Tất cả mọi người trong cục đều kinh ngạc.
Vương Trân đứng dậy đi tới trước mặt Chu Hào, ánh mắt sắc bén nhìn ông ta.
“Tôi nhận ra ông, ông là Chu Hào.”
“Cảnh quan Vương.”
Chu Hạo nhếch môi cười.
“Tôi cũng nhớ cô, người phụ trách vụ án của tôi.”
Vương Trân không tiếp tục nói nữa, chỉ liếc ông ta một cái, rồi hỏi.
“Ông muốn tự thú chuyện gì?”
“Tôi muốn tự thú.
Tôi chính là người lên kế hoạch cho sự kiện ngày hôm đó.
Tôi đã nghĩ ra kế hoạch này.” Chu Hào bình tĩnh nói.
“Cái gì?”
Ngay khi những lời này nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người đều nhanh chóng thay đổi, bao gồm cả Vương Trân.
Bộp…
Đồng nghiệp của Vương Trân là Sử Lôi vỗ mạnh xuống bàn một cái, giận dữ nói.
“Vụ án 316 đã được kết án, đó là do xí nghiệp dưới danh nghĩa nhà họ Liễu có bụng dạ khó lường, muốn kiếm tiền đen.
Tất cả người tiêu dùng đều xuất hiện hiện tượng trúng độc ở mức độ khác nhau thì còn có thể nói gì hả?”
“Đây chỉ là do các người làm việc không hiệu quả, vội vàng qua quýt kết án thôi.”
Chu Hào cười nhạt nói.
“Kế hoạch này là do tôi nghĩ ra nên toàn bộ tiền căn hậu quả mọi chuyện, kể cả một số chi tiết, tôi đều biết rõ nhất.”
“Ông nói cái gì!”
Nghe thấy những lời của Chu Hào, Sử Lôi cảm thấy bị sỉ nhục, lập tức nổi trận lôi đình.
“Sử Lôi.”
Vương Trân liếc anh ta một cái, sau đó tiếp tục nhìn Chu Hào nói.
“Ông đi theo tôi.”
“Tôi có một yêu cầu.”
Chu Hào không động đậy, ông ta nhìn Vương Trân rồi nghiêm túc nói.
“Các người cần phải tiết lộ toàn bộ lời khai của tôi cho phương tiện truyền thông để làm tư liệu gây án.”
Ngay khi những lời này nói ra, ánh mắt của Vương Trân lập tức cứng lại, cô ấy cảm thấy như có một trận gió lớn đang nổi lên.
Theo bản năng nghề nghiệp, Vương Trân vẫn đồng ý.
“Được rồi, tôi đồng ý với ông.”
Chu Hào khẽ mỉm cười nói với Vương Trân.
“Đã vậy, chúng ta vào đi.”
Nói xong, ông ta chủ động đi vào phòng tra hỏi.
Thái độ bình tĩnh đó khiến Vương Trân có chút sững sờ, ông ta có phải đến tự thú không?
Nhìn bóng lưng Vương Trân rời đi, trong mắt Sử Lôi thoáng qua một tia u ám, anh ta lấy điện thoại từ trong túi ra, nhưng do dự xong lại đặt điện thoại xuống.
Một giờ sau, một tin tức chấn động từ trên mạng được lan truyền.
“Ba năm sau sự kiện 316 chấn động một thời, một cuộc đảo ngược kinh trời động đất đã nổ ra!”
“Chân tướng sự kiện 316 đã bị bại lộ, công ty sản xuất dược phẩm hàng đầu Minh Châu có phải là công ty lòng dạ hiểm độc coi mạng người như cỏ rác hay không?”
“Đổi trắng thay đen, không phân biệt được thật giả, vạch trần vụ án ly kỳ 316!”
“...”
Trên các trang web và phương tiện truyền thông lớn, các tiêu đề tin tức gây sốc đã mọc lên như nấm sau cơn mưa.
Trang web được mở ra, đó là một đoạn video rất ngắn.
Khuôn mặt của người trong video được làm mờ nhưng giọng nói vẫn là âm thanh ban đầu.
Ông ta lấy thân phận là người lập kế hoạch cho vụ án 316 để công bố chân tướng trước công chúng.
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp Minh Châu.
Thiều Hải Hà vội vàng trở lại công ty, còn không có kịp uống miếng nước, đã lo lắng hỏi.
“Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
“Ông chủ…”
Thư ký quay lưng về phía Thiều Hải Hà, giọng nói run rẩy kịch liệt.
“Lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Trong lòng Thiều Hải Hà tràn đầy lửa giận, giọng điệu không tốt nói.
“Tôi trả tiền thuê cô là để cô tới giúp tôi giải quyết vấn đề chứ không phải tạo ra vấn đề cho tôi!”
Thư ký chậm rãi xoay người lại, nét mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Anh nhìn cái này đi...”
Nói xong đưa đến một cái máy tính đến.
Bên trong đang phát một video.
“Tôi là Chu Hào, nguyên giám đốc Công ty dược phẩm Hồng Thiên, phó tổng Xí nghiệp Long Đằng.
Tại đây, tôi sẽ công bố với công chúng về sự kiện 316 gây chấn động Minh Châu vào ba năm trước.”
“Tôi là người vạch ra kế hoạch này.
Tất cả những bệnh nhân bị ngộ độc hôm đó đều bị trúng độc sau khi uống thuốc do Công ty dược phẩm Hồng Thiên nghiên cứu chế tạo.
Dưới sự lôi kéo của Thiều Hải Hà, chủ tịch hiện tại của Xí nghiệp Long Đằng, tức gia đình họ Liễu đã trở thành vật hi sinh của sự kiện này.”
“Sau đó, anh ta thuê một đội ngũ thủy quân trên mạng để chi phối dư luận nhằm đảm bảo an toàn cho Công ty dược phẩm Hồng Thiên.
Đối với những bệnh nhân bị trúng độc, Thiều Hải Hà đưa cho mỗi người họ một khoản tiền để rời Minh Châu, trốn tránh điều tra và đe dọa họ không được vạch trần sự thật nếu không sẽ uy hiếp tính mạng người nhà họ.”
Răng rắc…
Xem đến đây, Thiều Hải Hà chỉ cảm thấy mạch máu lưu thông nhanh chóng tăng lên, anh ta đập cái máy tính trong tay xuống đất.
Ngay sau đó, anh ta phát ra một tiếng gào thét kinh trời động đất.
“Chu Hào, tôi phải chém ông thành nhiều mảnh!”
Bùm bùm…
Thiều Hải Hà giống như phát điên, đập phá mọi thứ trong văn phòng tan tác thành từng mảnh.
Thư ký tái mặt vì sợ hãi, hai tay ôm đầu ngồi xổm trong góc, không dám hé răng nửa lời.
Chẳng bao lâu, văn phòng trở nên lộn xộn, sắc mặt của Thiều Hải Hà trở nên cực kỳ dữ tợn.
Đôi mắt anh ta vằn lên tia máu, nhìn như đã không ngủ mấy ngày, răng phát ra những tiếng ken két, hận không thể ăn thịt uống máu ông ta.
Anh ta cho rằng Chu Hào đã bị khống chế rồi nên sẽ trung thành với mình cả đời, không ngờ rằng ông ta lại đâm hai nhát dao vào thời khắc mấu chốt như vậy.
Con dao đầu tiên lấy đi tất cả đoàn đội chủ chốt của Xí nghiệp Long Đằng khiến Thiều Hải Hà *không bột đố gột nên hồ.
(*Không vột đố gột nên hồ nghĩa là: không có cơ sở vật chất, không có cái cốt lõi để tiến hành công việc thì không thể đạt được kết quả mong muốn)
Con dao thứ hai là hy sinh bản thân để công bố chân tướng sự kiện 316.
Hai con dao này, một dao lại tàn nhẫn hơn một dao, hung hăng mà đâm vào trái tim của Thiều Hải Hà, quấy nát thịt băm trong anh ta, quấy, quấy, rồi lại quấy.
Sau cơn tức giận là sự tuyệt vọng.
Sự tuyệt vọng sâu sắc.
Cả người Thiều Hải Hà không có sức mà ngã phịch ngồi xuống ghế sô pha, vẻ tức giận trên mặt đã bị hoảng sợ thay thế.
Anh ta dùng cả hai tay giật tóc mình, sức lực mạnh đến mức trực tiếp giật ra mấy sợi tóc.
Trong đáy mắt anh ta ánh lên sự sợ hãi đã đi sâu vào linh hồn, trong miệng không ngừng tuyệt vọng lẩm bẩm.
“Kết thúc, kết thúc, tất cả kết thúc rồi...”
Giọng điệu run rẩy, chất giọng nghẹn ngào mệt mỏi.
Ầm…
Đột nhiên, cửa phòng chủ tịch bị xô mở ra.
Một chủ quản bộ phận xông vào với vẻ mặt hốt hoảng hét lên.
“Chủ tịch, không xong rồi, có rất đông phóng viên, báo đài đã vây quanh đây muốn ngài đưa ra một lời giải thích về sự kiện 316.”
“Cái gì!”
Nghe vậy, Thiều Hải Hà lập tức đứng lên, đến bên cửa sổ sát đất xem xét.
Điều đầu tiên nhìn thấy là đám đông phóng viên, liên tục xô đẩy, cố gắng lao vào tòa nhà Quốc Tế.
“Chủ tịch, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tên chủ quản kia nhìn Thiều Hải Hà rồi đột nhiên bật khóc, tức giận gào thét lên với anh ta.
“Nhân viên Long Đằng chúng tôi vô tội, tại sao lại vì hành động của anh mà bị liên lụy chứ?”
“Ra ngoài, anh đi ra ngoài cho tôi!”
Bị kích thích như vậy, Thiều Hải Hà cũng gầm lên với tên chủ quan kia, đuổi anh ta đi.
Sau đó anh ta lại nhìn thư ký.
“Cô cũng đi ra ngoài cho tôi!”
Thư ký cầu còn không được, lập tức rời khỏi văn phòng.
Đợi đến khi không còn ai trong văn phòng, Thiều Hải Hà mới ngồi lại trên ghế sô pha, suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Nhưng mà, hoàn cảnh hiện tại khiến anh ta tuyệt vọng, cho dù có làm gì đi nữa thì cũng là con đường chết!
“Tức giận sao? Tuyệt vọng sao? Không cam lòng sao?”
Đột nhiên, một tiếng cười lạnh nhạt vang lên sau lưng.
“Ai?”
Thiều Hải Hà giật mình quay lại đột ngột.
Huỳnh Nhân và Lưu An đẩy cửa ban công, lạnh lùng nhìn anh ta..