Chương 96: Quyền thừa kế
Đúng lúc này, một người đàn ông cao lớn mặc vest đen đột nhiên bước vào.
Lý Lập Vĩ đã tới: "Chào bà, tôi là Lý Lập Vĩ, phó tổng giám đốc công ty Kinh Mậu ở Hong Kong chi nhánh Vân Hải. Hôm nay tôi thay mặt chủ tịch của chúng tôi, ông Vương Minh Trạch tới đây để nói chuyện với bà về khoản nợ".
Lý Lập Vĩ đi thẳng vào trong nói.
Vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Vương đều ngơ ngác.
Chuyện gì vậy?
Nhà họ Vương nợ tiền công ty Kinh Mậu từ khi nào?
Còn bà cụ vừa nghe thấy bốn chữ 'Công ty Kinh Mậu’ sắc mặt liền tái mét, không còn một giọt máu.
Bà ta nhanh chóng đứng dậy, xua tay nói: "Phó tổng giám đốc Lý, có một số chuyện chúng ta nên nói riêng với nhau thì hơn", "Không cần phiền phức như vậy. Nếu người nhà họ Vương đều đã có mặt đông đủ ở đây thì chi bằng góp tiền lại trả nợ đi. Cháu trai của bà, anh Vương Thâm đánh bạc ở Hong Kong thua ba mươi triệu nhân dân tệ, sau đó lại nợ chúng tôi thêm hai mươi triệu nhân dân tệ, chủ tịch của chúng tôi nói rồi, nếu hôm nay không đòi được tiền, e là anh Vương Thâm sẽ phải ở lại Hong Kong làm việc để trả nợ”.
“Đương nhiên, chúng tôi sẽ sắp xếp cho anh ta một công việc thể diện, tuy cậu chủ Vương Thâm không được tích sự gì, nhưng tướng mạo cũng gọi là ưa nhìn".
Xì xào! Ngay khi những lời này vừa nói ra, người nhà họ Vương lập tức nháo nhào! Vương Thâm đánh bạc ở Hong Kong và thua mất ba mươi triệu sao.
Còn nợ thêm hai mươi triệu nữa?
Vậy ba mươi triệu kia ở đâu ra?
Đương nhiên là tiền thế chấp hai công ty Tư Vận và Tư Điềm rồi. Mọi người thì vất vả kiếm tiền như vậy! Kỳ vọng vào anh ta nhiều như vậy nhưng anh ta lại đem tiền đến Hong Kong đánh bạc?
Còn nữa, ba trăm triệu lúc trước đâu?
Chắc chắn là cũng liệng đi hết rồi! Dự án ở phố Wall cái gì chứ, toàn là lừa người hết! Thằng nhãi này từ lúc trở về đã có mưu đồ với nhà họ Vương rồi! Người nhà họ Vương bắt đầu oán than, không ngừng mắng chửi, chỉ muốn lập tức tới Hong Kong lôi anh ta về đánh cho một trận.
"Thằng Vương Thâm trời đánh này, sao tôi khổ thế này! Đúng là tức chết mà!"
Bà cụ ngã khuỵu xuống ghế, thở hổn hển, ngực đập liên hồi.
Nhưng, bây giờ, dù bà ta có giả vờ thế nào cũng vô ích.
Mọi người đều nhận ra, thực ra bà ta đã biết chuyện này từ trước rồi, nói cái gì mà thế chấp biệt thự để xây con đường xanh, tăng vốn đầu tư, đều là nói dối cả.
Rõ ràng là muốn cứu vớt cháu trai của bà ta thôi. Vương Tuệ Lâm cắn chặt môi, hốc mắt bắt đầu đỏ ửng.
Không ngờ bà nội lại nhẫn tâm đến mức thế chấp cả biệt thự của cô để cứu cháu trai!
Nếu Giang Thần không đến kịp, e là cô đã đồng ý rồi. Tới lúc đó, như Giang Thần đã nói, ngay cả chỗ ngủ cũng không còn: “Đừng nói là bà không thừa nhận nhé?"
Lý Lập Vĩ vẫn tươi cười nhìn bà cụ.
Bà ta hít sâu một hơi nói: "Cậu yên tâm, nhà họ Vương chúng tôi không ăn quỵt đâu. Chúng tôi sẽ trả".
Bà cụ nói xong quay đầu nhìn Vương Tuệ Lâm: "Tuệ Lâm", "Bà ơi, nếu anh hai làm sai thì anh ấy phải tự mình gánh chịu. Cháu sẽ không thế chấp biệt thự của mình để trả nợ cho anh hai đâu".
Vương Tuệ Lâm lạnh lùng nói.
"Cháu!"
Một tia tức giận thoáng hiện trên mặt bà ta, nhưng bà ta nhanh chóng bình tĩnh lại nói: "Tuệ Lâm, lẽ nào cháu thật sự muốn nhìn anh hai cháu phải ở lại Hong Kong làm việc sao? Coi như bà cầu xin cháu lần này được không? Bà hứa với cháu, chỉ cần cháu giúp anh hai cháu vượt qua sóng gió lần này, bà sẽ giao lại quyền thừa kế nhà họ Vương cho cháu”.
Vương Tuệ Lâm kinh ngạc, những thành viên khác trong nhà họ Vương cũng ngây người.
"Bà nội, như vậy thì qua loa quá. Nhà họ Vương chúng ta sao có thể để một người phụ nữ làm trụ cột?", "Câm miệng, cút sang một bên".
Vương Húc mới nói được một nửa đã bị bà cụ mắng.
Nhưng Vương Húc nào biết được ý đồ của bà ta.
Bây giờ tất cả tài sản của nhà họ Vương đều bị thế chấp rồi.
Ai kế thừa thì người đó xui xẻo.
Bà cụ công nhận năng lực của Vương Tuệ Lâm, bây giờ người duy nhất trong đám con cháu có thể cứu được nhà họ Vương e là cũng chỉ có Vương Tuệ Lâm.
Đợi đến lúc đó, bà ta lại ra mặt yêu cầu Vương Tuệ Lâm nhường lại vị trí kế thừa cho cháu trai bà ta, vậy chẳng phải là một mũi tên trúng hai con nhạn rồi sao?
Vương Tuệ Lâm cắn môi, bắt đầu do dự, dù gì đó cũng là vị trí mà cô hằng mơ ước, quan trọng hơn là cô muốn giữ lại Tư Vận: "Tuệ Lâm, cô phải suy nghĩ cho kĩ".
Giang Thần ở bên nhắc nhở, cục diện này anh đã lường trước được.
"Tôi", "Chờ một chút!"
Vương Tuệ Lâm đang định nói, Lý Lập Vĩ đột nhiên lên tiếng, tươi cười nhìn bà cụ nói: "Xin lỗi nhé, chủ tịch của chúng tôi còn có một yêu cầu nữa".
Lý Lập Vĩ liếc nhìn mấy người nhà họ Vương nói: "Chủ tịch yêu cầu dùng căn nhà cũ của bà và biệt thự của anh Vương Húc đây để thế chấp".
Chương 97: Tôi hy vọng anh có thể thay đổi vì tôi
"Muốn thế chấp căn nhà cũ của tôi?"
Bà cụ sững người, phải biết ngôi biệt thự cũ của bà ta chính là trụ sở của nhà họ Vương, do tổ tiên để lại từ bao đời nay, ngay cả từ đường cũng ở đó, sao có thể tùy tiện đem đi thế chấp như vậy được.
"Phó tổng giám đốc Lý, muốn thế chấp nhà cũ của nhà họ Vương gì thì tùy, nhưng dựa vào đâu lại thế chấp biệt thự của tôi? Chuyện này liên quan gì đến tôi!"
Vương Húc đột nhiên hét lên, không ngờ Lý Lập Vĩ lại đưa ra điều kiện như vậy.
"Vương Húc, cháu câm miệng lại cho bà".
Bà cụ lập tức mắng chửi, sắc mặt vô cùng khó coi, lúc đầu định thế chấp một căn biệt thự của Vương Tuệ Lâm là được rồi, nhưng không ngờ đối phương lại muốn cả căn nhà cũ của bà ta và biệt thự của Vương Húc.
"Đây là yêu cầu của chủ tịch chúng tôi, đồng ý hay không là việc của các người".
Lý Lập Vĩ cười khinh thường.
"Được! Phó tổng giám đốc Lý đã mở lời thì chuyện này cứ quyết định vậy đi".
Nghĩ đến cháu trai của mình vẫn đang chịu khổ ở Hong Kong, dù không muốn bà ta cũng đành miễn cưỡng đồng ý.
"Bà nội, cháu không đồng ý, cháu còn phải dùng biệt thự để cưới vợ nữa", "Không đồng ý thì cút khỏi nhà họ Vương, từ nay về sau đừng hòng mơ đến một xu nào của nhà họ Vương nữa!"
Bà cụ lại bắt đầu dùng tài sản uy hiếp Vương Húc.
Vương Húc lập tức á khẩu, mặc dù hiện giờ tài sản nhà họ Vương đều đã bị thế chấp, nhưng ít nhất công ty vẫn còn đang hoạt động, sau này vẫn có cơ hội trở mình.
Khối tài sản này sao hắn có thể cam lòng từ bỏ chứ, vì vậy dù không tình nguyện nhưng vẫn phải chấp nhận đồng ý.
Sau khi ký tên đóng giấu, Lý Lập Vĩ cầm hợp đồng thế chấp ra ngoài, lúc đi ngang qua Giang Thần, hai người nhìn nhau một cái, rồi cùng nhau ra ngoài.
"Anh Giang, bản hợp đồng này...", "Cậu cứ giữ đi, lúc nào cần tôi sẽ tìm cậu", Giang Thần ngắt lời.
Lý Lập Vĩ gật đầu, sau đó tươi cười nói: “Anh Giang, lâu lắm rồi không gặp nhau, hay hôm nay chúng ta làm một bữa đi? Gọi cả Lưu Hậu nữa”.
“Còn nữa, có mấy người bạn trong ngành sau khi biết giờ cậu đã là sếp lớn thì rất muốn gặp cậu đấy".
"Được, tối nay tôi rảnh. Mọi người đặt chỗ đi rồi lát nữa gọi cho tôi".
Giang Thần lập tức đồng ý.
"Được, vậy tôi đi trước nhé anh Giang".
Lý Lập Vĩ cúi đầu chào rồi bước lên xe.
"Giang Thần”.
Ngay khi Giang Thần cũng chuẩn bị lên xe, một giọng nói phía sau đột nhiên ngăn anh lại.
Không biết Vương Tuệ Lâm cũng theo ra ngoài từ khi nào.
"Anh quen phó tổng giám đốc Lý kia sao?"
Vương Tuệ Lâm nghi ngờ liếc nhìn chiếc xe đang rời đi hỏi.
Giang Thần gật đầu: "Bạn học cấp ba của tôi".
"Vậy chuyện của anh hai tôi anh đã biết trước rồi sao?"
Vương Tuệ Lâm khẽ cắn môi, trong lòng có chút cảm động.
Nếu hôm nay không có Giang Thần, cô đã ngu nguội thế chấp mất căn biệt thự rồi.
"Tôi cũng mới biết sáng nay thôi, quả nhiên người anh hai này của cô không đáng tin chút nào".
Giang Thần tươi cười lắc đầu.
Vương Tuệ Lâm cũng thở dài, cô bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó cau mày nói: "Khoan nói chuyện anh hai tôi đã. Lúc trước một người bạn của anh là sếp của Vinh Đỉnh, bây giờ lại thêm một người bạn khác là phó tổng giám đốc công ty Kinh Mậu, anh không thể biết nắm bắt hơn một chút sao?"
Vương Tuệ Lâm đột nhiên lên giọng dạy dỗ Giang Thần, lúc này cô chỉ hận nỗi không thể rèn sắt thành thép.
Bảo sao cô lại tức giận.
Rõ ràng quen biết rất rộng vậy mà lại cam tâm làm một tài xế quèn?
Dù tìm đại một người bạn rồi cùng nhau lập một dự án, e là cũng lời được rất nhiều rồi!
Đúng là không có triển vọng: "Hả", Giang Thần đột nhiên không biết nên nói gì.
Câu nói này đúng là không ra sao cả.
Thấy Giang Thần không nói gì nữa, nét mặt Vương Tuệ Lâm lại hòa hoãn hơn, có vẻ cô cũng cảm thấy mình hơi quá đáng.
Vì vậy, cô lại đổi một giọng điệu khác, ngước nhìn đôi mắt lấp lánh như trăng sao nói: "Giang Thần, anh nhất định phải có tham vọng".
“Tôi biết để thay đổi một con người là rất khó, nhưng tôi hy vọng anh có thể thay đổi vì tôi!"
Vương Tuệ Lâm không kiềm được lại nói một câu, khuôn mặt hơi ửng hồng.
"Ừm, tôi biết rồi”.
Giang Thần mỉm cười gật đầu, lập tức nói: "Ông chủ vẫn đang đợi xe đến, vậy tôi đi trước nhé".
Nhìn Giang Thần rời đi, Vương Tuệ Lâm lắc đầu thở dài, không biết cái tên này có chịu nghe lời cô không.
Buổi chiều, Giang Thần ghé qua công ty ký mấy tài kiệu quan trọng, sau đó gọi Trương Miêu vào.
Chương 98: Hồng Kỳ và Rolls-Royce
"Cô để ý một chút, nếu trong vòng bảy ngày nhà họ Vương vẫn chưa trả được nợ, cô hãy kiện lên tòa, làm cho cổ phần của công ty nhà họ Vương rơi vào tay chúng ta".
Giang Thần dặn dò Trương Miêu.
Theo luật kinh doanh, doanh nghiệp có quyền nộp đơn kiện lên tòa án nếu quá kì hạn thanh toán bảy ngày.
Bà cụ nhà họ Vương lừa gạt vợ anh quá đáng, Giang Thần đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi.
Nếu đối phương dám ỷ mình là bề trên chèn ép vợ anh, Giang Thần nhất định sẽ khiến nhà họ Vương phải trắng tay: "Vâng, chủ tịch, tôi sẽ đích thân giám sát chuyện này".
Trương Miêu khom người trả lời.
Chạng vạng tối, Lý Lập Vĩ gọi điện thoại tới, mấy người bạn cùng hẹn nhau ở Mãn Nguyệt Lâu.
Giang Thần lái chiếc Rolls-Royce đến.
Đi được nửa đường, một chiếc Hồng Kỳ l5 điên cuồng lao giữa đường, mấy xe xung quanh lập tức né sang một bên như thấy sói vào bầy cừu, giao thông đột nhiên trở nên vô cùng hỗn loạn, không khác gì một đống hỗn độn.
"Có bị điên không, đường này của nhà cậu xây à, muốn rẽ thì rẽ chắc".
Một người phụ nữ lái chiếc Audi màu đen thò đầu ra giận dữ chửi bới.
Cô ta tức giận cũng đúng thôi, chiếc xe đó phóng nhanh tới mức suýt nữa đã làm xước xe cô ta.
"Điên à, gào thét cái gì, mau ngồi xuống đi".
Anh chồng ngồi trên ghế lái nhanh chóng kéo người phụ nữ lại.
"Anh kéo em làm gì? Rõ ràng là cậu ta vi phạm luật giao thông".
Người phụ nữ tức giận nói.
Người chồng này không những không xuống xe phân xử với người ta mà ngược lại còn mắng chửi cô ta: "Được rồi, câm miệng đi, không thấy đó là loại xe gì sao! Là Hồng Kỳ l5 đó, em có biết người có thân phận thế nào mới được lái loại xe đó không".
Người đàn ông bất lực nói.
“Có gì ghê gớm chứ? Sao mà đắt bằng Rolls Royce được?"”
Người phụ nữ vẫn không phục.
Người đàn ông lắc đầu: "Em nhầm rồi! Chiếc xe này không phải cứ có tiền là mua được đâu. Những người có thể lái loại xe này đều là người quyền cao chức trọng, chúng ta không dây được vào đâu. Anh nói cho em biết, dù giàu có cỡ mấy cũng chưa chắc đã được lái Hồng Kỳ l5! Anh còn nghe nói, hình như ở Vân Hải chỉ có duy nhất một người được sở hữu nó! Hơn nữa người đó còn có người nhà là lãnh đạo cấp cao của thành phố!”, "Chiếc xe này lợi hại như vậy sao, thật hay đùa vậy?”
“Không đến mức đó chứ?"
Người phụ nữ trợn tròn mắt nói với vẻ không tin.
Chiến Thần Điện Hạ
Truyện Chiến Thần Điện Hạ - Giang Thần Từ một đại thiếu gia của gia tộc hào môn, trước giờ luôn sống trong nhung lụa, chỉ sau một đêm bị kẻ ác hãm hại, gia đình Giang Thần lâm vào cảnh nợ nần, bố anh không chịu được cú sốc lên cơn đau tim phải nằm viện, sau đó vì không có tiền chữa trị mà qua...
vietwriter.vn
Người đàn ông lắc đầu: "Không ngoa đâu. Những người có tư cách mua chiếc xe này hầu như đều có quan hệ với những thế lực lớn trong chính quyền. Đừng nói là chúng ta mà kể cả người sở hữu Rolls-Royce bắt gặp chiếc xe này cũng phải ngoan ngoãn nhường đường thôi. Nếu xui xẻo đụng trúng, thì xin lỗi, người phải xuống xe chắc chắn là Rolls-Royce...”, ầm! Người đàn ông còn chưa nói xong thì bên đó đã xảy ra một vụ tai nạn.Đúng là miệng quạ, quả nhiên một chiếc Rolls-Royce đã đâm trúng chiếc Hồng Kỳ l5 đó: "Chồng, chồng, anh nhìn xem, là Rolls Royce! Miệng anh thiêng như vậy sao không mua vé số đi".
Người đàn ông: “...”, lúc này, Giang Thần ngồi trong xe cau mày, nhìn chiếc Hồng Kỳ l5 trước mặt.
Anh vẫn đang rất chú tâm lái xe, nhưng không ngờ chiếc Hồng Kỳ đó lại vượt vạch vàng lao lên phía trước.
Đây không còn là vấn đề đi ngược chiều nữa mà phải là thần kinh có vấn đề luôn rồi! Vi phạm luật giao thông nghiêm trọng, hai chiếc ô tô hạng sang ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều tài xế xung quanh, thậm chí người đi đường cũng nháo nhào dừng lại xem.
Những vụ va chạm tông vào đuôi xe hàng ngày có rất nhiều.
Nhưng Rolls-Royce và Hồng Kỳ thì vô cùng hiếm gặp.
"Em cứ nhìn đi, lát nữa chắc chắn chủ nhân chiếc Rolls Royce sẽ xuống xe xin lỗi trước!"
Người chồng ngồi trong chiếc Audi nhìn vợ mình lắc đầu thở dài.
Không chỉ anh ta mà tất cả những người nhìn thấy cảnh tượng này, đa số là tài xế lâu năm đều biết rõ Hồng Kỳ l5 tượng trưng cho cái gì.
Thân phận chủ nhân của chiếc Hồng Kỳ này chắc chắn không tầm thường. Vì vậy, dù là Hồng Kỳ đụng trúng trước nhưng cuối cùng chủ xe Rolls-Royce vẫn phải xuống xe xin lỗi thôi.
Thậm chí không thỏa hiệp được, còn phải bỏ tiền túi ra cho người ta sửa xe.
"Cậu chủ Từ, có chuyện gì vậy, sao người này vẫn chưa chịu xuống xe?"
Trong chiếc Hồng Kỳ, một người phụ nữ quyến rũ trang điểm đậm ngồi ở ghế phụ khẽ nhíu mày, giống hệt mấy người mẫu bán thân được đăng tải trên mạng.
Trên ghế lái là một thanh niên đẹp trai mặc vest sang trọng, lúc này cậu ta chỉ cười khẩy: "Chắc là sợ đơ người rồi, cứ từ từ. Nhìn đi, chuẩn bị phải xuống xe ngoan ngoãn xin lỗi tôi ngay ấy mà".
Chương 99: Trên đường khỏi cần giả vờ
Cậy tuổi trẻ, cậu ta mặc sức tung hoành ở Vân Hải, kể cả vi phạm luật giao thông cũng chẳng mảy may lo sợ.
Thậm chí cậu ta nghĩ rằng chủ nhân chiếc Rolls-Royce kia chốc nữa sẽ phải xuống xe xin lỗi mình!
“Mẹ kiếp, làm quái gì mà còn không xuống xe hả?”, chỉ có điều đợi một hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, cậu chủ Từ có phần mất kiên nhẫn.
“Có lẽ người đó đã nhận ra cậu chủ Từ nên giờ đang sợ đến mức tè ra quần không chừng! Ha ha!”, cô gái hiểu rõ tính tình cậu thanh niên, liền vừa nịnh hót vừa cười chế nhạo chủ chiếc xe kia.
Cậu chủ từ lập tức vui vẻ: “Hót thật vui tai!”
Tuy nhiên đợi mãi mà đối phương vẫn ngồi im bất động, thấy cửa xe vẫn đóng kín mít, cậu chủ Từ bắt đầu không nhịn nổi nữa.
Lúc nãy cậu ta vừa ba hoa đối phương hẳn sẽ sợ hãi bò ra xin lỗi, kết quả cả nửa ngày trời người ta vẫn không thèm động đậy gì!
“Tôi đoán thằng cha này đang gọi điện cầu cứu đây! Đợi tôi ra xem xem thế nào!”, cậu chủ Từ sầm mặt ra khỏi xe, sập cửa rầm một cái, cậu ta bước tới chỗ Rolls-Royce đập cửa kính.
“Ê, xuống xe!”
Lúc này Giang Thần mới hạ cửa kính xuống, nhíu mày nhìn cậu thanh niên trước mặt.
Rõ ràng là bên kia đi sai luật đâm vào xe anh, giờ lại còn tỏ thái độ, đúng là khó hiểu.
Giang Thần chỉ vào đầu xe, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì thì gác qua một bên đi, cậu đi ngược chiều là sai hoàn toàn! Phí sửa chữa xe của tôi do cậu chịu!”
Cậu chủ Từ đơ ra một lúc rồi nói: “Anh không nhầm đấy chứ, anh đòi tôi đền tiền sửa xe á?”, cậu ta còn tưởng mình nghe nhầm, bất giác hỏi lại.
Giang Thần cau mày nói: “Đúng thế, đương nhiên là cậu bỏ tiền sửa xe, có vấn đề gì à?”
“Ha ha!”, cậu chủ Từ bật cười lớn, cậu ta chống nạnh, khoe chiếc thắt lưng da Hermes ra, lắc đầu cười hỏi: “Anh không bị ngốc chứ? Nhận ra chiếc xe của tôi là hãng gì không?”
“Nếu giờ anh xuống xe xin lỗi, đưa tiền sửa xe, chuyện hôm nay coi như cho qua, nếu như anh không chịu, vậy thì chuẩn bị gánh chịu hậu quả đi!”, cậu chủ Từ cười lạnh nói, như kiểu nắm chắc có thể xử đẹp Giang Thần vậy.
Giang Thần nhíu mày hỏi vặn lại: “Dựa vào chiếc xe Hồng Kỳ mà muốn tôi xuống xe xin lỗi?”
Hồng Kỳ L5 là một chiếc xe xịn, anh cũng có một chiếc, là loại có cờ đỏ cắm ở trên. Tuy nhiên trước giờ Giang Thần không hề cảm thấy lái Hồng Kỳ là đẳng cấp hơn người.
“Tên này, anh ngu thật hay giả ngu thế?”, cậu chủ Từ lạnh lùng cười, bởi vì có người xung quanh nên cậu ta không tiện quát tháo, chỉ có thể gằn giọng đe dọa: “Nếu anh vẫn không chịu xuống xe, có tin hay không chỉ một cuộc điện thoại tôi có thể khiến anh biến mất khỏi Vân Hải!”
“Ha ha, tôi cóc tin đấy!”, Giang Thần từ từ thu lại ý cười, ánh mắt chợt trở nên sắc bén, khí chất hoàn toàn thay đổi, giống như một con sư tử phục sinh, dọa cho cậu thanh niên sợ hãi lùi về một bước.
“Anh...”
“Cậu chủ Từ, cậu đang làm gì ở đây thế!”, đúng lúc này, một cảnh sát giao thông trung niên đeo côn trên vai cùng với hai cảnh sát trẻ tuổi bước tới.
Cậu chủ Từ cười lạnh: “Đội trưởng Trương, ông tới đúng lúc lắm, thằng cha này đâm xe tôi còn không chịu ra mặt xin lỗi, vừa hay ông tới rồi, phải phạt tên này theo đúng luật nhé!”
“Điều đó là tất nhiên, trách nhiệm công việc ấy mà, tôi chắc chắn sẽ làm đúng theo luật!”, đội trưởng Trương vội vàng đáp, vị phú nhị đại này là một kẻ ăn chơi trác táng có tiếng nhất nhì Vân Hải, bố thì làm ăn lớn, trong tay sở hữu hơn mười cái trung tâm thương mại, có thể nói là lấy tiền đè chết người.
Quan trọng là, ông nội nhà đó từng là người thâu tóm cả thành phố này, mặc dù hiện tại đã về hưu nhưng tầm ảnh hưởng vẫn rất lớn, sợ là đến nhà họ Hà cũng phải nể mặt ba phần, ông ta thật sự không dám đắc tội với nhà này.
Đội trưởng Trương đi tới chỗ xe Rolls-Royce, nói với Giang Thần: “Này anh, phiền anh xuống xe, chúng ta cùng giải quyết việc này!”
Đội trưởng Trương nói giọng khá khách khí, dù gì một người sở hữu chiếc xe Rolls-Royce cũng không phải thứ cảnh sát quèn như ông ta dây vào được.
Giang Thần từ chối ngay: “Xin lỗi, có gì cứ nói luôn ở đây đi!”
Đội trưởng Trương hơi bất ngờ, trong lòng có chút bực bội, ông ta chí ít cũng là cảnh sát giao thông, vậy mà tên nhãi này lại không thèm nể mặt chút nào.
Chương 100: Nghĩ lại mà sợ
Sắc mặt ông ta đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Thưa anh, tôi nhắc lại lần nữa, đề nghị anh xuống xe phối hợp làm việc với chúng tôi!”
Rrr! Giang Thần chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp kéo cửa kính lên.
Đội trưởng Trương đơ ra một lúc, sau đó sắc mặt liền trở nên khó coi, cho dù người này có chút quyền lực đi nữa nhưng thế này cũng quá phách lối đi?
“Mẹ kiếp, thằng khốn này cũng láo quá đấy!”
Cậu chủ Từ không nhịn nổi nữa, cậu ta gật gật đầu, nói: “Được lắm, hôm nay tôi không bắt anh bò ra khỏi xe được, tôi sẽ đổi họ luôn!”
Cậu ta chỉ vào cửa kính, cười lạnh: “Đội trưởng Trương, anh ta không chịu xuống xe được tính là chống đối người thi hành công vụ rồi chứ? Đập vỡ kính xe anh ta đi!”
Đội trưởng Trương sửng sốt một chút, sau đó cười khổ: “Đừng ầm ĩ nữa cậu chủ Từ, đây là kính chống đạn, không đập vỡ được đâu!”
Không đập vỡ được là một chuyện, chủ yếu là nếu đối phương mà đi BMW hay Benz thay vì Rolls-Royce thì ông ta đã đập thẳng tay rồi.
Chỉ cần nhìn thái độ của đối phương là biết gia thế không phải dạng vừa. Với lại trong chuyện này cậu chủ Từ cũng không đúng, chiếm đường cộng thêm đi ngược chiều, tất cả đều bị camera giám sát ghi lại rồi.
Đội trưởng Trương là một lão cáo già, vào những lúc như này đương nhiên sẽ không ngu gì đứng ra.
Cậu chủ Từ nổi cáu rút điện thoại ra.
“Alo, chú Cao, có người đâm vào xe cháu còn ngang ngược không chịu xuống xe xin lỗi, chú qua đây giúp cháu được không? Dạ, được, cháu đợi chú!”
Một lát sau, vài chiếc xe cảnh sát xuất hiện.
Mọi người xung quanh trầm trồ, chà, cậu thanh niên đi Hồng Kỳ này đúng là không tầm thường, gọi một phát có ngay mấy chiếc xe cảnh sát.
Đội trưởng Trương vội vàng tiến tới chào hỏi, cười khổ nói: “Ây dà, cục trưởng Cao, để chuyện này làm phiền tới ông rồi!”
Cao Quốc Phong không vui nói: “Tiểu Trương à, chuyện này là sao đây, có chút việc nhỏ này mà đội của ông cũng không giải quyết xong?”
Đội trưởng Trương bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: “Cục trưởng Cao, người vi phạm là cậu chủ Từ!”
“Ồ?”
Cao Quốc Phong có chút bất ngờ, ông ta tiến tới nhìn qua chỗ va chạm giữa hai xe, không kiềm được nhíu mày.
“Chú Cao, chú tới rồi, chú nhất định phải giúp cháu cho tên này một bài học, cháu lớn từng này rồi mà chưa từng thấy ai ngạo mạn như anh ta! Dám kiêu căng hơn cả cháu!”, cậu chủ Từ lớn tiếng nói.
Cao Quốc Phong mắng thầm trong đầu.
Đã đi ngược chiều đâm phải xe người ta còn dám mắng người ta kiêu căng?
Cao Quốc Phong bất lực nhìn Từ Thiên Thành, ông ta trông thằng bé này lớn lên, từ nhỏ cậu ta đã kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Thế nhưng khi xưa ông nội cậu ta có ơn với Cao Quốc Phong, giờ nhờ vả ông ta cũng khó lòng từ chối.
“Thiên Thành à, chú Cao phải phê bình cháu thôi, cháu xem xe của cháu…”
“Ai da được rồi mà chú Cao, chú đừng trách cháu vội, bây giờ cháu chỉ muốn bắt thằng cha này xuống xe xin lỗi, chuyện này nhờ chú cả đấy!”
Từ Thiên Thành kiên quyết nói, dù sao nãy cậu ta đã thề rồi, với cả xung quanh nhiều người xem như vậy, nếu không bắt tên kia xuống xe được, vậy cậu chủ Từ đây còn mặt mũi nào nữa?
Cao Quốc Phong hết cách đành phải tiến tới gõ cửa xe: “Anh này, tôi là Cục trưởng Chi cục thành phố Cao Quốc Phong! Phiền anh…”
Rrr! Cửa xe từ từ hạ xuống, một khuôn mặt góc cạnh xuất hiện, đồng thời lúc này Cao Quốc Phong bỗng nín lặng trợn tròn mắt.
“Cục trưởng Cao, không ngờ việc xảy ra trên cao tốc cũng do bên cảnh sát xử lý à?”, người trong xe cười như không cười, nói với Cao Quốc Phong.
Toàn thân Cao Quốc Phong đổ mồ hôi lạnh: “Giang, cậu Giang! Hiểu lầm rồi! Đều là hiểu lầm! Tôi cũng đâu biết chủ xe là cậu đâu chứ!”
Người trước mặt có quyền lực như nào, ông ta biết rõ mồn một! Lần trước gọi điện hỏi Lâm Chính Quốc, mặc dù ông ta không nói hẳn ra nhưng Cao Quốc Phong thừa hiểu người này kinh khủng đến mức nào! Đừng nói là một cục trưởng nhỏ bé, kể cả sếp lớn ở tỉnh cũng phải khúm núm kính cẩn!
Từ Thiên Thành đứng phía sau thì ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Cục trưởng như Cao Quốc Phong lại dùng kính ngữ với thằng cha này?
Đội trưởng Trương đứng bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc, nhịp tim chợt tăng lên, nghĩ lại lúc nãy mà sợ hãi.
Rõ ràng chủ nhân chiếc xe Rolls-Royce này thân phận không tầm thường. May là khi nãy ông ta không làm gì vô lễ, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Trông cảnh đến cả cục trưởng cũng phải nhỏ nhẹ lễ phép với người kia đi!