Chiến Thần Điện Hạ

Chương 215-220




Chương 215: Lão đệ
Người này đột ngột tung chưởng, tức thì ông lão đứng đầu loạng choạng lui về phía sau mấy bước, những người còn lại phải truyền lực mới giúp đứng vững được.
Ông lão áo xám cũng lùi về sau vài bước trước mặt Giang Thần, một cánh tay âm thầm đặt trên lưng giúp ông lão áo xám hóa giải lực đạo.
Ông lão áo xám kinh ngạc, vội vàng khom người cảm ơn Giang Thần, sau đó lui sang một bên.
Lúc này, mấy ông lão đối diện cũng lộ ra vẻ mặt thất kinh, ai nấy đều nhìn chằm chằm ông lão áo xám với ánh mắt ghen tị.
Võ công của người này vượt xa bọn họ!
Cho dù mấy người bọn họ có liên thủ thì cũng chỉ nắm được 5 phần thắng.
Triệu Luân sầm mặt nói: “Tiền bối, ông là ai, không lẽ cũng muốn giúp tên này, đắc tội với nhà họ Triệu ư?”
Hắn ta không ngờ giữa đường đột nhiên xuất hiện người này, bên cạnh Giang Thần vẫn còn cao thủ như vậy ư?
“Tiền bối, chỉ cần ông chịu tránh ra, núi vàng núi bạc nhà họ Triệu tùy ông lấy!”, Triệu Luân vội vã nói, trong suy nghĩ của hắn ta, mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng tiền.
Nhưng ông lão áo xám chỉ hừ một tiếng coi thường, không hề đáp lại, dường như không coi Triệu Luân ra gì.
“Ông!”
Triệu Luân tức giận định cất tiếng chửi thì đột nhiên có người cắt ngang.
“Nhà họ Hà, Vân Hải, ông Hà tới chúc thọ!”
Nghe thấy âm thanh này, tất cả mọi người đều ngẩn người, người giàu nhất Vân Hải – Hà Phù Sinh tới rồi!
Không lẽ cũng tới chúc thọ nhà họ Vương?
Ai nấy đều hướng ra phía ngoài.
Chỉ thấy một ông lão oai vệ chống gậy hùng dũng dẫn theo một đoàn người vào sân. Sau đó còn đến trước mặt Giang Thần, cúi đầu nói: “Cậu chủ, tôi đến muộn, để cậu chủ kinh sợ rồi!”
Mọi người đều kinh ngạc đến rớt cằm.
Hà Phù Sinh cúi chào Giang Thần?
Quá shock!
Thật sự quá shock!
Hà Phù Sinh tung hoành trên đất Vân Hải mấy chục năm nay, ông ta chính là trời của Vân Hải!
Vậy mà ông ta lại cúi chào một thiếu niên nhỏ tuổi?
Mặc dù trước đó những nhân vật tầm cỡ đều tới đây vì Giang Thần đến mức mọi người sắp không thấy làm lạ nữa.
Nhưng cảnh tượng trước mắt hiện giờ vẫn khiến người ta không thể tin nổi, đầu óc choáng váng.
Thật sự không cách nào hiểu nổi!
Giang Thần mỉm cười: “Ông Hà, khách khí quá, ông tới đây chúc thọ bố vợ tôi là tôi vui lắm rồi!”
Đám đông hít một hơi sâu.
Ông Hà?
Cả Vân Hải có mấy người dám gọi tên Hà Phù Sinh? E là cả nhóm nhân vật hàng đầu cũng không xưng hô thoải mái như vậy!
“Cậu chủ nói gì vậy!”, Hà Phù Sinh không hề phật ý, ngược lại tươi cười.
Sau đó ông ta quay người, lạnh nhạt nói với Triệu Luân: “Nhà họ Triệu? Dám tới Vân Hải làm loạn?”
“Ở đất Vân Hải này, tôi nói là được!”
Hà Phù Sinh hừ mạnh một tiếng, sắc mặt tối lại, bầu không khí đột nhiên phảng phất sát khí.
Hà Phù Sinh đã thật sự nổi giận.
Nhà họ Triệu lại dám tới Vân Hải uy hiếp cậu chủ, đúng là không coi ông ta ra gì!
Lúc này sắc mặt Triệu Luân cực kỳ khó coi, hắn ta không thể nào lường trước được Hà Phù Sinh lại tới đây.
Đây là người có thâm niên lâu đời nhất ở Vân Hải, ông ta đã cắm rễ ở đây hơn chục năm. Và rõ ràng, ông lão áo xám vừa nãy chính là người Hà Phù Sinh đưa tới!
Thế lực của nhà họ Hà đúng là sâu không lường!
Mắt Triệu Luân lóe lên, e là hôm nay không thể đụng tới Giang Thần, nếu như thật sự ra tay, có khi đến hắn ta cũng không thể an toàn rút lui!
“Được lắm! Giang Thần, mày nhớ đấy, mày tốt nhất ngoan ngoãn cắm rễ ở Vân Hải này, nếu không, chỉ cần mày ra khỏi đây nửa bước, Triệu Luân tao nhất định sẽ băm thây mày!”, Triệu Luân cười lạnh, sau đó nhanh chóng ra hiệu cho đám người rút ra cổng.
“Cậu chủ, có cần…”
Hà Phù Sinh nhíu mày, nhìn theo đám Triệu Luân, ánh mắt lóe lên, tuy nhà họ Triệu không yếu, nhưng dám động tới cậu chủ, ông ta sẽ không ngại bắt bọn chúng lại.
Giang Thần chỉ phẩy tay, thờ ơ nói: “Không cần, một con tép mà thôi, kệ đi, hôm nay là ngày mừng thọ bố vợ tôi, tôi không muốn xảy ra việc giết chóc!”
Hà Phù Sinh gật đầu, sau đó liền nhanh nhẹn tới chào hỏi Vương Bá Nhân: “Ồ, ông chính là ông Vương, bố vợ cậu chủ, đúng không?”
Hà Phù Sinh vừa nói vừa nhiệt tình bắt tay: “Tôi hơn ông mấy tuổi, nếu ông Vương không để ý thì cho phép tôi gọi ông là lão đệ nhé!”
Kết bạn giang hồ, không phân vai lứa, mặc dù Vương Bá Nhân là bố vợ Giang Thần, nhưng với thân phận và tuổi tác của ông ta, gọi Vương Bá Nhân một tiếng lão đệ cũng không có gì quá đáng.
“Lời này của ông Hà đề cao tôi quá rồi, khách khí quá!”, Vương Bá Nhân thụ sủng nhược kinh nói.
Hà Phù Sinh gọi ông lão đệ, đó là một chuyện cực kỳ nở mày nở mặt!
“Ha ha! Lão đệ không cần khiêm tốn, ông có được chàng rể như cậu chủ đây, đúng là phúc lớn mà!”
Hà Phù Sinh cười tươi nói: “Biết được hôm nay là ngày mừng thọ của ông, tôi đã bảo quản gia đem bức Ngựa phi nước đại đến tặng, không biết lão đệ có thích không?”
Ngựa phi nước đại?
Vương Bá Nhân nhất thời ngẩn người.
Lúc này tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, sau đó đồng loạt nhìn về phía bà cụ.

Chương 216: Vương Bá Nhân thừa nhận bệnh tình
Hóa ra bức tượng Ngựa phi nước đại của Vương Bá Nhân là Hà Phù Sinh tặng?
Mọi người đều biết Ngựa phi nước đại hàng thật nằm ở chỗ Hà Phù Sinh, như vậy nghĩa là món quà Vương Bá Nhân tặng bà cụ trước đó là đồ thật trị giá hơn trăm triệu!
Trong đầu bà cụ nổ ‘đoàng’ một tiếng, trước mắt như tối sầm lại. Đấy là bức tượng Ngựa phi nước đại giá hơn trăm triệu đó! Vậy mà bà ta lại bảo Vương Húc đem vứt đi? Đúng là càng già càng hồ đồ!
Biểu cảm của Vương Húc và Vương Thâm cũng vô cùng đặc sắc.
Con mẹ nó! Tại sao chuyện quái gì cũng tới tay bọn họ?
Ai mà nghĩ Giang Thần sẽ tặng đồ thật cơ chứ!
Vậy là đã vứt trắng 100 triệu!
Vương Bá Nhân giờ mới ý thức được: “ y… Hóa ra bức Ngựa phi nước đại đó là ông Hà tặng tôi?”
Điêu Ngọc Lan và Vương Tuệ Lâm cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Cuối cùng mọi chuyện cũng rõ ràng.
Hóa ra người Giang Thần nói đó chính là Hà Phù Sinh!
Chẳng trách bao nhiêu nhân vật tai to mặt lớn đều nể mặt anh, giờ thì lý do đã sáng tỏ rồi. Nhưng trong lòng Điêu Ngọc Lan vẫn có chút thất vọng, bà ta còn tưởng Giang Thần có thân phận đặc biệt nào đó, thì ra chỉ là dựa vào ân tình.
“Bố, Ngựa phi nước đại ông Hà tặng bố đây, bố tuyệt đối đừng đem đi tặng người khác nữa!”, Giang Thần cười tươi đẩy hộp quà qua.
“Ngoài ra, quà chúc thọ của bố con cũng đem tới rồi này!”, anh vừa nói vừa vỗ vỗ tay.
Một người đàn ông mặc trang phục thời Đường, tay nâng hộp quà từ từ bước vào sân, người này không phải ai khác, mà chính là ông chủ Văn Hiên Các – Lưu Trang.
Lưu Trang ôm hộp quà đi thẳng tới trước mặt Vương Bá Nhân: “Chú Vương, đây chính là bảo bối Quân Quy của chú, là anh Giang nhờ tôi giữ hộ, giờ tôi giao lại nó cho chú, coi như là vật về đúng chủ!”
“Quân Quy?”
“Không phải Quân Quy bị đập vỡ rồi ư? Đây…”
Người nhà họ Vương lập tức nháo nhào. Lại chuyện quái gì nữa đây? Chiếc bình bị đánh vỡ giờ đã ‘sống lại’ ư?
Vương Bá Nhân có chút sững sờ, khó hiểu nhìn về phía Giang Thần.
Lưu Trang cười lớn giải thích: “Chú Vương, chiếc bình Quân Quy thật sự chưa hề bị đập vỡ, cái đó là đồ giả lần trước anh Giang nhờ tôi làm!”
Cái gì?
Hóa ra chiếc bình bị vỡ ngày hôm đó là đồ giả?
Mấy người nhà họ Vương trợn tròn mắt, thì ra bọn họ bị Giang Thần chơi một vố!
Giang Thần chân thành nói: “Bố, trên thế giới chỉ có đúng một chiếc bình này thôi, bố phải giữ cẩn thận đó!”
“Được, được, được, đây còn là quà con tặng bố nữa, nhất định phải giữ gìn cẩn thận!”, Vương Bá Nhân rơi lệ cảm động, sao ông lại không biết ý nghĩa chiếc bình này cơ chứ, Quân Quy, Quân Quy, nó là đại diện cho tình nghĩa giữa ông và người bạn quá cố!
Vương Bá Nhân xúc động nhận lấy chiếc bình.
Mà giờ phút này, gương mặt bà cụ tràn ngập hối tiếc.
Đúng vậy!
Bà ta thật sự hối hận!
Sớm biết Giang Thần có chống lưng như vậy, bà ta đã không đối xử quá quắt với nhà Vương Bá Nhân đến thế.
Dù gì, nếu có người con rể là Giang Thần giúp đỡ, sớm muộn gì nhà họ Vương cũng sẽ trở thành gia tộc hàng đầu ở Vân Hải!
Nhưng giờ nói gì cũng đã muộn!
Giờ khắc này, nỗi phẫn uất và hối hận như từng cơn sóng dữ ập vào đầu bà cụ, mỗi đợt lại càng thêm dữ dội, dường như đánh đến mức khiến huyết áp bà ta tụt xuống 0, bà cụ chỉ cảm thấy một dòng máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu…
Bà ta nấc lên một tiếng rồi khuỵu về phía sau.
Bệnh lại tái phát rồi!
“Mẹ, mẹ! Mẹ gắng lên!”
Vương Bá Nhân hoảng hốt, cả nhà họ Vương cũng loạn cào cào, gấp gáp nhờ Tần Chính tới giúp, có người còn gọi cho 120.

Ai cũng nhận ra, lần này bà cụ lên cơn không nhẹ đâu!
Giang Thần liên tục ra đòn sát thương như vậy, đổi lại ai khác cũng không chịu nổi!
Cả Vương Húc và Vương Thâm lúc này cũng nghệt cả mặt, trông như thần kinh không được ổn định cho lắm.
May là có Tần Chính ở đây, kịp thời châm cứu, thế mới cứu được bà cụ từ Quỷ Môn Quan trở về, nhưng giờ bệnh tình của bà cụ lại nghiêm trọng thêm một bậc, trông ánh mắt, nói năng không được minh mẫn như trước nữa.
Bữa tiệc đương nhiên không thể tiếp tục nổi nữa, ai về nhà nấy. Do sự can thiệp của Vương Bá Nhân nên Giang Thần chưa thể thu lại biệt thự nhà họ Vương, dù gì ông cũng không thể để mẹ ruột của mình ngủ ngoài đường được.
Có điều Giang Thần đã giao hợp đồng thế chấp cho Vương Tuệ Lâm, cho dù Vương Húc và Vương Thâm có quyền kế thừa cũng chẳng thó được một đồng từ căn biệt thự.
Chương 217: Bác đã suy nghĩ kĩ rồi
Buổi tối, Vương Bá Nhân trở về nhà sau khi chăm sóc cho mẹ già, lúc này Giang Thần cũng vừa mới tiếp khách về, vừa tới cửa đã bị cả nhà gọi ra sô pha.
“Giang Thần, tuy con có giao tình với ông Hà, nhưng hiện tại con đã đắc tội đến nhà họ Triệu. Sau này ra ngoài, con phải hết sức cẩn thận đấy”, Vương Bá Nhân lo lắng nói ra nỗi lòng.
“Bố, bố yên tâm đi, nhà họ Triệu đó con còn không để vào mắt nữa là”, Giang Thần cười nói.
“Bố cũng là vì muốn tốt cho anh thôi. Bố đã dặn anh cẩn thận thì anh cứ nghe lời đi, cãi lại làm gì”, Vương Tuệ Lâm trừng mắt nói.
Dù bây giờ bọn họ đều biết Giang Thần quen biết rất nhiều nhân vật lớn. Nhưng hôm nay họ cũng nhìn thấy mấy vị trưởng lão nhà họ Triệu rồi, bọn họ không phải người tầm thường, vì vậy lo lắng cho Giang Thần cũng là điều đương nhiên thôi.
"Vợ à, em yên tâm đi. Chúng ta còn chưa cho bố mẹ bế cháu thì anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu", Giang Thần cười nói.
"Anh nói linh tinh cái gì vậy", mặt Vương Tuệ Lâm đỏ bừng, cái tên này sao có thể nói ra những lời ngượng ngùng như vậy trước mặt bố mẹ chứ.
Thật là không biết xấu hổ!
"Sao vậy Tuệ Lâm, mẹ thấy Giang Thần nói đúng đó. Bố và mẹ vẫn khỏe mạnh. Sống thêm hai mươi, ba mươi năm nữa cũng không sao, chỉ thiếu mỗi cái là chưa được bồng cháu cho hai đứa thôi. Các con cũng nên nắm bắt thời gian đi. Con xem hai đứa bé nhà Tử Tình kìa, kháu khỉnh biết bao, thật ghen tị với mẹ của Giang Hiên Viên quá”, Điêu Ngọc Lan phàn nàn, hiếm khi thấy bà ta nói đỡ cho Giang Thần.
Nhưng nghe thấy những lời này, mặt Vương Bá Nhân lại hơi ngẩn ra.
Hai mươi, ba mươi năm nữa sao?
Sợ là ông ấy không thể sống lâu tới như vậy?
"Giang Thần, con theo bố vào đây, bố có chuyện muốn nói riêng với con", Vương Bá Nhân vẻ mặt u ám nói, lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi về phía phòng sách.
Giang Thần ngơ ngác, đi theo Vương Bá Nhân lên lầu trong ánh mắt nghi ngờ của mẹ con Điêu Ngọc Lan.
Vừa bước vào phòng sách, Vương Bá Nhân liền đóng chặt cửa lại.
"Giang Thần, bác có chuyện muốn nói với cháu rất lâu rồi, chỉ là không biết nên mở lời thế nào, nhưng bây giờ bác không thể không nói ra. Hơn nữa, chuyện này bác chỉ có thể nói với trước cháu", Vương Bá Nhân nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Giang Thần sững người, chỉ khi gặp phải việc gì vô cùng nghiêm trọng, ông ấy mới xưng hô với Giang Thần là ‘bác’.
Lúc này, anh cũng mơ hồ đoán ra Vương Bá Nhân định nói gì, nhưng lại không tiện mở miệng, chỉ có thể nghe Vương Bá Nhân nói tiếp.
“Bác bị ung thư gan giai đoạn cuối”, Vương Bá Nhân thở dài, khó khăn nói ra những câu chữ này.
Mặc dù đã đoán được trước, nhưng Giang Thần vẫn cảm thấy tim như hẫng đi một nhịp, hai mắt ửng đỏ.
“Bác nói chuyện này cho cháu là vì bác biết cháu đã trưởng thành, đã là một người đàn ông rồi, cháu có thể chịu đựng được, nhưng hai mẹ con Tuệ Lâm, bác vẫn không có cách nào mở lời được”, Vương Bá Nhân cau mày, nghẹn ngào nói, sau đó yếu ớt ngồi xuống ghế.
“Bố đừng lo, sẽ không sao đâu, con nhất định sẽ không để bố xảy ra chuyện gì”, Giang Thần bước lên phía trước, bàn tay run rẩy nắm lấy bả vai Vương Bá Nhân an ủi.
Vương Bá Nhân không nghe hiểu ý của Giang Thần, chỉ nghĩ là vì con rể muốn an ủi mình, lập tức vỗ tay bất lực nói: “Đời người mà, sống chết có số. Nửa năm qua bác cũng đã nghĩ thông suốt cả rồi. Nhưng bây giờ có một cơ hội, bác muốn thử xem sao".
"Ồ? Cơ hội gì ạ?", Giang Thần ngạc nhiên. Anh còn đang định đổi thuốc khác cho Vương Bá Nhân, thậm chí là thi triển Cửu Nghịch nữa, nhưng không ngờ Vương Bá Nhân đột nhiên lại nói như vậy.
Phải biết, ung thư giai đoạn cuối không thể chữa khỏi chỉ trong một sớm một chiều dù y thuật cao siêu đến đâu.
Dù gì, sống chết cũng có số cả.
"Là Trương Xuyên, thằng bé đã giúp bác liên hệ với một tiến sĩ về di truyền học ở Mỹ và nói rằng có thể giúp bác điều trị bằng liệu pháp gen. Công nghệ này đã được thử nghiệm trên động vật với tỷ lệ thành công là 70%, vì vậy bác cũng muốn thử xem sao”, Vương Bá Nhân giải thích, ánh mắt tràn đầy hi vọng.
Liệu pháp gen?
Giang Thần ngây người một lúc rồi lập tức lắc đầu: "Bác, cháu không đồng tình bác làm liệu pháp gen gì đó đâu. Dù sao, những thí nghiệm về di truyền trên cơ người đều bị cấm trên toàn thế giới, ngay cả đất nước chúng ta cũng không ngoại lệ. Phương pháp trị liệu này không được chấp thuận, hơn nữa cũng không có bất kì bảo đảm nào".
Trước kia, trong quân đội anh cũng có một phe muốn làm thí nghiệm về gen trên cơ thể người nhằm kích thích tiềm năng của cơ thể con người, thậm chí còn xảy ra tranh chấp quyết liệt với họ, nhưng cuối cùng, khi làm lớn chuyện tới tận thủ đô thì vẫn bị một phiếu từ chối của người có chức quyền.
Thay đổi gen, đi ngược lại tự nhiên, loại phương pháp này không được khuyến khích, bởi vì nó phải trả giá bằng sự hi sinh của con người. Ngay cả khi bệnh được chữa khỏi thì tuổi thọ cũng sẽ bị rút ngắn đi rất nhiều.
Vương Bá Nhân kinh ngạc, không ngờ Giang Thần lại phản đối ngay lập tức, nhưng ông ấy vẫn nói: "Giang Thần, chuyện này bác đã suy nghĩ kĩ rồi, cứ để bác thử đi, bây giờ cũng đâu còn kết quả nào tệ hơn cái chết nữa?".
Vương Bá Nhân cười khổ.
Giang Thần mím môi, anh có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Vương Bá Nhân, giống như một người chết đuối, cố gắng tuyệt vọng nắm lấy nhánh cây cuối cùng, ngay cả khi phía dưới nhánh cây đó là một dòng xoáy lớn, thì vẫn không kiềm được mà liều mạng.
Nghĩ đến đây, anh cũng không biết nên nói gì để khuyên can ông ấy, cuối cùng đành thở dài nói: "Được, nếu bác đã suy nghĩ kỹ rồi thì cháu tôn trọng quyết định của bác, nhưng trong lúc điều trị cháu phải ở bên cạnh bác".
Chương 218: Thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm và bảo mật
Sau khi ra khỏi phòng sách, Giang Thần xuống lầu sắc thuốc cho Vương Bá Nhân.
Vương Bá Nhân quyết định sẽ tiến hành liệu pháp gen vào ngày mai, kết quả khó có thể đoán trước được, vì vậy, nhất định phải chuẩn bị chu toàn.
Sau khi sử dụng loại thuốc này, khí huyết của Vương Bá Nhân gần như có thể được điều chỉnh đến thể trạng tốt nhất.
Ngay cả khi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong quá trình điều trị, anh cũng có thể kịp thời thi triển ‘Cửu Nghịch” để cứu sống bố vợ mình.
“Bố tôi vừa gọi anh lên lầu làm gì vậy?”, Vương Tuệ Lâm theo mùi thuốc đi vào phòng bếp, tò mò hỏi.
Lần trở về này, cô luôn cảm thấy bố cô có gì đó rất kỳ lạ, như là đang che giấu mẹ con cô chuyện gì vậy.
“Không có gì, chỉ là nhắc nhở chúng ta sớm cho họ bồng cháu thôi”, Giang Thần cười nói, lúc này, đương nhiên anh sẽ không nói ra tình hình của Vương Bá Nhân.
Mà dù có nói ra thì hai mẹ con họ cũng không giúp được gì, khóc lóc rồi làm ầm lên chỉ càng thêm hỗn loạn thôi.
"Hứ, bớt nói nhảm đi, ai thèm sinh con với anh", Vương Tuệ Lâm nói với vẻ mặt hờn dỗi, sau đó lại nhíu mày hỏi: "Nói thật đi, anh và bố tôi không giấu tôi chuyện gì đấy chứ?"
“Không có”, Giang Thần nhìn thẳng vào mắt Vương Tuệ Lâm dứt khoát nói.
Thấy anh trả lời nhanh gọn như vậy, Vương Tuệ Lâm mới gật đầu: "Được, vậy anh phải nhớ lấy, sau này không được giấu tôi bất cứ chuyện gì, nếu không..."
Chuyện ly hôn thì không thể nói được, dù gì cũng đã hứa với người ta rồi.
“Nếu không thì sao?”, Giang Thần nở một nụ cười.
“Nếu không tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh”, Vương Tuệ Lâm hừ một tiếng, giậm chân bước ra ngoài.
Đêm đó, Giang Thần đã ngồi điều tức suốt đêm. Anh phải điều chỉnh cơ thể tới thể trạng tốt nhất.
Bởi vì một khi Vương Bá Nhân thực hiện ‘Cửu Nghịch’, bản thân anh cũng sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Dù Huyền Thanh Quyết là bộ môn kế thừa rất mạnh mẽ, anh tự tin có thể giảm thiểu thương tổn của Cửu Nghịch đến mức thấp nhất, nhưng vẫn không dám qua loa.
Ngày hôm sau, hai người viện cớ nói với mẹ con Vương Tuệ Lâm là họ sẽ đến phố đồ cổ mua sắm bảo vật.
Nhưng thực tế là bắt taxi đến bệnh viện Hoa Quân.
"Chú Vương, cuối cùng chú cũng tới. Tiến sĩ Lôi đã đợi sẵn trong phòng thí nghiệm rồi đó", thấy Vương Bá Nhân xuống xe, Trương Xuyên vội vàng chạy lại chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy Giang Thần, anh ta không khỏi cau mày: "Sao anh cũng tới làm gì?"
Chuyện này là bí mật giữa anh ta và Vương Bá Nhân, nhưng Vương Bá Nhân lại nói với Giang Thần.
"Trương Xuyên, là chú bảo Giang Thần đến đấy. Dù sao chuyện lớn như vậy chú cũng phải nói cho người nhà biết mới được. Tuy Giang Thần chỉ là con rể của chú, nhưng chú xem nó như con ruột của mình. Có Giang Thần ở bên, chú cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều”, Vương Bá Nhân nói với Trương Xuyên.
Trong mắt Trương Xuyên lóe lên một tia ghen tị, nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu rồi dẫn hai người vào phòng thí nghiệm.
Gọi là phòng thí nghiệm nhưng lại nằm ở tầng hầm khu nội trú của bệnh viện.
Dù sao, những thí nghiệm về gen thì đều không được cấp phép, nếu tiến sĩ Lôi và chủ nhiệm bệnh viện Hoa Quân không phải là bạn cùng trường ở nước ngoài, e là ngay cả tầng hầm của bệnh viện cũng không thể cho ông ta mượn được.
Dù vậy, vị tiến sĩ Lôi này cũng chỉ có thể làm trong bí mật, ngay cả trợ lý cũng được đích thân đưa từ Mỹ về, không ai dám phao tin nửa lời.
Khi xuống tới tầng hầm, Vương Bá Nhân cùng con rể đã nhìn thấy tiến sĩ Lôi.
Ông ta là người đàn ông gốc Hoa ngoài năm mươi tuổi, tóc điểm bạc, khuôn mặt hiện rõ dấu hiệu của tuổi già, vừa nhìn là biết do chuyên tâm nghiên cứu khoa học mà ra.
"Ông Vương, tôi đã đọc hồ sơ bệnh án mà ông gửi rồi. Đối với bệnh tình của ông, tôi đã lập ra ba phác đồ điều trị, chia thành ba đợt và tiến hành trong vòng ba tháng. Còn hôm nay, chúng ta sẽ tiến hành giai đoạn điều trị đầu tiên".
Bác sĩ Lôi giới thiệu sơ lược về phác đồ điều trị cho giai đoạn đầu tiên, sau đó nhìn Giang Thần nói: “Tiếp theo, chúng tôi sẽ bắt đầu tiến hành phác đồ trị liệu của hôm nay. Vì sự an toàn và bảo mật của việc điều trị, gia đình bệnh nhân không được ở lại trong phòng thí nghiệm".
“Bảo tôi ra ngoài sao?”, Giang Thần nhíu mày, vì sự an toàn của Vương Bá Nhân, anh đương nhiên không có ý định ra ngoài.
"Giang Thần, anh không nghe thấy tiến sĩ Lôi nói gì sao? Vì sự an toàn của việc điều trị, nếu anh ở đây làm phiền, nhỡ chú Vương xảy ra tai nạn, anh có gánh vác nổi không?"
"Cũng đâu phải phẫu thuật, chỉ là trị liệu thôi mà. Tại sao tôi đứng đây lại ảnh hưởng đến việc điều trị?", Giang Thần cau mày khó hiểu hỏi.
"Anh”.
“Bỏ đi Giang Thần, con cứ ở ngoài đợi bố đi, yên tâm, có việc gì bố sẽ gọi con ngay”, Vương Bá Nhân vội vàng nói, sợ hai người sẽ cãi nhau.
Giang Thần do dự gật đầu: "Thôi được, vậy con ở ngoài trông chừng, có việc gì bố nhất định phải gọi con đó".
“Đi đi”, Vương Bá Nhân mỉm cười gật đầu.
Giang Thần và Trương Xuyên lập tức ra ngoài cửa, hai người đứng hai bên trông chừng, không ai để ý đến ai.
Nhưng khi hai người ra ngoài, tiến sĩ Lôi và trợ lý liếc mắt nhìn nhau, trợ lý hiểu ra, nhanh chóng lấy ra một văn kiện.
"Ông Vương, còn một chuyện nữa. Để quá trình điều trị diễn ra suôn sẻ, ông cần phải ký một thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm và bảo mật trước khi điều trị!"
Chương 219: Ai dám cản tôi, ắt phải chết
Tiến sĩ Lôi đem bản thỏa thuận tới yêu cầu Vương Bá Nhân ký tên vào.
Vương Bá Nhân do dự, ông ấy không ngờ còn phải ký một bản thỏa thuận khác, trước đó Trương Xuyên không hề đề cập đến chuyện này.
Nhưng nghĩ lại, dù sao là ông ấy tự nguyện đến đây, vả lại cũng đã là giai đoạn cuối rồi, cho dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không thể bắt người ta chịu trách nhiệm được, vì vậy ông ấy đành cắn răng kí tên vào.
“Được, bây giờ ông nằm xuống giường đi, chúng ta sẽ bắt đầu tiến hành điều trị ngay bây giờ”, tiến sĩ Lôi nở một nụ cười kì quái, lập tức bảo trợ lý bắt đầu điều chỉnh thiết bị.
Quá trình điều trị thực ra không quá phức tạp, tiến sĩ Lôi tiêm cho Vương Bá Nhân một loại thuốc do ông ta tự nghiên cứu, sau đó quan sát các đặc điểm sinh lý của Vương Bá Nhân thông qua thiết bị, bắt đầu thu thập dữ liệu.
Vương Bá Nhân cảm thấy có gì đó không đúng, chẳng phải nói là trị liệu sao?
Nhìn tư thế này đâu phải là trị liệu, giống như đang làm thí nghiệm trên cơ thể người thì đúng hơn.
Dù sao ông ấy cũng đã từng được thử nghiệm phương pháp trị liệu cao cấp ở Mỹ, không thiếu kiến thức như người bình thường, vì vậy ông lập tức gọi Giang Thần vào. Nhưng lúc này, trợ lý của tiến sĩ Lôi đã lặng lẽ tiêm một chất lỏng màu trắng đục vào bộ truyền dịch của Vương Bá Nhân.
Vương Bá Nhân chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ dâng trào, sau đó lập tức thiếp đi.
"Tiến sĩ, ông ta đã hôn mê rồi"
"Ừm, làm tốt lắm. Vì chú chuột bạch này, tôi đã phải chạy từ Mỹ về nước. Nếu số liệu thu thập được lần này cũng tương tự, thành phẩm của chúng ta sẽ được đưa ra thị trường sớm thôi", ánh mắt tiến sĩ Lôi lộ ra vẻ phấn khích.
Tiến sĩ Lôi đúng là đang nghiên cứu về gen, nhưng ông ta thực hiện thí nghiệm này không phải để nghiên cứu liệu pháp gen.
Mà là vì phát triển một loại thuốc mới!
Nếu loại thuốc này có thể thông qua các cuộc thử nghiệm và được tung ra thị trường, ông ta có thể nhận được ít nhất 20 triệu đô la Mỹ phí nghiên cứu.
Chỉ là ở Mỹ không xin được giấy phép thử nghiệm trên cơ thể người, nên ông ta mới phải về nước để tìm ‘người tình nguyện’.
Mà loại thuốc này hoàn toàn không phải là thuốc chữa bệnh ung thư!
Nói trắng ra, Vương Bá Nhân chính là con chuột bạch của ông ta.
"Tiến sĩ, các chỉ số của đối tượng thí nghiệm đều bình thường!"
"Được, tiếp tục tiêm thuốc đi".
...
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Giang Thần lặng lẽ đứng ở hành lang, mặt không một gợn sóng, nhưng đầu nắm tay thì đang siết chặt. Trong nửa tiếng này, mỗi phút mỗi giây anh đều không buông lỏng.
Trương Xuyên thì đi lại liên tục, anh ta không lo lắng cho sự an toàn của Vương Bá Nhân mà chỉ lo lắng không biết việc điều trị có hiệu quả không, dù sao anh ta mong Vương Bá Nhân khỏi bệnh chỉ vì muốn nhà họ Vương sẽ mang ơn anh ta, khiến Vương Tuệ Lâm hồi tâm chuyển ý.
Reng reng!
Nhưng lúc này, đèn phòng thí nghiệm đột nhiên bật sáng, thậm chí còi cảnh báo còn vang lên dữ dội.
Giang Thần ngơ ngác một hồi, đúng lúc định xông vào thì y tá cùng bác sĩ trên lầu cũng chạy xuống. Giang Thần muốn vào trong, nhưng lại bị một người đàn ông đeo kính vàng trông như giáo sư ngăn lại: "Tôi là Liễu Truyền Sinh, viện trưởng bệnh viện Hoa Quân. Trong quá trình điều trị bệnh nhân có xảy ra một số hiện tượng, rất có thể sẽ phải tiến hành cấp cứu, nhưng cậu yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!"
“Được, được, vậy làm phiền viện trưởng Liễu rồi”, Trương Xuyên vội vàng nói.
"Cấp cứu? Lúc bố vợ tôi đến, tình hình đều rất ổn định, tại sao lại phải cấp cứu? Không được, tôi phải vào trong xem thử", Giang Thần chuẩn bị phá cửa xông vào.
"Giang Thần, anh điên rồi sao, anh đâu phải bác sĩ, anh vào thì có thể làm được gì? Làm loạn à? Nếu chú có mệnh hệ gì, anh có chịu trách nhiệm được không?", Trương Xuyên hét lên, nhanh chóng giữ Giang Thần lại.
"Người nhà bệnh nhân, tôi rất hiểu cảm giác của cậu lúc này, nhưng chắc cậu cũng biết, bệnh nhân bị ung thư giai đoạn cuối, tình hình vốn đã rất nguy hiểm rồi, thể trạng không ổn định trong quá trình điều trị cũng là chuyện bình thường thôi. Mong cậu hiểu cho”, Liễu Truyền Sinh nói xong liền khóa cửa phòng thí nghiệm lại.
Sau khi Liễu Truyền Sinh bước vào, ông ta vội vàng chạy tới chỗ tiến sĩ Lôi tức giận nói: "Ông Lôi, chuyện gì vậy! Chỉ làm một cái thí nghiệm thôi mà sao nhanh như vậy đã để lại án mạng cho tôi thế này?"
“Ông Liễu, tôi cũng không ngờ vật thí nghiệm lại không tiếp nhận thuốc, nó cũng nằm ngoài dự tính của tôi mà”, vẻ mặt bác sĩ Lôi lúc này vô cùng hoảng hốt, không biết phải làm thế nào.
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau tiến hành cấp cứu rồi nói”.
"Không được nữa rồi, lúc nãy tôi cũng thử cấp cứu rồi nhưng không được, e là không cứu được nữa rồi".
Dididi——
Vừa dứt lời, băng tần trên máy đo thể trạng dần dần chuyển thành một đường thẳng.
Người chết như ngọn đèn lịm tắt.
Vẻ mặt Liễu Truyền Sinh lập tức trở nên khó coi, nhưng bây giờ không phải lúc để tranh cãi, ông ta xua tay vội vàng nói: "Ngụy tạo quá trình cấp cứu giả đi, sau đó cho người nhà bệnh nhân một lời giải thích. Đúng rồi, thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm đã đưa cho bệnh nhân kí chưa?"
“Ký rồi, kí rồi. Chuyện này ông yên tâm, cho dù người có chết chúng ta cũng không bị liên lụy nhiều”, tiến sĩ Lôi cười khẩy.
Liễu Truyền Sinh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt".
Rầm!
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng thí nghiệm đột nhiên bật mở, một bóng người xuất hiện trên mặt đất.
“Đệt, Giang Thần, anh điên rồi sao?”, Trương Xuyên gào lên, ôm ngực, không ngờ Giang Thần lại khỏe như vậy, anh ta căn bản không thể ngăn cản nổi.
Lúc này, nhìn đường thẳng chạy dài trên thiết bị, hai mắt anh đỏ ngầu, lập tức sải bước đi về phía Vương Bá Nhân như một con hổ dữ.
"Tránh hết ra, ai dám cản tôi, ắt phải chết!"
Chương 220: Cửu nghịch!
Giang Thần bước nhanh về phía giường bệnh.
"Người nhà bệnh nhân, anh đang làm gì vậy? Chúng tôi còn đang cấp cứu cuối cùng cho bệnh nhân, nếu như vì sự quấy nhiễu của anh mà ảnh hưởng đến việc cấp cứu, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu!", Liễu Truyền Sinh lớn tiếng nói, y tá bên cạnh đã bắt đầu ngăn cản lại!
"Cút!"
Giang Thần hét lớn lên, ánh mắt như kỳ lân, giọng nói như rồng, khiến cả đám người ù ù bên tai, nháy mắt dọa cho ngã hết cả đám.
"Anh... anh..."
Liễu Truyền Sinh sợ hãi ngồi dưới đất tới mức nói không ra lời, người này quả thật quá đáng sợ, giống như một con mãnh thú vậy, khí thế toàn thân toát ra khiến người ta không rét mà run.
Giang Thần kiểm tra một chút tình trạng của Vương Bá Nhân, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, quay lại lạnh lùng quét mắt nhìn tiến sĩ Lôi, nói: "Ông lại dám lấy bố vợ tôi để làm vật thí nghiệm, ông thật to gan!"
"Cậu... cậu không được ăn nói lung tung, là các người tình nguyện muốn tiến hành trị liệu gien, thỏa thuận vẫn ở đây, là do chính ông ta đã ký!", tiến sĩ Lôi lo sợ đưa giấy thỏa thuận ra.
"Ông còn dám ép bố vợ tôi ký thỏa thuận này nữa à?", Giang Thần siết chặt nắm đấm, bản thỏa thuận này chắc chắn là do sau khi anh đi, đối phương đã ép Vương Bá Nhân ký, nghĩ đến đây, sát ý trên mặt anh càng rõ ràng hơn!
"Cút ra ngoài! Bắt đầu từ bây giờ, không có sự cho phép của tôi, bất cứ ai cũng không được vào đây!", Giang Thần hít một hơi thật sâu rồi nói.
Lúc này không phải lúc đôi co, nhịp tim và mạch đập của Vương Bá Nhân đã không còn nữa, bắt buộc phải thực hiện cửu nghịch!
"Người nhà bệnh nhân, anh muốn làm gì? Lẽ nào anh muốn cấp cứu cho ông ta?"
Liễu Truyền Sinh vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt khẽ lập lòe, rồi chợt bật cười khẩy, nói: "Được, nếu như anh định cấp cứu thay cho ông ta, vậy thì hậu quả sẽ không liên quan gì đến chúng tôi nữa, người chết rồi, anh cũng đừng trách chúng tôi!"
"Cút!", Giang Thần lạnh lùng nói đúng một chữ, sát khí nghiêm nghị chớp mắt phóng ra khiến đám người Liễu Truyền Sinh vội vàng chạy ra ngoài.
Trương Xuyên lúc này cũng hoang mang không hiểu, bởi vì anh ta đã nhìn thấy đường thẳng dài trên máy móc.
Chú Vương rõ ràng đã tắt thở rồi!
Thế này thì còn cứu làm sao được nữa!
"Anh cũng cút ra ngoài!", Giang Thần lạnh lùng nói.
"Anh!", Trương Xuyên đang định nói, nhưng đột nhiên nghĩ đến gì đó nên cười khẩy một cái rồi cũng nhanh chóng bỏ ra ngoài.
Ra bên ngoài, Trương Xuyên vội vàng móc điện thoại ra gọi cho Vương Tuệ Lâm.
"Alo, Tuệ Lâm, có chuyện này anh cần phải nói với em, nhưng anh mong em đừng kích động, bác trai xảy ra chuyện rồi!"
Trương Xuyên vội vàng nói ra chuyện Vương Bá Nhân bí mật điều trị, có điều quá trình trong lúc này cũng được bịa đặt thêm thắt lại.
Hiện nay Vương Bá Nhân đã không cứu được nữa.
Đương nhiên anh ta muốn đổ trách nhiệm này lên đầu Giang Thần!
Mặt khác, Vương Tuệ Lâm tắt máy, nước mắt không ngừng chảy xuống, vội vàng kéo Điêu Ngọc Lan đi.
"Con gái à, con muốn đưa mẹ đi đâu? Mẹ còn chưa trang điểm nữa!"
"Trang điểm cái gì nữa, bố... bố sắp không xong rồi!", Vương Tuệ Lâm vừa đẩy mẹ ruột vào xe, vừa không kiềm chế được mà bật khóc thành tiếng.
"Con... con nói linh tinh gì vậy, bố con vẫn còn đang khỏe mạnh, sáng nay còn đi phố cổ với Giang Thần, sao lại nói không xong là sao, con không được trù ẻo bố thế!", Điêu Ngọc Lan ôm vai trong xe, căn bản là không tin, không biết cô con gái này đang nói linh tinh cái gì.
"Mẹ, con không lừa mẹ đâu, nửa năm trước bố đã bị ung thư, giấu cả nhà một mình đến Mỹ điều trị, lần này trở về, Giang Thần đã liên lạc với một tiến sĩ điều trị gien cho bố, ai ngờ trong lúc điều trị đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta cũng không biết có thể gặp được bố lần cuối nữa hay không! Hu hu!", Vương Tuệ Lâm lái xe về phía trước, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Thấy bộ dạng của con gái như vậy, Điêu Ngọc Lan không còn gì nghi ngờ nữa, sắc mặt lập tức trắng bệch ra, miệng không ngừng lắp bắp run rẩy nói: "Sao có thể như vậy được, sao có thể như vậy được? Nếu như đã điều trị thì Giang Thần phải nên nói trước với chúng ta chứ, tại sao nó không nói gì! Tại sao!!"
Vương Tuệ Lâm mấp máy môi, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sự oán giận, vừa tối hôm qua cô còn cảnh cáo Giang Thần, tuyệt đối đừng giấu cô chuyện gì.
Không ngờ, chuyện điều trị cho bố lớn như vậy mà anh lại không nói gì với cô.
Coi cô là cái gì chứ?
Còn coi cô là vợ của anh nữa không?
"Giang Thần, tốt nhất anh hãy cầu nguyện bố tôi không sao, bằng không, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh!", Vương Tuệ Lâm âm thầm thề, nhấn chân ga, lao nhanh đến bệnh viện Hoa Quân.
Ở một diễn biến khác.
Trong phòng thí nghiệm, sau khi Giang Thần đuổi tất cả mọi người ra, trong phòng chỉ còn lại anh và Vương Bá Nhân đang nằm trên giường bệnh.
"Bố, bố yên tâm, con nhất định sẽ cứu bố từ tay Diêm Vương trở về, bất luận phải trả cái giá lớn thế nào con cũng không ngại!"
Giang Thần lẩm bẩm nói, rồi cho tay vào lồng ngực, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu bạc.
Phù!
Sau khi mở chiếc hộp ra, chín chiếc ngân châm đột nhiên lãng đãng bay giữa không trung, phát ra những âm thanh ong ong.