Chiến Thần Hắc Ám

Chương 128: 128: Phạm Phải Ba Tội





La Bố cực kì khách khí với Liễu Phi Tuyết, không chỉ bởi vì sếp lớp, mà còn vì một vài ngọn nguồn khác.
Thương hội Hồng Ưng mỗi năm đều sàng lọc tuyển chọn người có tư cách gia nhập vào thương hội, thêm cả những ngôi sao thương mại mới có tiềm lực vô hạn, Thiều Gia Nguyệt và Liễu Phi Tuyết, chính là một trong số đó.
Chẳng qua là, hai người đều từ chối ông ta.
Thiều Gia Nguyệt ném thẳng thiệp mời của thương hội Hồng Ưng vào trong thùng rác ngay trước mặt người mời, thái độ cao cao tại thượng, khinh miệt xem thường ấy khiến La Bố cực kì tức giận.

Còn Liễu Phi Tuyết thì khác, cô rất khiêm tốn chỉ ra những điểm còn thiếu sót của mình, khéo léo từ chối thương hội Hồng Ưng.
Cùng là từ chối, nhưng mà La Bố lại rất tán thưởng Liễu Phi Tuyết.

không nói đến những cái khác, chỉ nói đến sự khiêm tốn này thôi, cũng rất ít người có thể làm được.
Nghe La Bố nói vậy, cả phòng làm việc tổng giám đốc yên tĩnh không một tiếng động.
Lê Nguyệt Thiền sửng sốt, Tôn Tuyết cũng sững sờ, Liễu Phi Tuyết cũng hơi híp mắt lại.
Lê Nguyệt Thiền là người đầu tiên hoàn hồn lại, tiến lên vài bước, nói với La Bố.
“Hội trưởng La, có phải ngài nhầm lẫn gì không, dự án xây dựng thành phố, không phải là đưa cho bên Long Đằng làm sao? Sao lại đưa tới bên Lệ Tinh vậy?”
“Đúng rồi, ngài đưa nhầm nơi phải không?”
Trong lòng Tôn Tuyết trỗi lên sự bất an trong khoảnh khắc, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, không nhịn được lên tiếng châm biếm.
“Hôm qua tôi đã nghe rõ ràng rành mạch rồi, chủ nhân tòa nhà giao dự án xây dựng thành phố cho xí nghiệp Long Đằng, sao có thể đột nhiên đổi ý, để bên Lệ Tinh làm chứ?”
Trò cười.
Thật sự là chuyện cười lớn.

Chuyện như này, hoàn toàn không thể xảy ra!
Thế nhưng, sắc mặt La Bố vẫn không đổi, mang vẻ mặt thản nhiên nhìn Tôn Tuyết, nhìn mà Tôn Tuyết hoảng sợ trong lòng.
“Nếu như các cô không tin, thì có thể mở ra xem nội dung của hợp đồng.”
Liễu Phi Tuyết hơi ngước mắt lên, thờ ơ nhìn qua Tôn Tuyết, sau đó giở bản hợp đồng ra xem.
Lật mấy trang, cô đã gấp lại hợp đồng, bình tĩnh nói.
“Đây đúng là dự án xây dựng thành phố được cấp trên phê duyệt, kế hoạch cải tạo hạ lưu sông Minh Châu, bên trên còn được đóng dấu, không làm giả được.”
“Cái gì?”
Lê Nguyệt Thiền và Tôn Tuyết đồng thời kinh ngạc hô lên.
Người đằng trước thì mắt chữ o mồm chữ a, trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ, còn người đằng sau cũng mắt chữ o mồm chữ a, sắc mặt trắng đến nỗi không thể trắng hơn được nữa.
Hai người phụ nữ đồng thời tiến lên phía trước, giở hợp đồng ra.
Chỉ nhìn trang đầu tiên, đã là giấy trắng mực đen được in dòng chữ to “Cục xây dựng thành phố Minh Châu cấp quyền”, bên trên còn được đóng dấu đỏ của cục xây dựng!
Hơn nữa, cả hợp đồng được cất giữ trong túi đóng kín, chỉ có văn bản tài liệu được đóng dấu, các biện pháp xử lí bảo mật mới làm đúng theo như này!
Liễu Phi Tuyết chậm rãi đứng lên, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ giận dữ, lạnh lùng nhìn Tôn Tuyết, chất vấn.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì! Tôn Tuyết, cho tôi một lời giải thích hợp lí!”
“Không thể nào… Việc này không thể!”
Sắc mặt Tôn Tuyết tái nhợt lùi lại hai bước, hai tay dùng sức túm tóc, hét lên nói.
“Là giả đó! Cái này tuyệt đối là giả đó! Hợp đồng xây dựng thành phố thật, đáng lẽ phải ở bên xí nghiệp Long Đằng, không thể xuất hiện ở Lệ Tinh được.”
Bốp…

La Bố tát một phát vào miệng Tôn Tuyết, ánh mắt lạnh lùng.
“Cô dám nghi ngờ chất vấn cục xây dựng à? Cô có tin ngay sau đây, một cuộc điện thoại là có thể còng tay cô không?”
“Không thể nào, không thể nào…”
Tôn Tuyết mở mắt thật to, bỗng nhiên, cô ta xông tới trước mặt Liễu Phi Tuyết, kích động nói.
“Tổng giám đốc Liễu, cô phải tin tôi, trên bữa tiệc tối vào tối hôm qua tôi thật sự đã nghe thấy, chủ nhân tòa nhà giao dự án cho Long Đằng làm, Lê Nguyệt Thiền cũng nghe thấy mà, có phải không, Lê Nguyệt Thiền?”
Nói xong, cô ta lại hướng ánh mắt mong đợi về phía Lê Nguyệt Thiền, hy vọng Lê Nguyệt Thiền có thể giúp cô ta làm chứng rằng cô ta không nói dối.”
Tuy rằng Tôn Tuyết muốn hãm hại cô ấy, nhưng Lê Nguyệt Thiền vẫn gật đầu, nhíu mày lại.
“Giám đốc Tôn không nói dối, dự án xây dựng thành phố thật sự đã giao cho Long Đằng.”
Thế là, Liễu Phi Tuyết chìm vào trong sự trầm lặng, Lê Nguyệt Thiền cũng vắt hết óc suy nghĩ, vì sao lại như vậy?
Sắc mặt Tôn Tuyết lại càng tái nhợt đi, liều mạng hổi tưởng lại cảnh tượng của tối qua, chỉ sợ bỏ sót chi tiết nào đó.
Nhìn thấy khung cảnh này, La Bố cũng mỉm cười nhẹ, cũng không vạch trần, chỉ lạnh nhạt nói.
“Hợp đồng xây dựng thành phố đã được đưa tới, nếu như tổng giám đốc Liễu cảm thấy không có vấn đề gì, thì hãy kí tên ở dưới, rồi đưa tới cục xây dựng là được.

Trong mấy ngày tới, nhất định sẽ có người phụ trách của cục xây dựng tới tiếp các cô.”
“Phải rồi.”
Dường như nhớ đến chuyện gì đó, La Bố nhìn Lê Nguyệt Thiền một cái, rồi nói với Liễu Phi Tuyết.
“Chúng tôi cảm ơn tất cả những gì mà cô Lê Nguyệt Thiền đã làm tối qua, đồng thời cũng rất coi trọng tập đoàn Lệ Tinh này, hy vọng sau này sẽ có cơ hội hợp tác.”

Nói xong, ông ta bước đi rời khỏi phòng làm việc tổng giám đốc.
Sau khi La Bố rời khỏi, bầu không khí trong phòng làm việc tổng giám đốc trở nên vi diệu.
Hoàn toàn bởi vì câu nói trước khi La Bố rời đi, chẳng phải muốn quy hết công lao về phần Lê Nguyệt Thiền hả?
Ngay lập tức, Tôn Tuyết vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, vẻ mặt hoảng sợ đến cực điểm.
Chính vì đã chắc chắn dự án xây dựng thành phố bị Lê Nguyệt Thiền làm hỏng, thế nên cô ta mới dám bôi nhọ Lê Nguyệt Thiền như vậy trước mắt Liễu Phi Tuyết.

Thế nhưng bây giờ, dự án xây dựng thành phố không hiểu sao lại vào trong tay tập đoàn Lệ Tinh, công lao còn được tính là của Lê Nguyệt Thiền nữa, như thế chẳng phải nói rằng, những gì hôm qua cô ta nói toàn bộ đều là lừa dối Liễu Phi Tuyết.
Lại còn cố ý bôi nhọ Lê Nguyệt Thiền?
Tùy ý lôi một tội danh ra, cũng có thể hủy hoại tiền đồ của cô ta!
“Tôn Tuyết.”
Quả nhiên, giọng điệu của Liễu Phi Tuyết lạnh lùng hơn rất nhiều, gọi tên của Tôn Tuyết.
“Tổng, tổng giám đốc Liễu…”
Tôn Tuyết không còn sự ngang ngược phô trương lúc trước nữa, giọng điệu chỉ còn lại sự hoảng sợ nồng nặc.
“Cho tôi một lời giải thích hợp lý, chẳng phải cô nói là, giám đốc Lê làm hỏng dự án xây dựng thành phố sao, dự án cũng được đưa cho xí nghiệp Long Đằng, tại sao dự án lại đến tay chúng ta?”
Sắc mặt Liễu Phi Tuyết vẫn được coi là bình tĩnh, nhưng mà một đôi mắt, lại nhắm thẳng vào nội tâm Tôn Tuyết.
Lê Nguyệt Thiền cũng vắt hết óc, suy nghĩ xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Bỗng nhiên, cô ấy giống như nghĩ ra gì đó, đồng tử hơi co lại.
Là Huỳnh Nhân sao?
Trong buổi tiệc tối qua, Lê Nguyệt Thiền là người duy nhất biết được nội tình, bất kể là Thiều Hải Hà, hay là Văn Duy Thần, hoặc là Tôn Tuyết, đều bị đuổi ra ngoài.
Huỳnh Nhân, con người này tới đâu cũng bị người khác chê cười, bị người ta phỉ nhổ, một người đàn ông nhìn có vẻ tầm thường, nhưng người đó mới là người cao quý nhất trong buổi tiệc!
Đến nỗi mà, chủ nhân trước của tòa nhà, người giàu nhất Minh Châu, thêm cả người tổng phụ trách của thương hội Hồng Ưng, đều cùng đi theo!

“Thật sự là anh ấy?”
Vẻ mặt Lê Nguyệt Thiền bất ngờ, hai tay che miệng, sợ mình kêu lên thành tiếng.
Bí mật này, Tôn Tuyết đã định trước không thể biết được, bởi vì lúc đó cô ta đã bị đuổi ra ngoài rồi.
“Hiểu lầm thôi, tổng giám đốc Liễu, trong chuyện này, chắc chắn có hiểu lầm gì đó…”
Tôn Tuyết nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói với Liễu Phi Tuyết.

“Tôi nghĩ, nhất định là hành động tối qua của giám đốc Lê, đã được chủ nhân của tòa nhà công nhận đó.”
“Vậy sao? Lúc nãy cô không có nói thế đâu.”
Một giọng nói trào phúng lạnh nhạt cất lên, Tôn Tuyết quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lê Nguyệt Thiền đang nhìn Tôn Tuyết với một ánh mắt mỉa mai, làm gì còn tí  biểu cảm im lặng nén giận lúc trước nữa?
Lê Nguyệt Thiền chỉ là tính tình dịu dàng, cho dù có người nói xấu ác ý, cô ấy hầu hết đều cười trừ cho qua, không có nghĩa là cô ấy không biết cáu kỉnh.
Mà các hành động của Tôn Tuyết, đã khơi dậy lửa giận của Lê Nguyệt Thiền.
“Cô đã phạm tổng cộng ba tội, tội thứ nhất, tội vượt quyền! Tổng giám đốc Liễu nhận định tôi là người đại biểu cho công ty, nhưng cô lại nhiều lần mạo phạm, tự mình đưa ra quyết định!”
“Tội thứ hai, tội vu khống! Cô năm lần bảy lượt nói xấu ác ý, gây ra đấu tranh nội bộ bè phái trong công ty, gây ra sự hao tổn tài nguyên!”
“Tội thứ ba, tội lừa dối! Cô nói dối tổng giám đốc Liễu rằng dự án xây dựng thành phố đã rối hết rồi, kết quả cuối cùng người lấy được dự án, lại là Lệ Tinh chúng ta, cô định giải thích như nào?”
“Tôi biết cô nhìn tôi không thuận mắt, muốn kéo tôi ngã ngựa, bình thường đấu võ mồm, tôi có thể cười trừ cho qua, nhưng mà cô muốn đấu đá nội bộ, tổn hại đến lợi ích của công ty, tôi không đồng ý.”
Giọng điệu của cô ấy lạnh lùng, lộ rõ tài năng, liệt kê ra từng tội một Tôn Tuyết đã phạm phải, người đứng đầu bộ phận tuyên truyền xã hội, danh xứng với thực!
“Lê Nguyệt Thiền, cô!”
Tôn Tuyết không ngờ Lê Nguyệt Thiền không chỉ không nói đỡ cho cô ta, mà lại còn báo thù cô ta, gương mặt cô ta lập tức trở nên vừa dữ tợn vừa hoảng sợ.
Trên mặt Liễu Phi Tuyết cũng xuất hiện một lớp sương lạnh, giọng điệu lạnh lùng.
“Nếu như điều giám đốc Lê nói đều là sự thật, Tôn Tuyết, vị trí phó giám đốc của cô cũng không cần ngồi đó nữa đâu, thay người đi.”.