Chiến Thần Điện Hạ

Chương 19: Đấu Thầu






Cái tát này khiến cho Trương Hân Nhiên chết lặng, đầu óc mơ hồ.
“Còn lừa tôi nói bạn cô lái Santana?”
“Ông chủ của Vinh Đỉnh sẽ lái Santana sao? Tôi thấy cô đúng là đứa ngốc đấy!”
Vương Lỗi hét lên, gần như không kiểm soát được cảm xúc.
“Anh, anh nói gì? Giang Thần là ông chủ của Vinh Đỉnh?”
Sắc mặt của Trương Hân Nhiên chợt tái nhợt, quả thật không thể nào tiếp nhận được thông tin này.
Mà ngay lúc đó, trong toà nhà có một nhóm người đang đi ra, đó là nhóm quản lý cao cấp của Vinh Đỉnh đang vây quanh một thanh niên cao lớn đi tới.
Người trên đường xôn xao nhường đường, Trương Hân Nhiên sững sờ nhìn bóng hình trong đám người kia, cảm thấy không thể tin nổi.
“Anh, anh ta thật sự là ông chủ của Vinh Đỉnh?”
Lúc này, sắc mặt Trương Hân Nhiên bỗng chốc trắng bệch, cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, dường như không thể đứng vững.
Nghĩ đến thái độ đối với Giang Thần lúc trước, cô ta bỗng chốc có một cảm giác không thể tha thứ cho mình.

Hoá ra, cô ta mới là kẻ ngốc không có mắt! Mà lúc này, Giang Thần đã bước ra khỏi toà nhà, đi tới vị trí đỗ xe thứ nhất, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, lái một chiếc Santana cũ rời khỏi bãi đỗ xe.
Vương Lỗi đứng im tại chỗ, vẻ mặt sững sở, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mặt không chân thực lắm.
“Ơ… thật sự lái Santana kìa!”
… Mà sau khi Giang Thần rời đi không lâu, 10 giờ sáng, cuộc đấu thầu dự án Tú Xuân Các của Vinh Đỉnh cũng chính thức bắt đầu.
Mỗi lần Vinh Đỉnh tổ chức đấu thầu thì đều gây ra một cơn bão lớn các ngành nghề ở Vân Hải.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Lần này, những đơn vị tham gia đấu thầu đều là những doanh nghiệp đứng đầu trong ngành nội y ở Vân Hải, thậm chí ngay cả những doanh nghiệp top ba cũng phái người tới.
Mỗi doanh nghiệp đều đua nhau trổ tài, tỏ rõ năng lực, để thăm dò giá thầu thấp nhất của đối phương để tính toán sát sao, thậm chí, không ít doanh nghiệp tầm trung còn mang hết vốn liếng ra để đấu.
Bởi vì, chỉ cần trúng thầu thì lợi ích thu được của doanh nghiệp chắc chắn sẽ vượt quá tổng vốn hiện tại mấy lần, thậm chí là 10 lần! Trong hội trường, Vương Tuệ Lâm không hứng thú cho lắm.

Dù sao thì thực lực của Tư Vận có hạn, vừa mới giải quyết được vấn đề vốn thì sao có thể bỏ ra nhiều tiền để tham gia tranh thầu.
Mà Vương Húc ngồi ở bên cạnh thì tỏ vẻ tràn đầy tự tin, bởi vì sau lưng anh ta có bà nội, chính là chủ tịch hội đồng quản trị, hỗ trợ đắc lực.
Sau cuộc họp hội đồng quản trị nhà họ Vương ngày hôm qua, bà nội đã gọi riêng Vương Húc ra, còn chuyển một số tiền lớn vào tài khoản cá nhân của anh ta.
Thực ra, chuyện này bà cụ cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi, chính là mượn cơ hội của cuộc đấu giá lần này để cháu trai mình lấn át Vương Tuệ Lâm, sau đó, bà ta có thể danh chính ngôn thuận đem quyền thừa kế cho cháu trai Vương Húc của mình.
Mà Vương Tuệ Lâm không hề biết gì về chuyện đó.
“Vương Tuệ Lâm, tôi khuyên cô bỏ cuộc đi, thực lực của Tư Vận như thế nào lẽ nào cô không biết?”
“Tôi thấy cô đừng ở đây làm mất mặt nhà họ Vương nữa đi!”
Vương Húc chế giễu cô em họ của mình.
Vương Tuệ Lâm cắn môi, nhưng ngay sau đó cô cười khẩy một tiếng: “Tư Vận chúng tôi không được, thì Tư Điềm của các anh chưa chắc đã thắng đâu?”

“Cho dù Tư Vận của chúng tôi không trúng thầu thì Tư Điềm của các anh cũng đừng mơ!”
“Chưa chắc đâu, đời người có nhiều điều đáng kinh ngạc lắm!”
Vương Húc cười như có như không nói.
Vương Tuệ Lâm cau mày, cô biết thực lực của Tư Điềm không thể thắng được Tư Vận.
Không biết tại sao Vương Húc bỗng nhiên lại tự tin như vậy.
Nhưng trong chốc lát, cô gần như nhận ra điều gì đó, bàn tay bất giác nắm chặt.
“Bà nội, lẽ nào bà thật sự thiên vị như vậy sao?”
Vương Tuệ Lâm thở dài, nhưng lúc này than phiền cũng chẳng có ích gì, cuộc đấu giá đã sắp bắt đầu rồi.
Quy trình tranh thầu rất đơn giản.

Mỗi doanh nghiệp sẽ đưa giá đấu thầu cho ban tổ chức, sau đó Vinh Đỉnh sẽ công bố kết quả.
Khoảng nửa tiếng sau, kết quả đã có.
Lần này doanh nghiệp trúng thầu được công bố ngay.
Vương Tuệ Lâm không nhịn được ngồi thẳng lên.


Tuy biết khả năng trúng thầu rất ít, nhưng vẫn không khỏi có chút căng thẳng.
“Ha ha, em gái ngốc của tôi, lúc nào rồi mà còn vẫn hi vọng?”
Vương Húc ngồi một bên cười khẩy, chế giễu.
“Khủng hoảng của Tư Vận vừa mới giải quyết ổn thoả, bây giờ cùng lắm chắc là cô cũng chỉ bỏ ra được mấy triệu nhỉ.

Kẻ ngu cũng biết là giá thầu của Vinh Đỉnh bao giờ cũng phải từ 8 đến 10 triệu trở lên.

Tôi khuyên cô đừng mơ mộng hão huyền nữa!”
Vương Húc tỏ ra đắc ý, nói ra nói vào cũng đều mang ý tứ mình là kẻ có tiền.