Chiến Thần Hắc Ám

Chương 127: 127: Chủ Nhân Thật Giả





Liễu Cảnh Nhiên cũng sững sờ, nhất thời quên mất cả việc phải né ra, bị Thiều Hải Hà tát mạnh một phát.
Ngay tức khắc, khóe miệng ứa máu, đầu tóc rối tung.
Còn Liễu Cảnh Nhiên vẫn trợn tròn mắt ngây ra, giống như là ba hồn bảy phách thiếu mất một hồn một phách vậy, ngơ ngẩn nhìn Văn Duy Thần.
“Câm rồi à? Nói đầy đủ không thiếu chữ nào cho tôi!”
Thiều Hải Hà cực kỳ tức giận, liên tục gào thét lên với Liễu Cảnh Nhiên.
Lúc này Liễu Cảnh Nhiên mới hoàn hồn, ôm mặt, nhìn Thiều Hải Hà bằng ánh mắt sợ hãi, không dám làm trái lời một chút nào.

cô ta nói ra toàn bộ những gì mình nói với Văn Duy Thần về dự án xây dựng thành phố trong nhà khách.
Ban đầu, dù thế nào thì đây cũng là dự án xây dựng thành phố được cấp trên phê duyệt, đóng dấu chính thức, khó mà nói rõ được.

Vì vậy Liễu Cảnh Nhiên chỉ ra ám hiệu một cách mờ mịt, dù sao nếu như Văn Duy Thần là chủ nhân của tòa nhà quốc tế, thì chắc chắn có thể nghe hiểu được ý của mình là gì.
Thiều Hải Hà cũng vậy, không thể nói rõ ràng, cũng ra ám hiệu với Văn Duy Thần, kết quả, Văn Duy Thần lại tưởng rằng việc họ nói đến là dự án dưới tay nhà họ Văn của mình, thế là, đã sảng khoái đồng ý luôn.
Phịch…
Nghe thấy lời nói của Liễu Cảnh Nhiên, Thiều Hải Hà giống như bị rút hết sức lực trong người vậy, vô lực ngồi xuống ghế sofa.
Vẻ mặt đỡ đẫn, sắc mặt trắng bệch.
Anh ta thấy mình như một tên ngốc vậy, bận tới bận lui, kết quả lại là đến cả một đồng cũng không kiếm nổi!
Văn Duy Thần yên lặng mãi cuối cùng cũng nghe hiểu rồi, hóa ra dự án mà bọn họ muốn, hoàn toàn không phải là dự án dưới tay nhà họ Văn của anh ta, mà là dự án xây dựng thành phố.
“Chuyện anh nói, là dự án xây dựng thành phố như thế nào?”
Anh ta thấy kỳ lạ nhìn Thiều Hải Hà với Liễu Cảnh Nhiên, hỏi.
“Trong tay nhà họ Văn chúng tôi, không hề có dự án xây dựng thành phố.”
Phù…
Nghe thấy Văn Duy Thần nói thế, Thiều Hải Hà lại ngồi thẳng người lên, truy hỏi.
“Chẳng phải anh là chủ nhân của tòa nhà quốc tế sao? Sao lại không biết dự án xây dựng thành phố là gì?”
Vậy mà trong lời nói lại chứa một chút sợ hãi.

Biểu cảm của Văn Duy Thần lập tức trở nên kỳ dị, nhìn chằm chằm vào Thiều Hải Hà hỏi.
“Ai nói với anh, tôi là chủ nhân của tòa nhà quốc tế vậy?”
Bùm…
Ngay tức thì, người Thiều Hải Hà như bị trúng đòn nặng vậy, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Anh ta mở to mắt, nói.
“Em họ tôi, con bé nói anh là chủ nhân của tòa nhà quốc tế.”
“Thiều Gia Nguyệt, cô Thiều?”
Đôi mắt Văn Duy Thần hiện lên sự run sợ trong khoảnh khắc, sau đó dường như đã hiểu ra gì đó, ánh mắt thoáng cái trở nên thương cảm.
“Thực ra cô Thiều cũng nói không sai, tôi đúng là chủ nhân của tòa nhà quốc tế, chẳng qua, đó là chuyện của quá khứ rồi.”
“Gì cơ…”
Đồng tử Thiều Hải Hà co lại, hoàn toàn ngơ ngác.
Văn Duy Thần tiếp tục nói.
“Tôi là chủ nhân trước của tòa nhà quốc tế, cách đây rất lâu, tôi đã chuyển nhượng bán lại tòa nhà quốc tế cho Thiên Việt Bân rồi.

Gần đây tôi lại nghe nói rằng, Thiên Việt Bân  lại bán đi tòa nhà quốc tế.”
Liễu Cảnh Nhiên cũng mềm nhũn cả người, ngồi phịch xuống ghế sofa, suy nghĩ rơi vào sự rối loạn cực độ, miệng thì tự lầm bầm một mình không rõ nói gì.
“Anh ta không phải là chủ nhân tòa nhà, vậy thì chủ nhân thực sự của tòa nhà, là ai đây…”
Văn Duy Thần không đi an ủi Thiều Hải Hà, mà cứ thế rời đi luôn.
Thang máy đi xuống một tầng rồi lại một tầng, sắc mặt của Văn Duy Thần cũng dần dần cũng trở nên âm trầm.
“Xem ra, mình cũng bị người nào đó lợi dụng rồi…”
“Ha ha ha!”
Sau đó, anh ta cười to.
“Thú vị, thú vị thật đấy, Minh Châu nhỏ bé như thế, vậy mà cũng có nhân tài tiềm tàng đấy!”
Cùng lúc này, trên tầng cao nhất tòa nhà quốc tế.

Huỳnh Nhân ngồi ở vị trí dành riêng cho chủ tịch, La Bố cung kính đứng bên cạnh.
Người tổng phụ trách của thương hội Hồng Ưng tiếng tăm lừng lẫy, thế mà chỉ có thể đứng đó giống như một thư kí.

Việc này mà nói ra ngoài, cả giới kinh doanh của Minh Châu phải cực kì chấn động đấy.
“Sếp lớn, Thiều Hải Hà đã biết tên Văn Duy Thần đó là chủ nhân giả của tòa nhà rồi.”
La Bố báo cáo chi tiết đầy đủ nói.
“Bây giờ đang trong trạng thái cực kỳ phẫn nộ, đồng thời cũng xé rách da mặt với Văn Duy Thần rồi.”
Huỳnh Nhân nở nụ cười nhàn nhạt, không hề bất ngờ gì với kết quả này.
Cân nhắc hồi lâu, anh tiếp tục nói.
“Tên Văn Duy Thần đó, rốt cuộc đến Minh Châu để làm gì?”
“Hình như là nhà họ Văn gặp phải chút phiền phức gì đó ở giới Tô Hàng, muốn mở rộng thị trường ở giới kinh doanh Minh Châu, muốn hợp tác với Thiều Gia Nguyệt của nhà họ Thiều, thực tế thì là muốn ôm đùi Thiều Gia Nguyệt thôi.”
“Thiều Gia Nguyệt…”
Huỳnh Nhân lẩm nhẩm lặp đi lặp lại cái tên này, bỗng hình như nhớ ra điều gì đó, anh hơi nghiêng đầu, nhìn về phía La Bố.
“Tôi nhớ là, hình như chú từng mời cô ta vào thương hội Hồng Ưng đúng không?”
La Bố lập tức đổ mồ hôi đầm đìa, vội vàng giải thích nói.
“Vâng, lúc đó cô ta là một tài năng mới xuất hiện, mấy người già trong thương hội đều cảm thấy ngày sau cô ta sẽ là một kỳ tài trong ngành thương mại, thế nên tôi mới muốn chiêu mộ cô ta vào hội, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là, Thiều Gia Nguyệt đó, dường như không đặt thương hội Hồng Ưng của chúng tôi vào mắt, không ngờ lại coi thiệp mời của chúng tôi như rác ném vào trong thùng rác.”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt La Bố hơi khó coi, đây là lần đầu tiên thương hội Hồng Ưng bị coi thường như thế.
Thế nhưng Huỳnh Nhân lại thản nhiên cười, xua xua tay nói.
“Đây là chuyện bình thường, theo như sự hiểu biết của tôi về cô ta, một thương hội Hồng Ưng nho nhỏ, vẫn chưa đủ để cô ta hạ mình gia nhập vào đâu.”
Mí mắt La Bố giật giật, nội tâm chấn động.
Xem ra, sếp lớn và cái người Thiều Gia Nguyệt này, quan hệ dây dưa cũng thân phết đó…

“Không nhắc đến cô ta nữa, nếu như nhà họ Văn này muốn khai thác thị trường Minh Châu, thì để anh ta từ đâu tới thì phắn về đó đi!”
Trong mắt Huỳnh Nhân lướt qua một sự sắc bén, ra lệnh.
“Vâng, thưa sếp lớn!”
Sau đó, Huỳnh Nhân lại đưa ra một mệnh lệnh.
“Để Mã Bách Điền tự mình đi một chuyến tới tập đoàn Lệ Tinh, giao dự án xây dựng thành phố vào tay tổng giám đốc Liễu.”
“Vâng.”
La Bố gật đầu, đang định rời đi, thì lại hỏi.
“Sếp lớn, dự án xây dựng thành phố năm nay có rất nhiều, không biết ngày đang nói đến cái nào…”
“Dự án nhiều lợi nhuận nhất là gì?”
La Bố suy nghĩ chút, rồi trả lời.
“Dự án cải tạo hạ lưu sông Minh Châu, thượng lưu đã được nhà họ Đổng, một trong tứ đại hào môn, nhận thầu rồi.”
Huỳnh Nhân xoay bút.
“Chọn cái này đi!”
“Chỉ sợ nhà họ Đổng không đồng ý, họ đã làm dự án cải tạo thượng lưu rồi, cũng muốn thầu thêm hạ lưu nữa.”
“Bọn họ dám à?”
Trong mắt Huỳnh Nhân lóe lên tia sát khí.
“Nhà họ Đổng làm, đó là việc nhà họ Đổng làm, chúng ta không nhúng tay vào, nhưng mà nếu như nhà họ Đổng có lòng ham muốn quá lớn, vươn tay vào đây, đừng trách tôi khiến bọn họ không hoàn thành được một dự án nào hết!”
“Vâng!”
Nhận được lệnh của Huỳnh Nhân, La Bố cũng chấn động cả người, đi về hướng tập đoàn Lệ Tinh.
Cùng lúc này, ở tập đoàn Lệ Tinh.
Liễu Phi Tuyết lại gọi Tôn Tuyết và Lê Nguyệt Thiền vào văn phòng giám đốc.
Tôn Tuyết mang dáng vẻ xem kịch hay, treo trên mặt một vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Còn Lê Nguyệt Thiền lại vừa oan ức vừa căm phẫn, không dám nhìn vào mắt Liễu Phi Tuyết.
“Tôi không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng không muốn đi truy xét, nhưng mà có một chuyện có thể khẳng định được, Lê Nguyệt Thiền, chính cô là người tự ý tuyên bố tập đoàn Lệ Tinh rút khỏi cuộc tranh cử!”
Ánh mắt sắc bén của Liễu Phi Tuyết nhìn vào Lê Nguyệt Thiền, từ tốn nói.
“Tổng giám đốc Liễu, tôi xin lỗi!”
Lê Nguyệt Thiền cắn chặt môi, kiên trì nói.

“Nhưng mà, tôi vẫn cảm thấy mình không làm sai gì cả, Lệ Tinh chúng ta không phải là buộc phải làm bằng được dự án xây dựng thành phố, tôi chỉ không nhìn nổi những con người kia sỉ nhục người ta như thế.

Nếu như tôi không lên tiếng giúp người đó, tức là đang dung túng cho hành vi của bọn họ, như vậy thì có gì khác với bọn họ đâu chứ?”
Liễu Phi Tuyết lặng im, ánh mắt càng thêm sắc bén.
Tôn Tuyết cũng nhìn Lê Nguyệt Thiền như nhìn một đứa ngốc, trào phúng nói.
“Đến lúc này rồi, mà cô còn không thừa nhận lỗi sai của mình, cứ phải ép tổng giám đốc Liễu sa thải cô, thì cô mới vui đúng không?”
Lúc trước cô ta không chắc chắn Liễu Phi Tuyết liệu có giáng chức Lê Nguyệt Thiền không, bây giờ thì cô ta chắc chắn một trăm phần trăm rồi, giáng chức là còn nhẹ, vô cùng có khả năng còn bị sa thải nữa…
Lê Nguyệt Thiền không nói gì hết, hai mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Phi Tuyết.
Tôn Tuyết lại nói.
“Lê Nguyệt Thiền, làm người không thể quá lương thiện, tôi khuyên cô hãy thừa nhận lỗi lầm của mình đi.

Vì một phế vật chẳng là gì cả, mà chôn vùi tiền đồ tươi sáng của mình, làm vậy có đáng không?”
Liễu Phi Tuyết liếc nhanh Tôn Tuyết một cái, trong mắt lóe lên một luồng sát khí mạnh mẽ.
Bịch bịch bịch…
Đúng lúc này, hành lang bên ngoài lại có tiếng bước chân điềm tĩnh truyền tới.
Sau đó, cửa phòng làm việc của giám đốc được mở ra, một người đàn ông cầm một hợp đồng nặng trịch đi vào.
Tôn Tuyết chưa từng gặp người đàn ông này, còn tưởng là nhân viên nhỏ cấp thấp của một công ty nào đó, nổi nóng ngay lập tức, chỉ vào anh ta lớn tiếng quát mắng.
“Anh ở bộ phận nào đấy, thế mà lại tự tiện xông vào phòng làm việc của giám đốc…”
Mà Lê Nguyệt Thiền nhìn rõ khuôn mặt của người đến, lại lập tức bị dọa trắng bệch mặt ra, vội vàng bịt miệng Tôn Tuyết lại.
“Cô mau im miệng đi!”
Đây là người tổng phụ trách của thương hội Hồng Ưng đó, nếu như vì một mình Tôn Tuyết mà ông ta giận cá chém thớt cả một tập đoàn Lệ Tinh, vậy thì tập đoàn Lệ Tinh sẽ sụp đổ chỉ  trong một đêm!
Sau khi ngăn Tôn Tuyết nói tiếp, Lê Nguyệt Thiền lập tức cười áy náy với La Bố.
“Hội trưởng La, xin lỗi ngài ạ…”
La Bố mỉm cười đáp lại, còn khi nhìn về phía Tôn Tuyết, ánh mắt tức khắc trở nên lạnh lẽo.
Thế nhưng, ông ta không hề làm khó, mà đặt bản hợp đồng nặng trịch này xuống trước mặt Liễu Phi Tuyết, mỉm cười nói.
“Cô Liễu, đây là hợp đồng của dự án xây dựng thành phố, mời cô xem qua.”.