Chiến Thần Điện Hạ

Chương 301-308




Chương 301: Quá lỗ mãng rồi?

"Giám đốc Lý, hai người biết nhau sao?", Trương Giải Phóng chau mày hỏi.

"Đâu chỉ quen biết, cánh tay này của tôi chính là do hắn phế đó! Trưởng phòng Trương, tên ranh con này dám dẫn người tới phá văn phòng giải tỏa, ông mau báo cảnh sát bắt hắn lại! Cho hắn ngồi tù đi!", Lý Cương hô lớn lên, rồi không nhịn được mà cười khẩy.

Vốn ông ta còn nghĩ sau này sẽ tìm người đối phó với anh, không ngờ hôm nay anh lại tự mình tìm tới cửa!

Không biết tốt xấu gì còn muốn phá dỡ văn phòng giải tỏa?

Thế này chắc chắn là sẽ phải ngồi tù rồi!

"Cậu thanh niên, tôi khuyên cậu lập tức bảo người của cậu dừng tay lại, văn phòng giải tỏa chúng tôi là đơn vị nhà nước chính thống! Cậu biết hành vi hiện tại của cậu nghiêm trọng thế nào không?", sắc mặt Trương Giải Phóng lạnh lùng cảnh cáo nói.

"Đương nhiên tôi biết các ông là đơn vị nhà nước!"

Giang Thần gật đầu, rồi trực tiếp đưa công văn ra, giận run lên nói: "Công văn giải tỏa siêu thị Giang Cần là do ông phê duyệt sao?"

"Là do tôi phê, có vấn đề gì không?", Trương Giải Phóng nhíu mày, cũng không phủ nhận.

"Siêu thị Giang Cần không phối hợp với đội giải tỏa, nghiêm trọng ngăn cản quá trình phát triển ngoại thành của chúng tôi!"

"Tôi cũng chỉ giải tỏa theo pháp luật, làm việc theo quy định thôi!", Trương Giải Phóng ra vẻ ngay thẳng mở miệng nói.

"Được, hay cho giải tỏa theo pháp luật, làm việc theo quy định!"

Giang Thần gật đầu, rồi nói: "Vậy hôm nay tôi cũng giải tỏa theo pháp luật, theo quy định mà làm. Triệu Quân, tiếp tục dỡ!"

Ầm ầm!

Triệu Quân nhận được mệnh lệnh, tiếp tục cho người làm việc, rầm rầm, tường của văn phòng giải tỏa ầm ầm sụp xuống, bụi bốc lên mù mịt.

Mọi người đều trợn tròn mắt lên nhìn.

Người này có số má gì vậy?

Cũng lỗ mãng quá rồi?

Đến văn phòng giải tỏa cũng dám phá dỡ??

Trương Giải Phóng tức giận đến mức mắt trợn trắng lên.

Đây là ăn phải gan hùm mật gấu rồi sao?

Từ trước đến nay đều là ông ta hạ lệnh phá dỡ nhà người khác.

Không ngờ hôm nay lại có người phá tới tận cửa thế này!

"Báo cảnh sát! Bọn họ phá hoại của công, đây chính là hành vi của phần tử khủng bố! Gọi điện thẳng cho chi cục thành phố đi, để chi cục thành phố điều động lính cơ động tới!"

Trương Giải Phóng vội vàng hô lớn lên, hiện nay đã xảy ra chuyện thế này rồi, ông ta cũng không ngại làm lớn chuyện lên.

Mà không cần ông ta nói, lúc này đã có người gọi điện thoại báo cảnh sát rồi, thậm chí Lý Cương cũng gọi điện nhờ vả quan hệ ở chi cục thành phố.

Hôm nay không xử lý Giang Thần thì không được!

Uy vũ uy vũ!

Không đến hai mươi phút, một đoàn xe cảnh sát đến, thậm chí còn điều động hai chiếc xe chở lực lượng cảnh sát cơ động, một đội ngũ thi hành pháp luật được trang bị vũ trang đầy đủ nhanh chóng chạy về phía văn phòng giải tỏa, bao vây xung quanh đám người Giang Thần.

Dù sao, dám phá hoại tòa nhà của đơn vị nhà nước, việc này quả thực không khác gì với hành động tấn công của thành phần khủng bố, chi cục thành phố sao có thể xem nhẹ được!

Lúc này, người dẫn đội tới là một người đàn ông mặt vuông chữ điền, mặc đồng phục trang nghiêm, toát lên sự uy quyền của quan chức. Lý Cương và Trương Giải Phóng vội vàng chạy tới đón tiếp, nhưng Lý Cương lại là người mở miệng trước: "Ôi trời! Phó cục Lưu, không ngờ ông lại đích thân tới đây, vậy thì tốt quá rồi, có ông ở đây, đám côn đồ này một tên cũng đừng hòng chạy thoát!"

Người đến không phải ai khác mà chính là phó thị trưởng thành phố, Lưu Thiết Nam.

Lưu Thiết Nam nhìn thấy Lý Cương thì gật đầu, mặc dù Lý Cương chỉ là một công ty xây dựng nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng hai người trước đó cũng coi như đã từng gặp mặt.

"Phó cục Lưu, đám côn đồ này lại dám ngang nhiên phá hoại tòa nhà của chúng tôi, hành vi quá ngang ngược! Tôi đề nghị ông lập tức bắt đám người này lại đi!", Trương Giải Phóng cũng vội vàng tố cáo nói.

"Được rồi, cụ thể thế nào là việc của cảnh sát chúng tôi, không tới lượt các ông dạy!"

Sắc mặt Lưu Thiết Nam có chút không vui, ông ta khịt mũi rồi dẫn người đi tới phía trước.

Giang Thần lúc này đang chỉ huy nhóm Triệu Quân phá dỡ tòa nhà, đương nhiên không thèm để ý tới đám người thi hành pháp luật này, chỉ dành cho Lưu Thiết Nam một tấm lưng rộng lớn.

Lưu Thiết Nam không kiềm chế được nhíu mày, người này, ngông cuồng quá mức rồi sao?

Ngay đến người thi hành pháp luật cũng không sợ?

"Này cậu kia, mẹ kiếp, cậu bị ngu à, mau quay lại nhìn xem, cảnh sát đã tới rồi, các cậu còn dám phá dỡ nữa à?", Lý Cương gào lên, cười gằn độc ác.

"Cậu thanh niên, tôi khuyên cậu mau chóng dừng lại đi, đừng càng lúc càng đi quá xa trên con đường phạm tội, mùi vị của nhà tù không dễ chịu đâu!", Trương Giải Phóng cũng nham hiểm lạnh lùng cười nói.

Bọn họ thực ra cũng có thể nhận ra, anh không hề sợ hãi gì như vậy nhất định là có chút địa vị.

Nhưng chuyện lớn thế này, địa vị nào có thể chống đỡ cho nổi?

Cho dù là cậu chủ của tam đại hào môn e là cũng không dám điên cuồng đến mức này!

Thế nhưng, Giang Thần vẫn không quan tâm không để ý, thậm chí đầu cũng chẳng thèm quay lại.

Lập tức, sắc mặt của Lưu Thiết Nam trở nên tối sầm.

Quả thật là chưa từng gặp tên côn đồ nào kiêu ngạo như vậy!

Ngay đến đội cơ động cũng đã động dụng ra rồi mà đối phương vẫn không sợ?

"Người phía trước nghe cho rõ đây!"

"Lập tức dừng hành động lại, hai tay ôm đầu quỳ xuống đất, bằng không, chúng tôi sẽ phải áp dụng biện pháp cưỡng chế đó!"

Lưu Thiết Nam cầm loa phóng thanh, lạnh lùng nói với phía trước.

Lúc này, Giang Thần không nhịn được mà nhíu mày, vẻ mặt mất kiên nhẫn quay người lại, nhìn Lưu Thiết Nam.

"Phó cục Lưu, trận địa lớn quá nhỉ!"

Giang Thần lạnh lùng cười, châm biếm nói: "Sao hả, lại muốn ra tay với Giang mỗ nữa sao?"

Lưu Thiết Nam chết sững, mặt mày lập tức biến sắc!

"Là... là cậu sao?"

Chương 302: Quả thật là sơ sẩy trong công tác của chúng tôi

Lưu Thiết Nam vừa nhìn đã nhận ra ngay người thanh niên trước mặt.

Mấy ngày trước, tại khách sạn Vạn Hào, Giang Thần đã đưa con trai trưởng của Liêu Hóa Thiên là Liêu Văn Viễn đi trước mặt bao người.

Ông ta một chữ cũng không dám nói!

Bởi vì Từ Thuật trong điện thoại đã nói rõ ràng rành mạch, người trước mắt đây có đến mười nhà họ Lưu và nhà họ Liêu gộp lại cũng không thể đắc tội được!

Kỳ thực, Lưu Thiết Nam đã đoán được rồi, đối phương nếu không phải có địa vị thân phận cao quý thì cũng là quý tử của ông lớn nào đó trong quân đội!

Nhưng bất luận là gì thì chuyện hôm nay cũng không phải là chuyện ông ta có thể can thiệp được!

Ba ba ba!

Đúng lúc này, nhóm Triệu Quân đã dừng tay lại, tập trung phía sau lưng Giang Thần.

Động tác đều tăm tắp, giống như một tòa tháp sắt, thúc thủ mà đứng.

Khí thế cuồn cuộn, xông thẳng lên trời!

Một đội quân thế này.

Cho dù không có bất cứ hành động nào, về mặt khí thế cũng hoàn toàn không thua kém gì đội lực lượng cơ động phía trước!

"Xin... xin lỗi cậu Giang, đây chỉ là hiểu lầm, chúng tôi tới đây chẳng qua chỉ là đang tiến hành buổi diễn tập phòng chống bạo động thôi, nếu như cậu đang thi hành công vụ vậy Lưu mỗ không quấy rầy nữa, tôi xin phép, tôi xin phép nhé!"

Lưu Thiết Nam lau mồ hôi lạnh, lập tức hạ lệnh thu binh, chuẩn bị rời khỏi hiện trường.

Đây là nơi rắc rối!

Ở lại làm gì chứ?

Một phó chi cục như ông ta dám ương ngạnh với quân đội sao?

Chê mạng dài quá sao??

"Cục phó Lưu, ông như vậy là...", Lý Cương có chút hoang mang.

Còn chưa làm gì mà đã muốn đi rồi sao?

Ồn ào đâu?

Tôi báo phải cảnh sát giả sao??

Sắc mặt của Trương Giải Phóng tái nhợt, thậm chí còn có chút không thể hiểu nổi.

Vừa nãy phó chi cục Lưu nói cái gì?

Người này đang thi hành công vụ?

Phá dỡ tòa nhà văn phòng giải phóng lại là đang thi hành công vụ sao?

Đây rõ ràng là nói nhảm mà!

Lưu Thiết Nam bỏ qua Lý Cương, nhìn Trương Giả Phóng rồi thản nhiên nói: "Trưởng phòng Trương, xin lỗi, chuyện này chi cục thành phố chúng tôi không can thiệp vào nữa, hơn nữa tôi khuyên ông, nếu như có chỗ nào đắc tội với đối phương thì mau chóng xin lỗi cậu Giang đi, bằng không... hừ hừ!"

Lưu Thiết Nam nói đến cuối thì cười lạnh nhạt, lên xe cảnh sát dẫn người rời đi.

Trương Giải Phóng hoàn toàn sững sờ.

Đến lúc này sao ông ta còn không hiểu ra, câu nói cuối cùng của Lưu Thiết Nam là đang cảnh tỉnh chứ!

Ngay đến ông ta cũng sợ người này!

Có thể khiến Lưu Thiết Nam e ngại?

Không cần dùng não nghĩ cũng biết.

Chắc chắn là có bối cảnh khủng khiếp!

Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh của Trương Giải Phóng tuôn xuống, sắc mặt trắng bệch, đến đứng cũng không đứng vững nữa!

"Tên khốn Lý Cương, mẹ kiếp, rốt cuộc ông đã đắc tội với ai vậy!", Lưu Thiết Nam vung tay lên cho Lý Cương một cái bạt tai.

Mặt Lý Cương nóng phừng phừng, lúc này bắt đầu có chút dư vị rồi.

Chợt cảm giác không thể tin nổi.

Người này không phải chỉ là họ hàng của siêu thị Giang Cần sao?

Họ hàng của một siêu thị rách nát thì có địa vị gì được chứ.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, cả toà nhà đã ầm ầm sập xuống.

Giang Thần dẫn đội quân của mình đi về phía hai người.

Hai người nhất loạt lùi về sau một bước, sắc mặt hoảng sợ đến cực điểm.

"Trưởng phòng Trương, tôi thấy vấn đề bồi thường siêu thị Giang Cần dường như vẫn có thể đàm phán lại, ông thấy thế nào?", Giang Thần khẽ nhếch mép, châm chọc nói.

"Được được đươc! Đàm phán! Phải đàm phán chứ!", Trương Giải Phóng liên tiếp gật đầu: "Cậu Giang, xin lỗi cậu, chuyện nhắm vào siêu thị Giang Cần trước đó quả thật là sơ sẩy trong công tác của chúng tôi!"

"Như vậy đi, chúng tôi áp dụng theo đúng tiêu chuẩn thông thường, bồi thường siêu thị Giang Cần hai trăm nghìn nhân dận tệ cùng một căn nhà khác, cậu thấy thế nào?", Trương Giải Phóng thử thăm dò, nơm nớp lo sợ hỏi.

Đối phương có thân phận gì?

Còn để ý chút bồi thường này sao?

Người ta rõ ràng là muốn trút giận!

Trương Giải Phóng biết rõ trong lòng đối phương, lúc này mà nói nhiều về khoản bồi thường thì chỉ e là đã phạm phải sự kiêng kị của Giang Thần, cho nên bèn nói theo tiêu chuẩn thông thường.

Quả nhiên Giang Thần nghe xong thì hài lòng gật đầu: "Được, vậy phiền trưởng phòng Trương lát nữa giúp phê duyệt một thỏa thuận bồi thường nhé!"

"Đương nhiên rồi! Đương nhiên rồi!", Trương Giải Phóng liên tiếp gật đầu, không ngừng lau mồ hôi.

Lúc này Giang Thần lại đi về phía Lý Cương, Lý Cương quỳ xụp xuống đất.

"Cậu Giang, tôi sai rồi! Sai hoàn toàn! Mong cậu cho tôi một cơ hội, tôi sẵn lòng đền gấp mười lần, không, một trăm lần, chỉ mong cậu bỏ qua cho tôi lần này!", Lý Cương vội vàng nói, quả thật là đã sợ mất mật.

Dù sao người đền bù cuối cùng cũng là đơn vị xây dựng ông ta, đương nhiên ông ta phải bỏ tiền ra để giữ mạng rồi!

"Tôi không cần khoản bồi thường gấp mười lần một trăm lần của ông!", Giang Thần đột nhiên lắc đầu nói.

Lý Cương sững người: "Vậy cậu..."

Giang Thần chỉ vào đống đổ nát văn phòng giải tỏa nói: "Ông xây dựng lại nơi này từ đầu, có điều, thay vào đó là xây một khu nhà vệ sinh công cộng!"

"Chuyện này, có thể làm được không?", Giang Thần thản nhiên hỏi.

Lý Cương lập tức ngây người rồi vội vàng gật đầu nói: "Được! Được!"

Xây một nhà vệ sinh công cộng thì hết bao nhiêu tiền?

Còn tốt hơn mất mạng nhiều!

Sắc mặt của Trương Giải Phóng lúc này lại trở nên vô cùng khó coi.

Văn phòng giải tỏa biến thành nhà vệ sinh công cộng.

Đối với trưởng phòng là ông ta mà nói, quả nhiên là một sự châm biếm vô cùng lớn!

Nhưng dù vậy thì ông ta cũng dám nói gì?

Xảy ra chuyện lớn thế này, ông ta cũng không cần phải làm trưởng phòng giải tỏa nữa, sau này làm quản lý nhà vệ sinh công cộng đi!

Chương 303: Lấy lại đền bù

Sau khi Giang Thần lấy được thỏa thuận đền bù thì bèn dẫn người rời đi.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Giang Thần một mình quay lại siêu thị Giang Cần.

Lúc này ba mẹ con Giang Cần đã trở về nhà, thấy Giang Thần quay lại thì vội vàng đi tới đón.

"Giang Thần, cháu chạy đi đâu vậy? Không phải đã gặp phải Lý Cương đó chứ?", Giang Cần vẻ mặt lo lắng hỏi, vừa nãy cháu trai vừa đưa bà ta ra khỏi ngõ xong thì chớp mắt đã không thấy đâu nữa, bà ta lo lắng suốt nãy giờ.

Giang Thần mỉm cười, nói: "Cô cả, cháu không sao, cô yên tâm. Vừa nãy cháu đến văn phòng giải tỏa một chuyến, đòi khoản đền bù 200 nghìn tệ về cho cô rồi đây! Ngoài ra, Lý Cương đã đồng ý rằng sẽ làm theo tiêu chuẩn, bồi thường mọi người một căn nhà khác!"

"Cái gì? Hai trăm nghìn và một căn nhà, anh đều đã đòi về rồi sao??"

Khương Nhân kinh hô lên một tiếng, nhưng chợt không nhịn được lắc đầu nói: "Anh họ, không phải anh đang chém gió đấy chứ? Anh đánh Lý Cương thành ra như vậy, ông ta còn đồng ý bồi thường cho chúng ta sao?"

Giang Cần và Khương Miêu Miêu cũng có chút không tin, Lý Cương không tìm bọn họ gây chuyện đã là tốt lắm rồi, còn bồi thường cho họ nữa ư?

Theo như bọn họ thấy thì gần như là chuyện không thể.

Giang Thần liền lấy thỏa thuận đền bù ra, đưa cho Giang Cần, nói: "Cô cả, đây là thỏa thuận đền bù, Lý Cương đã nói, lát nữa sẽ mang tiền đến cho cô!"

Giang Cần vội vàng xem thỏa thuận di dời, sắc mặt có chút ngớ ra.

Đây... đây đúng là sự thật!

Khương Nhân và Khương Miêu Miêu sau khi xem xong cũng hết sức khiếp sợ.

Ông anh họ này thật sự đã đòi được đền bù rồi sao?

"Tôi không tin! Chỉ một tờ giấy rách thì có thể chứng minh điều gì?"

Khương Nhân vẫn bĩu môi, nghi ngờ nói: "Tôi nói này anh họ, không phải anh bị người ta lừa rồi đó chứ? Tôi thấy thỏa thuận này là giả đó!"

Dù sao trong mắt Khương Nhân, người anh họ này chỉ là một bộ đội xuất ngũ, một tên quê mùa!

Sao có thể có được năng lực lớn như vậy?

"Khương Nhân! Không được nói linh tinh!", Giang Cần quát, bà ta tin cháu trai của mình không phải là người như vậy.

Chỉ là rốt cuộc Giang Thần làm thế nào mà được thì bà ta vẫn cảm thấy hơi hoang mang.

"Cậu... cậu Giang!"

Đúng lúc này thì Lý Cương tới, trong tay còn cầm một cái túi da, sau khi thấy Giang Thần thì run sợ cẩn thận chào hỏi.

Ba mẹ con Giang Cần giật thót tim, bất giác lùi về sau một bước.

Khương Miêu Miêu càng sợ hãi đến mặt mày trắng bệch, chỉ sợ người này tới báo thù!

"Ừ, đến rồi thì vào đi!"

Giang Thần thản nhiên nói.

Lý Cương vội vàng ôm túi da đi vào: "Đây... đây là tiền đền bù của các cậu, hai trăm nghìn nhân dân tệ. Ngoài ra, trong chiếc thẻ này còn có hai triệu tệ, là lời xin lỗi cho những hành động vô lễ trước đó của tôi, hi vọng cậu Giang và cô Khương đây có thể tha thứ cho sự lỗ mãng của tôi!"

Lý Cương ngoài hai trăm nghìn tệ ra thì còn để tấm thẻ tiết kiệm màu bạc trên mặt bàn.

Ba mẹ con Giang Cần nhất thời sững sờ.

Đặc biệt là Khương Nhân, cái cằm thiếu chút nữa là rơi xuống đất.

Hai triệu nhân dân tệ?

Số tiền này đủ để mua được nhà trong thành phố rồi!

"Vậy, cậu Giang, tôi xin phép cáo lui, chuyện nhà vệ sinh công cộng, ngày mai tôi sẽ cho người bắt đầu khởi công luôn!", Lý Cương thận trọng nói, rồi vội vàng chuồn như bay.

"Giang Thần, đây...", Giang Cần sững người, có chút không thể hiểu nổi, hai anh em Khương Nhân cũng vô cùng kinh ngạc.

Rất rõ ràng, Giang Thần không hề nói dối, khoản bồi thường đã mang đến rồi!

Hơn nữa lại còn đưa thêm hai triệu nhân dân tệ nữa!

Mặt Khương Nhân nóng bừng bừng, mặc dù không biết người anh họ này rốt cuộc đã làm thế nào?https://vietwriter.vn/threads/chien-than-dien-ha.9471/

Nhưng khoản bồi thường này là không thể nghi ngờ.

Giang Thần quả thật đã trừng trị Lý Cương rồi!

"Cô cả, hai triệu tệ này mọi người hãy lấy để thuê một cửa hàng ở gần đây, mở siêu thị hay cửa hàng hoa quả to một chút, Miêu Miêu cũng cần tiếp tục đi học, không thể ở nhà mãi được!", Giang Thần thản nhiên nói.

"Ôi, Giang Thần, chỗ tiền này cô cả không thể nhận được..."

"Cô cả, cô nghe cháu đi! Cô cháu chúng ta không cần phải rạch ròi như vậy!"

Giang Thần cắt ngang Giang Cần, tiếp tục nói: "Sau này có chuyện gì thì cứ gọi cho cháu, trong lòng cháu, cô mãi là cô cả của cháu!"

Giang Cần nhìn gương mặt chân thành của cháu trai, khóe mắt đỏ lên, nước mắt không ngừng rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Ừ! Ừ! Cháu trai ngoan, cô cả nhớ rồi!"

"Nếu đã không còn chuyện gì nữa thì cháu về đã nhé cô cả, hôm khác cháu lại tới thăm cô!"

Giang Thần gật đầu rồi đi ra bên ngoài.

"Mẹ, anh họ, anh ấy...", Khương Miêu Miêu không nhịn được lẩm bẩm nói, đột nhiên cảm thấy hình bóng của anh họ thật cao lớn, giống như anh hùng cái thế.

Giang Cần lau nước mắt, lắc đầu nói: "Anh hai của các con, bây giờ không phải là người bình thường nữa rồi, sau này hai đứa nhớ kỹ cho mẹ, gặp anh hai nhất định phải tôn trọng lễ phép, đặc biệt là Khương Nhân đó, lần sau còn dám vô lễ với anh hai nữa thì cút ra khỏi cái nhà này cho mẹ, Giang Cần mẹ không cần đứa con trai như vậy!"

"Mẹ... con nhớ rồi!", Khương Nhân bất giác giật mình.

Cậu ta đã hoàn toàn phục lăn người anh họ thứ hai này rồi.

Một mặt khác, Giang Thần vừa lên chiếc Bugatti thì điện thoại reo lên.

Là vợ anh!

Giang Thần vội vàng nghe máy.

"Anh đang ở đâu! Tôi muốn nói chuyện với anh!"

Im lặng một lúc, Vương Tuệ Lâm lạnh lùng lên tiếng.

Chương 304: Họp lớp cấp 3

Nửa tiếng đồng hồ sau, tại nhà hàng Starbaro, hai vợ chồng ngồi đối diện với nhau.

"Đói rồi chứ? Nhà hàng này trước đây anh đã từng tới, mùi vị rất ổn, em thử đi!", Giang Thần mỉm cười, đưa thực đơn qua.

Nhà hàng Starbaro có buffet cũng có gọi món, gọi món thì đắt hơn một chút, hơn nữa phải đặt bàn trước, có điều với thân phận của Giang Thần thì đương nhiên không phải là việc gì khó khăn.

"Giang Thần, tôi hẹn gặp anh không phải để đi ăn, mà có vài lời muốn hỏi anh cho rõ!", sắc mặt Vương Tuệ Lâm lạnh lùng, đẩy thực đơn sang một bên.

"Được, em hỏi đi, anh sẽ không giấu em chuyện gì! Càng sẽ không nói dối nửa lời!", Giang Thần bảo đảm nói.

Vương Tuệ Lâm gật đầu, trực tiếp nói: "Anh và cô Viên rốt cuộc là có quan hệ thế nào, ngày hôm đó tại sao cô ta..."

Nói đến đây thì cô vừa xấu hổ vừa tức giận nên không nói tiếp nữa.

"Đầu tiên, anh và cô Viên thật sự không phải kiểu quan hệ đó, ngoài ra, cô ta làm như vậy là vì để cho một người từ bỏ ý định, vốn bản thân cô ta cũng không có ý định đó với anh!", ánh mắt Giang Thần vô cùng trong suốt, giải thích nói.

"Thật sao?", Vương Tuệ Lâm nhíu mày hỏi.

"Anh thề!", Giang Thần thản nhiên nói.

Lúc này Vương Tuệ Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, tình hình cũng tương đối giống như chị Miêu nói, xem ra tay này quả thực không nói dối.

"Vợ à, chúng ta gọi món được chưa?", Giang Thần cười hỏi.

"Muốn ăn thì anh tự ăn đi, tôi không muốn ăn!", Vương Tuệ Lâm lại xụ mặt xuống, mặc dù đã giải thích rõ ràng rồi, nhưng chuyện này cô vẫn không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.

Dù sao, chồng mình bị người khác hôn, còn đăng cả clip lên douyin, đổi lại người phụ nữ nào có thể chấp nhận được?

Muốn cô dễ dàng tha thứ, sao có thể chứ?

Còn Giang Thần lại lắc đầu, gọi phục vụ tới, tự mình gọi mấy món theo khẩu vị của Vương Tuệ Lâm.

Một lát sau, đồ ăn được mang lên.

"Đều là những món em thích đó, em không ăn là anh ăn hết đấy!", Giang Thần trêu ghẹo cảnh báo nói.

Vương Tuệ Lâm vẫn tiếp tục xụ mặt, giữ nguyên vẻ lạnh lùng như cũ.

Còn Giang Thần quả thật cầm dao dĩa lên ăn.

"Ăn ăn ăn! Chỉ biết ăn thôi! Hừ, đợi đến lúc tôi cũng khiêu vũ với người đàn ông khác, cũng..."

Vương Tuệ Lâm hừ một tiếng, lời nói rõ ràng vẫn đang rất tức giận, nhưng nói đến đây thì tự nhiên không nói tiếp nữa.

Sắc mặt Giang Thần lập tức trầm xuống.

Nói nghe như muốn cắm cho ông đây một cặp sừng vậy!

"Sao hả? Anh cũng biết không vui à? Anh cũng biết ghen à?", Vương Tuệ Lâm không nhịn được mỉa mai.

Giang Thần nghe vậy thì bật cười: "Nói như vậy thì em giận là vì ghen sao?"

"Anh!", Vương Tuệ Lâm đỏ mặt, không ngờ lại bị anh trêu ngược lại.

"Được rồi, được rồi! Anh sai rồi, được chưa? Mau ăn đi!", Giang Thần cười an ủi nói.

"Ấy? Tuệ Lâm? Thật sự là cậu sao?"

Đúng lúc này, một cô gái xinh đẹp đi qua, đột nhiên dừng chân lại, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

"Tiểu Dĩnh, sao cậu lại ở đây?"

Vương Tuệ Lâm ngạc nhiên, vội vàng đứng lên chào hỏi với người phụ nữ.

Rồi hai người nắm tay nhau trò chuyện.

Người phụ nữ này là bạn cùng bàn hồi cấp ba với Tuệ Lâm, tên là Trương Dĩnh.

Lúc còn đi học, hai người cũng khá thân, sau đó, Vương Tuệ Lâm ra nước ngoài du học, Trương Dĩnh cũng thi đỗ vào một trường đại học khá ổn, hai người vẫn thường liên lạc với nhau.

Chỉ là hai năm nay mọi người đều bận xây dựng sự nghiệp, số lần liên lạc cũng ít dần đi, hôm nay gặp được nhau thế này nên rất vui mừng.

"Đúng rồi Tuệ Lâm, trước đây cậu nói cậu kết hôn rồi, còn là một bộ đội, không phải chính là người này đó chứ?", Trương Dĩnh nói rồi liếc nhìn Giang Thần, ánh mắt có hơi chút chê bai.

Cô ta làm nghề quan hệ xã hội, rất lành nghề trong việc đánh giá đàn ông, mà người đàn ông trước mắt đây từ đầu đến chân đều mang lại mùi vị rẻ tiền, thực sự không xứng với người chị em này của cô ta.

"Ừ, đây là chồng tớ, Giang Thần!", Vương Tuệ Lâm liếc xéo Giang Thần, mặc dù vẫn đang giận nhưng cũng giới thiệu với bạn.

"Giang Thần, đây là bạn cùng bàn với tôi hồi cấp ba, Trương Dĩnh, lúc còn đi học chúng tôi là chị em tốt đó!", Vương Tuệ Lâm nói.

"Xem cậu nói chuyện kìa, bây giờ không phải là chị em tốt nữa rồi à?", Trương Dĩnh lườm nói.

Giang Thần lau miệng rồi đứng lên, chủ động đưa tay phải ra: "Chào cô, tôi là Giang Thần!"

"Vâng, chào anh!", Trương Dĩnh chỉ lạnh nhạt trả lời một tiếng chứ không đưa tay ra, thậm chí đến nhìn còn không thèm nhìn Giang Thần một cái.

Vương Tuệ Lâm vội vàng kéo tay Giang Thần, giải tỏa bầu không khí khó xử, thuận tiện hỏi: "Đúng rồi Tiểu Dĩnh, cậu tới đây một mình à?"

"A, cậu không nói tớ cũng suýt chút nữa là quên mất, hôm nay mấy người bạn học của chúng ta tụ tập, ở phòng VIP số 3, đi đi đi, mấy người Tôn Đào cũng tới đó, cậu vào trong uống với một người một cốc đi!"

"Hả?? Hay là thôi, để hôm khác chúng ta lại hẹn sau!", Vương Tuệ Lâm vội nói, dù sao cũng không thể vứt chồng ở lại đây một mình được.

Trương Dĩnh nhíu mày, nhìn Giang Thần rồi mất kiên nhẫn nói: "Hay là anh Giang cũng cùng vào đi, không sao đâu, cùng uống một cốc thôi!"

"Được!", Giang Thần gật đầu.

Do trước đó Vương Tuệ Lâm đã có hai lần uống rượu rồi xảy ra chuyện, đương nhiên Giang Thần không yên tâm để mình cô đi nên lập tức đứng lên đi cùng.

Chương 305: Tôi chỉ là một nhân viên bình thường

Vừa đến phòng VIP số 3, cửa vừa mở ra, Trương Dĩnh bèn hô lên: "Các cậu xem ai đến này?"

Lập tức, hơn mười người nam nữ ăn vận gọng gàng xinh đẹp đều nhìn qua.

Đặc biệt là người đàn ông ngồi ở vị trí chính giữa, mặc bộ vest Armani, nhìn thấy Vương Tuệ Lâm thì mắt sáng lên, vội vàng đứng dậy, nhiệt tình nói: "Tuệ Lâm! Ôi trời! Mấy năm rồi không gặp, mau ngồi đi!"

Mọi người thấy Tôn Đào đứng lên cũng đứng lên theo, vừa chào hỏi Vương Tuệ lâm, vừa nhường chỗ cho cô.

Mọi người đều biết, lúc còn đi học, Tôn Đào đã yêu thầm Vương Tuệ Lâm, thậm chí còn đã từng tỏ tình trên lớp. Nhưng lúc đó đã khiến cả lớp được phen cười nhạo, nói hắn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Nhưng bây giờ không ai dám nói hắn thế nữa, anh Đào bây giờ đã lên đời rồi, tự mình mở một công ty vận chuyển, tài sản hàng chục triệu tệ, cũng coi như có điều kiện trong đám bạn học!

"Tôn Đào, các cậu đều ở đây à!", Vương Tuệ Lâm cười nói chào hỏi, sau đó kéo theo Giang Thần ở bên ngoài vào ngồi cùng.

Tôn Đào thấy vậy, đặc biệt còn thấy Vương Tuệ Lâm kéo tay một người đàn ông xa lạ, nụ cười lập tức đông cứng lại.

"Tuệ Lâm, người này là..."

"Ồ, giới thiệu với mọi người, đây là chồng của tớ, Giang Thần!", Vương Tuệ Lâm tự nhiên nhã nhặn giới thiệu.

"Chồng của cậu? Cậu kết hôn rồi sao?", sắc mặt Tôn Đào lập tức trở nên có chút không được tự nhiên, trong lòng rất khó chịu.

Dù gì bây giờ hắn đã thành công rồi, lại gặp lại nữ thần, còn tưởng có thể phát sinh gì đó với đối phương, không ngờ người ta đã có chồng rồi, hơn nữa còn dẫn đến cả phòng VIP!

Sau khi mọi người ngồi xuống, Tôn Đào nhanh chóng cầm cốc rượu lên, tất nhiên là để chào mừng Vương Tuệ Lâm, đồng thời chúc mừng bạn học cũ gặp lại nhau.

Vương Tuệ Lâm miễn cưỡng uống nhấp môi, mọi người lập tức bắt đầu nói chuyện thường nhật.

"Tôn Đào, lợi nhuận của công ty cậu năm nay ít nhất cũng phải hàng trăm ngàn tệ ấy nhỉ? Thật ngưỡng mộ quá, vừa mới tốt nghiệp có mấy năm chứ! Trong số bạn học chúng ta, cậu là thành đạt nhất đó! Ai mà lấy được cậu thì quả thật quá hạnh phúc rồi!"

Trò chuyện qua lại rồi thành nói đến vấn đề thu nhập. Trương Dĩnh lúc còn đi học thực ra rất ghét Tôn Đào, Tôn Đào không những xấu trai mà còn không có tài lẻ nào.

Nhưng bước chân vào xã hội, nhan sắc đã không còn đứng vị trí đầu tiên nữa.

Có tiền mới là vương đạo!

Hiện nay cô ta vẫn chưa có bạn trai, đương nhiên sẽ nhắm đến Tôn Đào.

"Tớ ấy à!", Tôn Đào lắc đầu, rồi đặt cốc rượu xuống, lơ đãng nhìn Vương Tuệ Lâm rồi nói: "Con người tớ khá lụy tình, bằng không với điều kiện của tớ thì đã kết hôn từ lâu rồi!"

Nói rồi, vẻ mặt Tôn Đào chợt buồn bã, mọi người biểu cảm khác nhau, kỳ thực đều biết hắn đang ám chỉ điều gì.

Sắc mặt Trương Dĩnh đặc biệt khó coi, không ngờ, Tôn Đào vẫn còn tình cảm với Vương Tuệ Lâm, phải biết rằng, Vương Tuệ Lâm đã có chồng rồi!

"Đúng rồi, anh Giang, anh làm nghề gì vậy?", đúng lúc này Tôn Đào đột nhiên mở miệng hỏi.

"À, anh ấy hiện tại... đang làm việc ở khách sạn Hoàng Gia!"

Giang Thần còn chưa lên tiếng, Vương Tuệ Lâm đã giúp trả lời rồi, có điều cô cũng ngại nói ra Giang Thần là ông chủ khách sạn,

Dù sao ai cũng biết khách sạn Hoàng Gia là khách sạn tiêu biểu của nhà họ Viên, e là nói ra cũng không có ai tin, ngược lại còn khiến mọi người nghi ngờ thêm.

"Khách sạn Hoàng Gia?"

Mọi người đều ngạc nhiên, Hoàng Gia là khách sạn nổi tiếng nhất ở Vân Sơn, không ngờ công ty chồng Vương Tuệ Lâm làm việc cũng không tệ.

"Anh Giang, anh chắc là làm cấp quản lý ở khách sạn Hoàng Gia nhỉ?", Tôn Đào không kiềm chế được hỏi.

Nếu như vậy thì người họ Giang này cũng coi như khá được, dù sao địa vị của quản lý khách sạn Hoàng Gia cũng không thấp.

Nhưng Giang Thần lại lắc đầu nói: "Không phải, tôi chỉ là một nhân viên bình thường thôi!".

Nhân viên bình thường?

Lập tức mọi người đều sững sờ.

Nhân viên bình thường của khách sạn còn có thể là gì chứ?

Ngoài nhân viên buồng phòng, nhân viên phục vụ ra thì e là còn mỗi bảo vệ!

Lẽ nào người này là một nhân viên bảo vệ?

Nghĩ đến đây, sắc mặt mọi người đều không nhịn được mà trở nên kỳ quặc.

Phải biết rằng, Vương Tuệ Lâm có thể nói là nữ sinh ưu tú nhất lớp.

Cho dù không lấy một người xuất thân long phượng, thì ít nhất cũng không đến nỗi thế này chứ?

Vậy mà lại lấy một bảo vệ?

Tôn Đào vốn còn tưởng Giang Thần có thể lấy được Vương Tuệ Lâm, cho dù không phải đại gia thì cũng là dạng tinh anh trong xã hội, không ngờ lại là hạng thấp hèn thế này, đột nhiên cảm giác ưu việt bỗng trỗi dậy.

Thế là không nhịn được cười khẩy nói: "Tôi nói này anh Giang, chắc anh không phải là một nhân viên bảo vệ đó chứ?"

Chương 306: Ý đồ đập chậu cướp hoa

Mặt Vương Tuệ Lâm đỏ ửng lên.

Thật ra cô cũng biết, Giang Thần chẳng qua chỉ là khiêm tốn một chút, ai ngờ mọi người lại thật sự cho rằng anh làm bảo vệ!

Đối mặt với câu hỏi của Tôn Đào, Giang Thần lại gật đầu nói: "Tôi thấy bảo vệ cũng không có gì xấu, bất cứ vị trí nào cũng đều có giá trị và ý nghĩa về sự tồn tại của nó!"

"Giá trị? Ý nghĩa?"

Tôn Đào bật cười, lắc đầu nói: "Người anh em, mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, sao tôi lại cảm thấy lời anh nói ấu trĩ vậy nhỉ? Bảo vệ mỗi tháng lương chỉ khoảng hai ba ngàn tệ, có thể mua được nhà được xe không? E là ngay đến mua cho Tuệ Lâm một cái túi cũng mua không nổi nhỉ? Ở đâu ra giá trị và ý nghĩa?"

"Đúng vậy, chỉ là một bảo vệ mà thôi, có ý nghĩa gì chứ. Công việc bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác thay thế, nói trắng ra chính là tầng lớp thấp của xã hội!"

"Haiz, không ngờ người ưu tú như Tuệ Lâm lại lấy một người chồng như vậy, đúng là không thể ngờ được!"

Mọi người xung quanh đều phụ họa theo, Vương Tuệ Lâm nghe thấy những lời nói này thì chợt đỏ mặt tới tận cổ, muốn lên tiếng giải thích, nhưng lúc này Trương Dĩnh lại nói trước: "Bảo vệ thì sao? Tôi nghe nói anh Giang trước đây còn đã từng đi lính, người ta đã cống hiến vì đất nước đó, các cậu dám nói người ta không có giá trị, không có ý nghĩa à?"

Khi mọi người nghe thấy vậy thì đều hơi sững lại rồi không biết nói gì nữa, dù sao chuyện đi lính quả thực cũng là vinh quang, về mặt đạo đức thì thực sự không tiện chê bai gièm pha.

Giang Thần lại hơi bất ngờ, người phụ nữ này trước đó còn chẳng thèm nhìn anh bằng nửa con mắt, không ngờ lúc này lại nói đỡ cho anh.

Trương Dĩnh nói như vậy đương nhiên cũng có chút tính toán nhỏ của cô ta. Dù sao cô ta cũng đến vì Tôn Đào, mà thể hiện vừa nãy của Tôn Đào rõ ràng là vẫn còn ý tứ với Vương Tuệ Lâm. Cô ta rất sợ Vương Tuệ Lâm lúc này lâm vào thế bí mà sẽ giận chó đánh mèo với Giang Thần.

Nếu như hai người không cẩn thận để tình cảm sứt mẻ thì chuyện của cô ta và Tôn Đào chẳng phải đã gặp nguy hiểm rồi sao?

Vương Tuệ Lâm thì không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ cảm kích nhìn bạn thân, cũng may đúng lúc gay cấn thì có bạn thân giúp mình giải vây, bằng không cô thật sự cũng không biết phải nói thế nào.

"Tôi nói này anh Giang, mặc dù khách sạn Hoàng Gia là khách sạn năm sao, nhưng anh chỉ là một bảo vệ, cũng quá..."

Tôn Đào vẫn giữ cái thái độ khó mà mở miệng, thậm chí ánh mắt nhìn Giang Thần giống như đang nhìn phân trâu vậy.

"Hay là như vậy đi, công ty tôi thiếu một vị trí trưởng phòng bảo vệ, anh tới chỗ tôi làm đi, mỗi tháng tôi trả anh tám nghìn tệ, đóng bảo hiểm đầy đủ!", Tôn Đào không nhịn được nói thêm: "Với quan hệ giữa tôi và Tuệ Lâm, anh không cần phải khách sáo, ở chỗ tôi ít nhất anh vẫn kiếm được tiền mua sữa cho con!"

Tám nghìn tệ!

Mắt mọi người sáng lên, số tiền này ở Vân Sơn chắc chắn là lương cao, đa số mọi người đang ngồi ở đó e là còn chưa được đến mức lương này.

Giang Thần lại thẳng thắn lắc đầu nói: "Xin lỗi, hiện tại tôi rất hài lòng với công việc này, tạm thời không có ý định đổi nơi công tác!"

Mọi người đều ngây người.

Chợt không biết ai lại phì cười thành tiếng, mọi người thấy thế cũng hùa vào cười theo.

Một bảo vệ quèn mà cũng bày đặt dùng từ 'đổi nơi công tác' sao?

Anh tới để tấu hài đúng không?

Tôn Đào càng không nhịn được lắc đầu bật cười, nói với Vương Tuệ Lâm: "Tuệ Lâm, thật sự không biết sao cậu có thể tìm được một kẻ dở hơi thế này! Hôn nhân là chuyện đại sự cả đời đó, khi còn non trẻ thì cái mác bộ đội quả thực rất hấp dẫn người khác, nhưng cậu phải biết rằng, tình cảm không thôi không thể đem ra làm cơm ăn được. Đàn ông mà, còn phải xem năng lực, kết hôn rồi, trong cuộc sống hằng ngày ít nhất cũng phải có nền tảng kinh tế rồi mới nói đến những chuyện khác được!"

"Bằng không cả đời này của cậu e là cũng chỉ xoay quanh chuyện cơm áo gạo tiền mà thôi, cuộc hôn nhân như vậy không phù hợp với người phụ nữ ưu tú như cậu. Tớ nghĩ cậu nên thận trọng suy nghĩ lại xem!", Tôn Đào cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà nói ra.

Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều trở nên có chút thú vị.

Bất kể ai cũng có thể nghe ra, trong lời nói của Tôn Đào có ý khuyên người ta ly hôn đi!

Trước mặt chồng người ta mà lại trắng trợn muốn đập chậu cướp hoa!

Có điều bông hoa như Vương Tuệ Lâm cũng quả thật là hoa thơm hoa đẹp, ít nhất trong mắt tuyệt đại đa số đàn ông, vẫn đáng để cướp về.

"Anh Đào, anh nói gì thế, tình cảm giữa Tuệ Lâm và anh Giang tốt lắm!"

Lúc này Trương Dĩnh vội vàng lên tiếng, bĩu môi nói: "Anh đừng nghĩ cô gái của chúng ta ham mê vật chất vậy chứ. Nghèo có cách sống của nghèo, giàu có cách sống của giàu, hai vợ chồng hiểu nhau mới là điều quan trong nhất!"

Chương 307: Cậu có ý đồ gì với Tôn Đào không?

"Dù sao chúng ta cũng đều là những người có giáo dục cao, sao có thể bị vật chất bóp méo tư tưởng được, nếu đã nhận định một người, vậy thì phải chung thân cả đời, kiên định ở bên người đó chứ!", Trương Dĩnh nói rồi quay đầu lại nhìn về phía Vương Tuệ Lâm, cười híp mắt lại hỏi: "Tuệ Lâm, cậu nói xem có đúng không?"

Mọi người ánh mắt khác nhau.

Kỳ thực Trương Dĩnh có tâm tư gì trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đương nhiên là có ý với Tôn Đào, lúc này lại nói như vậy, tất nhiên cũng là đang nhắc nhở Vương Tuệ Lâm, đừng giành đàn ông với cô ta.

Còn Vương Tuệ Lâm thì không biết nội tình thế nào nên cũng không biết tâm tư của Trương Dĩnh, chỉ hiền lành gật đầu nói: "Ừ, đúng, cậu nói đúng... ừm... tớ vào nhà vệ sinh cái đã nhé!"

Vương Tuệ Lâm thật sự không chịu nổi bầu không khí này, cô nói với Giang Thần một tiếng rồi vội vàng đứng lên đi ra bên ngoài.

"Tuệ Lâm, đợi tớ, chúng ta cùng đi!", Trương Dĩnh cũng vội vàng đứng lên đi theo.

Vừa ra tới bên ngoài, Trương Dĩnh đi nhanh lên hai bước, kéo Vương Tuệ Lâm lại: "Tuệ Lâm, tớ hỏi cậu chuyện này, hôm nay cậu nhất định phải thành thật trả lời tớ!"

"Ồ, cậu nói đi!", Vương Tuệ Lâm dừng lại, bất giác nhíu mày, không biết tại sao, cô cảm thấy cô bạn thân này hôm nay cứ có gì đó kỳ lạ.

Trương Dĩnh liền hít sâu một hơi, hỏi: "Có phải cậu thích Tôn Đào không?"

"Tớ thích Tôn Đào?", Vương Tuệ Lâm sững người, rồi im lặng không biết nói gì, lắc đầu bật cười: "Trương Dĩnh, cậu điên rồi sao? Sao tớ lại thích Tôn Đào được, hồi học cấp ba tớ đã từ chối cậu ấy đó!"

"Cấp ba là cấp ba, bây giờ là bây giờ, lúc đó chúng ta vẫn còn nhỏ, biết cái gì chứ! Bây giờ mọi người đều đã trưởng thành cả rồi. Cậu không phải vì Tôn Đào trở thành ông chủ mà có ý nghĩ không an phận đó chứ?" Trương Dĩnh mẫn cảm hỏi.

"Tớ có ý định với Tôn Đào?", Vương Tuệ Lâm quả thật câm nín, thậm chí còn cảm thấy có chút nực cười, thật không biết cô bạn thân này của mình rốt cuộc nghĩ cái gì.

"Tuệ Lâm, nói thật, tớ cũng không giấu cậu, tớ thích Tôn Đào rồi, hơn nữa còn muốn hẹn hò với anh ấy, cho nên, mong cậu tránh xa anh ấy một chút!", lúc này ánh mắt Trương Dĩnh đột nhiên trở nên lạnh lùng, lên tiếng nói.

Vương Tuệ Lâm lập tức sững người, lúc này coi như đã hiểu ra, chẳng trách Trương Dĩnh lúc ở trên bàn ăn lại cứ kỳ kỳ như vậy, giờ đột nhiên chạy ra nói những thứ này.

Hóa ra là vì nguyên nhân này!

"Tuệ Lâm, coi như tớ cầu xin cậu đó!"

Trương Dĩnh đi tới nắm tay Vương Tuệ Lâm, vẻ mặt cầu xin, tiếp tục nói: "Lúc còn đi học, cậu là hoa khôi của lớp, cái gì tớ cũng có thể nhường cậu, nhưng hôn nhân chỉ có một lần, cả đời phụ nữ chỉ có một cơ hội này để đổi vận mà thôi!"

"Tớ không muốn cả đời này phải đầu tắt mặt tối, xoay quanh bên chồng con, vì cơm áo gạo tiền mà biến bản thân thành một thiếu phụ luống tuổi! Cho nên, đồng ý với tớ, sau này hãy tránh xa Tôn Đào ra, được không?", Trương Dĩnh vẻ mặt đáng thương nói.

Vương Tuệ Lâm nhíu chặt đôi mi thanh tú, vẻ mặt có chút không thỏa đáng, nói: "Trương Dĩnh, chúng ta là bạn thân bao nhiêu năm qua, vậy mà cậu lại nghĩ tớ như vậy sao, cậu nghĩ tớ sẽ phản bội hôn nhân của mình, làm một người phụ nữ thấy sang bắt quàng làm họ sao?"

"Cậu khiến tớ thất vọng quá!"

Vương Tuệ Lâm lạnh lùng nói rồi tiếp tục đi vào nhà vệ sinh.

Cô thật sự hơi tức giận, thậm chí còn đã tâm lạnh ý nhạt, Trương Dĩnh nói những lời này thật sự khiến cô rất khó chịu.

Còn Trương Dĩnh thấy cô không đồng ý, vẻ mặt lập tức thay đổi, vội vàng lại đuổi theo nói: "Tuệ Lâm, hôm nay cậu bắt buộc phải nói rõ với tớ, rốt cuộc cậu có ý đồ gì với Tôn Đào hay không!"

"Cậu tránh ra đi, kỳ quặc!"

"Không, hôm nay cậu bắt buộc phải nói rõ với tớ!"

Hai người đột nhiên lại thành ra lôi kéo ở hành lang.

Bốp!

Đúng lúc này, một nữ nhân viên phục vụ bưng một cái khay đi qua, Trương Dĩnh đẩy một cái, Vương Tuệ Lâm đúng lúc đụng vào chiếc khay của nhân viên phục vụ, một chai rượu vang trên khay lập tức rơi xuống đất vỡ tan tành.

Chất lỏng đỏ sẫm đổ xuống nền gạch men thành dòng chảy uốn lượn, nhìn trông mà ghê người.

Còn nhân viên phục vụ thì biến sắc, hoảng loạn vô cùng.

Cô ta đang mang rượu tới cho khách, không ngờ lại gặp phải chuyện này.

Mà vừa nghĩ đến giá của chai rượu thì mặt liền cắt không còn giọt máu.

"Xin... xin lỗi cô! Chai rượu này của cô bao nhiêu tiền, tôi sẽ đền cho cô!", Vương Tuệ Lâm vội vàng căng thẳng chạy tới xin lỗi.

Mắt của cô gái đỏ rực lên, bưng gương mặt khóc khóc mếu mếu nói: "Đây là chai rượu vang đỏ Chateau Lafite, do khách gửi lại chỗ chúng tôi, nghe nói hàng trăm ngàn tệ đó!"

Hàng trăm ngàn tệ?

Nghe thấy con số này, Vương Tuệ Lâm và Trương Dĩnh đều sững người, Trương Dĩnh hai chân mềm nhũn, suýt nữa là ngã vật xuống đất.

Chương 308: Vu oan

“Một bình rượu mấy trăm ngàn, ăn vạ ai hả!”, Trương Dĩnh hét lên.

Cho dù là Cổ Bảo Kiền Hồng gì đó cũng không đắt đến mức này chứ?

Hơn trăm ngàn, bằng với tiền lương hai, ba năm, cô ta lấy đâu ra lắm tiền vậy.

“Gì chứ? Cô bảo tôi ăn vạ?”, phục vụ cũng nổi cáu, rõ ràng là hai người này đụng vào trước, vậy mà còn mắng ngược lại cô ta, dù cô ta chỉ là nhân viên, nhưng cũng không thể bắt nạt người khác như vậy đi?

Nữ nhân viên đã từng gặp nhiều trường hợp vậy rồi, đương nhiên không dễ bị hù dọa: “Thưa cô, cô nói chuyện phải có đạo lý, rõ ràng là mấy người đâm vào tôi trước, chỗ chúng tôi có camera đoàng hoàng, nếu không phục thì chúng ta báo cảnh sát!”

Trương Dĩnh vừa nghe đến báo cảnh sát thì sợ tái mặt: “Đừng, đừng, đừng! Có chuyện gì từ từ thương lượng, chỉ làm bể một bình rượu mà thôi, đâu đến mức báo cảnh sát!”

“Trương Dĩnh, chuyện gì vậy?”

Tôn Đào nghe thấy ồn ào thì ra ngoài xem, hai người vừa ra khỏi phòng bao không bao xa, Trương Dĩnh và nhân viên cãi nhau lớn tiếng như vậy, cả hành lang đều nghe thấy.

“Anh Đào, anh tới đúng lúc quá, Tuệ Lâm bất cẩn làm vỡ bình rượu vang, nhân viên đang đòi bọn em đền tiền! Còn nói, phải đền hơn trăm ngàn!”, Trương Dĩnh bày ra bộ dạng ấm ức, chu môi nũng nịu.

Hơn trăm ngàn?

Đám đông nghe xong đều sững sờ, thế này đắt quá đi mất? Làm công ăn lương hai, ba năm cũng không đủ trả!

Vương Tuệ Lâm nhíu mày, cô càng ngày càng không hiểu nổi cô bạn thân này, rõ ràng là cô ta đẩy cô, giờ lại bảo là do cô đụng phải nhân viên.

Nhưng Vương Tuệ Lâm cũng không muốn chấp nhặt, chỉ là hơn trăm ngàn thôi, đối với cô không là gì cả, chỉ là qua lần này, đã giúp cô nhìn rõ bộ mặt Trương Dĩnh!

“Haiz, anh cứ tưởng là việc gì cơ! Một bình rượu hơn trăm ngàn thôi, bỏ đi bỏ đi, cô nhân viên, cứ tính vào hóa đơn của tôi đi!”, Tôn Đào phẩy tay, bộ dạng ‘chuyện nhỏ ấy mà’, nếu là do Vương Tuệ Lâm làm vỡ, vậy hắn ta càng có cơ hội thể hiện.

“Anh Giang, tôi đền giúp Tuệ Lâm rồi, anh không để ý chứ?”, Tôn Đào ngoảnh sang cười với Giang Thần, vẻ mặt dương dương tự đắc.

Hiện thực là gì?

Đây chính là hiện thực!

Những lời vừa nãy nói đã ứng nghiệm, không tiền không địa vị, vậy thì đến cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ nổi.

Đồ họ Giang kia có tư cách gì chứ?

“Để ý? Một tên bảo vệ như anh ta có tư cách gì để ý chứ!”, Trương Dĩnh khinh thường nói, sau đó cười hi hi với Tôn Đào: “Anh Đào, em nghĩ á, đàn ông nên giống như anh! Đàn ông ấy mà, lúc cần thiết phải làm chủ được tình huống!”

Mấy người còn lại đều lắc đầu, lời này nói không sai, những gia đình bình thường, đa số đều không chống nổi sóng to gió lớn, nói trắng ra, đàn ông nên có chút tiền, nếu không xảy ra việc gì, thứ đầu tiên tan nát chính là hôn nhân!

“Tiểu Lưu, sao ở đây tụ tập đông người vậy, làm gì đó?”, lúc này, một người đàn ông trông có vẻ giống quản lý đi tới, nhìn thấy chai rượu vỡ thì tái mặt.

“Quản lý Vương, đây là cô này vừa đánh vỡ, nhưng cô ấy đã đồng ý bồi thường rồi!”, nhân viên nữ vội nói.

“Bồi thường?”

Quản lý Vương trợn trừng mắt, quát: “Cô biết bình rượu này bao nhiêu tiền không? Hơn một triệu đấy, bọn họ đền nổi chắc!”

Cái gì?

Hơn một triệu?

Đám đông há hốc mồm.

Đến cả Tôn Đào cũng hóa đá.

Không phải vừa bảo hơn trăm ngàn à, sao lại tự dưng thành hơn triệu rồi?

Tôn Đào nhăn nhó hỏi: “Quản lý Vương này, ông đang đùa à? Một bình rượu mà ông đòi hơn triệu, ông hét giá đấy à?”

“Tôi hét giá?”, quản lý Vương lắc đầu, sau đó hừ lạnh: “Đây là nhân viên mới tới, có nhiều điều không biết, bình hơn trăm ngàn kia là loại 1982, còn bình này là Chateau Lafite Rothschild 177, giá sau khi tính thuế là 1 triệu 180 ngàn!”

Sau thuế 1 triệu 180 ngàn!

Mọi người bị con số này dọa ngây người!

Cái này chắc không phải uống rượu, mà là uống nước thánh gì đó mất?

“Vả lại, các người nghĩ đền tiền là xong à?”, quản lý Vương cười lạnh, sắc mặt nghiêm nghị: “Bình rượu này là của cậu hai Viên Hoành để ở chỗ chúng tôi, là loại rượu yêu quý cậu ấy thích cất giữ nhất, mất bao nhiêu công sức mới đưa được một bình từ châu Âu về đây, giờ các người làm hỏng, các người nghĩ cậu hai sẽ dễ dàng bỏ qua à?”

Đối diện với sự chất vấn của quản lý Vương, tất cả mọi người đều bối rối.

Ai nấy đều tái mét mặt mày.