ tới đây.”
Huỳnh Nhân không hề ngăn cản, mặc kệ cho Tôn Du Phong gọi điện thoại.
“Gọi đi, ông có thể gọi ra được một người nhà họ Thiều thì coi như tôi thua.”
“Hừ, sắp chết đến nơi rồi cứng miệng.”
Khóe môi Tôn Du Phong nở một nụ cười mỉa mai, sau đó gọi một cuộc điện thoại.
Tuy nhiên, âm thanh truyền đến lại chỉ có tiếng chuông không ai bắt máy.
Tôn Du Phong vẫn chưa từ bỏ ý định, lại gọi cho một dãy số khác.
Vẫn không người nhận như cũ.
“Kỳ lạ, tại sao không có ai nhận điện thoại nhỉ?”
Vẻ mặt Tôn Du Phong đầy khó hiểu, lẩm bẩm nói.
Huỳnh Nhân cùng Lưu An nhìn ông ta như đang xem trò vui.
Tôn Du Phong cảm nhận được ánh mắt Huỳnh Nhân, như thể đã chịu kích thích.
Ông ta không cam lòng, lại gọi thêm mấy dãy số nữa.
Những số điện thoại này đều là công ty Tập đoàn thuộc quyền quản lý của nhà họ Thiều.
Tất cả đều có quan hệ làm ăn qua lại với nhà họ Tôn, nhưng vẫn không gọi được.
Lúc này, trên trán Tôn Du Phong đã úa mồ hôi lạnh, không khỏi liếc nhìn Huỳnh Nhân.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, trên mặt hiện lên vẻ giễu cợt đã nắm chắc toàn bộ cục diện.
Ông ta nhìn số điện thoại trong danh sách liên lạc, cuối cùng chỉ còn lại số của Tập đoàn Thiều Thị.
Ông ta hạ quyết tâm, bấm nút gọi.
Giây phút này, Tôn Du Phong lại cảm nhận được áp lực cực lớn.
Mà ông ta cũng không biết rốt cuộc áp lực này từ đâu ra.
“Alo?”
Chẳng mấy chốc, điện thoại được kết nối, một giọng đàn ông lạnh nhạt vang lên.
Tuy rằng giọng nói vô cùng lạnh nhạt, nhưng Tôn Du Phong lại như nghe thấy giọng tiên.
Áp lực trên người bỗng chốc tan thành mây khói, vội vàng nói.
“Có phải Tổng Giám đốc Trương không?”
“Ông là ai thế?”
Tổng Giám đốc Trương không kiên nhẫn hỏi.
“Tôi là Tôn Du Phong gia chủ của nhà họ Tôn, lần trước đã gặp mặt ngài trong bữa tiệc nhà họ Thiều.”
Tổng Giám đốc Trương này chỉ là một quản lý bình thường trong Tập đoàn Thiều Thị.
Nhưng Tôn Du Phong vẫn tỏ ra khách sáo như cũ.
Cũng hết cách, ai bảo Tập đoàn Thiều Thị là Tập đoàn có quy mô lớn nhất và nổi tiếng nhất của nhà họ Thiều chứ?
“Có chuyện gì nói mau, tôi đang vội, không rảnh để ý đến ông.”
Tôn Du Phong cố nén lửa giận trong lòng, gượng cười nói.
“Là như vậy, Tổng Giám đốc Trương, nhà họ Tôn chúng tôi ở đây xảy ra một chút rắc rối.
Mong rằng ngài có thể tới một chuyến, chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ.”
“Đúng là vô dụng, ngay chút chuyện cỏn con cũng không giải quyết nổi.
Thảo nào nhà họ Tôn ông chỉ có thể xếp ở vị trí hạng hai.”
Tổng Giám đốc Trương cười giễu cợt một tiếng rồi cúp điện thoại.
Tuy rằng bị coi thường, nhưng Tôn Du Phong vẫn lộ ra nụ cười hung tợn, nói với Huỳnh Nhân.
“Tôi đã gọi người của Tập đoàn Thiều Thị tới, cậu không được phép đi.”
“Yên tâm, trước khi giải quyết xong mọi chuyện, tôi sẽ không đi.”
Huỳnh Nhân mỉm cười, cứ thế đứng chờ cùng Lưu An.
Không lâu sau, một chiếc BMW màu đen dừng ở trước cổng nhà họ Tôn.
Một người đàn ông mặc tây trang lịch lãm bước vào.
Tôn Du Phong vừa nhìn thấy, lập tức tiến lên tiếp đón, rồi chỉ vào Huỳnh Nhân nói.
“Tổng Giám đốc, chính là tên rác rưởi này gây rắc rối cho nhà họ Tôn tôi.”
Tổng Giám đốc Trương kia nhìn theo, khoảnh khắc trông thấy Huỳnh Nhân, ông ta lập tức bị dọa hồn bay phách tán, quay đầu lại trầm giọng hỏi.
“Ông chắc là anh ấy hả?”
“Chính là anh ta, không sai.”
Tôn Du Phong nói đầy chắc nịch.
‘Bốp.’
Ngay lúc Tôn Du Phong thừa nhận, Tổng Giám đốc Trương tát một nhát lên mặt ông ta, mở miệng chửi mắng.
“Mắt chó nhà ông mù rồi, ngay cả anh Huỳnh mà cũng dám đắc tội.
Tổng Giám đốc của chúng tôi đã dặn dò, nhìn thấy anh ấy như thấy Tổng Giám đốc.”.