Chiến Thần Điện Hạ

Chương 154-167




Chương 154: Mưu đồ thôn tính khách sạn Hoàng Gia

"Được, vậy anh cẩn thận nhé! Đừng đối đầu với bác cả”, Vương Tuệ Lâm gật đầu khuyên nhủ. Dù sao đều là người một nhà, cô cũng không muốn nhìn thấy Giang Thần cãi nhau với Giang Thiên Minh.

Giang Thần cười gật đầu, rảo bước tới phòng sách.

Đến phòng sách, Giang Thiên Minh đang ngồi trên một chiếc bành lớn được làm bằng gỗ lê hoa, dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn Giang Thần.

"Cái gì? Chiều nay trở về luôn sao?"

Lúc đầu Giang Thiên Minh nói mấy câu quan tâm cho có, sau đó khi nghe thấy Giang Thần nói muốn rời đi, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm nghị.

"Đây là nhà của cậu. Cậu đã không về bao nhiêu năm rồi, ít nhất cũng phải ở chơi với ông nội thêm một chút chứ? Ai không biết, còn tưởng bác cả này cố ý đuổi cậu đi", Giang Thiên Minh giả bộ tức giận nói. Nhưng trong lòng thì đang toan tính chuyện khác.

“Xin lỗi bác cả, sáng mai bố vợ tôi từ sân bay về nên bọn tôi phải gấp rút trở về đón ông ấy”, Giang Thần nhíu mày, không biết Giang Thiên Minh muốn giữ anh lại là có mục đích gì, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích .

"Ồ, là vậy sao”.

Giang Thiên Minh gật đầu nói tiếp: "Nếu vậy, tôi cũng không giữ cậu lại làm gì, nhưng cậu vừa xuất ngũ về, cũng không có kinh nghiệm quản lý, hay là giao lại khách sạn Hoàng Gia cho bác cả đi, bây giờ công ty trong nhà đều do bác cả quản lý, thêm chút phiền phức cũng không sao. Tới lúc đó cậu chỉ việc ngồi chia lời là được".

Giang Thiên Minh tỏ vẻ như đang nghĩ cho Giang Thần. Đuôi cáo cuối cùng cũng lộ ra.

Nói đi nói lại cũng là muốn có được khách sạn Hoàng Gia mà Viên Chính Nam tặng anh thôi.

"Đúng vậy, em họ, quản lý một doanh nghiệp không đơn giản đâu, trên dưới còn có biết bao nhiêu người, biết bao cái miệng đang chờ ăn. Cậu lại không có chuyên môn quản lý, tới lúc đó, cấp dưới sẽ thừa cơ qua mắt cậu, để rồi cuối cùng tanh bành hết. Hay là cậu giao lại công ty đi”, Giang Hiên Viên đứng ngoài nghe trộm, lúc này mới nghênh ngang bước vào nói.

Một khách sạn năm sao với thu nhập hàng chục triệu mỗi năm là một cái bánh vô cùng lớn đối với nhà họ Giang, vì vậy đương nhiên họ không thể để Giang Thần đem cái bánh đó đi được.

“Xin lỗi nhé, về chuyện khách sạn, tôi sẽ tự sắp xếp người thay tôi quản lý, không cần làm phiền đến bác cả đâu”, Giang Thần cười khẩy, cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của hai cha con bọn họ, lập tức từ chối.

“Giang Thần, ý cậu là sao?”, Giang Thiên Minh cau mày, nghiêm nghị nói: “Cậu phải biết, tôi làm vậy đều là vì nghĩ cho cậu. Lẽ nào cậu còn sợ bác cả này nuốt mất khách sạn của cậu sao?”

"Đúng vậy, Giang Thần, ngay cả lời của bố tôi mà cậu cũng không nghe sao. Đừng quên, cậu là người nhà họ Giang, bây giờ bố tôi chính là trưởng, cậu bắt buộc phải nghe lời ông ấy", Giang Hiên Viên cũng lớn tiếng quát với vẻ mặt hung hăng.

“Người nhà họ Giang?”, Giang Thần chế giễu nói: “Vậy xin hỏi, năm đó bố tôi bệnh nặng, khi tôi tới nhà cũ mượn tiền, ai là người đuổi tôi đi? Là ai tuyên bố, sẽ đuổi bố con tôi ra khỏi nhà! Là ai cướp mất số tiền hai trăm ngàn nhân dân tệ mà tôi vay được, bắt tôi quỳ bên bể bơi học tiếng chó sủa?"

Mọi chuyện trôi qua cũng đã rất lâu, nhưng không có nghĩa là anh đã quên!

Không có nghĩa là hai cha con bọn họ có thể dùng thân phận trưởng bối, anh họ mà diễu võ giương oai trước mặt anh.

Mặt Giang Thiên Minh đỏ bừng.

Dù sao, những gì Giang Thần nói đều là sự thật, năm đó bọn họ đối xử với Giang Thần thế nào, trong lòng bọn họ rõ nhất.

“Cậu”, Giang Thiên Minh tức quá hóa giận không nói nên lời, cả người run lên.

Ông ta không ngờ, cậu cháu trai hèn hạ nhu nhược năm đó, giờ đây lại dám lớn tiếng với ông ta như vậy.

Còn dám nhắc lại chuyện cũ?

"Láo toét, sao cậu dám ăn nói như vậy với bố tôi. Nói gì thì nói cậu cũng vẫn lớn lên từ căn nhà này, lẽ nào ngay cả tổ tiên mà cậu cũng định không nhận sao?", Giang Hiên Viên đỏ mặt lớn tiếng quát, anh ta không nghĩ ra được gì khác, dù đã rời khỏi nhà họ Giang, nhưng cội nguồn vẫn là ở đây chứ?

Anh có dám nói bản thân không phải họ Giang không?

“Nhà?”, Giang Thần lắc đầu cười nói.

Đúng vậy! Đây chính là nhà cũ của anh, là gốc gác của anh, dù sao ông nội anh vẫn còn ở đây.

Thế nhưng, căn nhà này đã bị cha con họ độc giữ quá lâu rồi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Giang Thần đột nhiên trở nên sắc bén.

Với quyền thế hiện tại của anh, muốn lấy lại căn nhà này chỉ đơn giản như trở bàn tay.

Nguyên nhân duy nhất khiến anh không thật sự trở mặt là vì hai bên còn có quan hệ huyết thống.

Nhưng nếu đối phương đã ép anh, thì anh cũng không ngại làm một vài chuyện khiến bọn họ phải hối hận!

Nghĩ đến đây, Giang Thần cười khẩy, xoay người rời đi.

“Láo xược, bố tôi còn chưa cho cậu đi, mà cậu dám đi sao?”, Giang Hiên Viên tức giận tiến lên nắm lấy bả vai Giang Thần, không ngờ Giang Thần đột nhiên quay đầu lại.

Nhất thời.

Đôi mắt sắc lạnh!

Khí thế tựa như nuốt chửng cả núi sông!

A!

Giang Hiên Viên sợ đến ngã bệt xuống đất như bị dã thú nhìn trúng.

Cảm giác như không còn nhận ra Giang Thần!

Con người trước mặt này trong mắt như có thiên quân vạn mã, sát khí đằng đằng.

Khiến anh ta dựng cả tóc gáy.

Ngay cả Giang Thiên Minh đang đứng sau giá sách cũng phải khẽ rùng mình, không thốt nên lời!

“Hừ!”, Giang Thần khinh thường cười khẩy, không thèm để ý đến hai cha con bọn họ, sải bước ra ngoài.

Chương 155: Thay đổi cách gọi

“Bố! Cứ để cậu ta đi vậy ư?”

Giang Hiên Viên mất một lúc lâu mới phản ứng lại, sắc mặt vô cùng khó coi, cùng với chút không cam lòng.

Trong mắt Giang Thiên Minh lóe lên một tia hiểm độc: “Vội cái gì, chỉ cần bố vẫn còn sống, cậu ta chắc chắn sẽ quay lại. Hơn nữa, con nhãi nhà họ Vương sắp tới Vân Sơn làm việc, kiểu gì cậu ta chẳng theo cùng? Sau này không thiếu cơ hội dạy dỗ cậu ta!”

Nhưng không biết tại sao, lần này ông ta lại cảm thấy đứa cháu trai này có vẻ hơi khác thường, ngay cả ánh mắt cũng khiến người ta căng thẳng.

Giang Thiên Minh nghĩ một hồi lâu rồi hừ lạnh một tiếng, chậm rãi xiết chặt tay: “Hừ, không phải chỉ đi lính vài năm thôi sao, tôi không tin cậu có thể hoàn toàn trở mình!”

Phía này, Vương Tuệ Lâm thấy Giang Thần đi ra, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô vội bước tới hỏi: “Sao rồi, bác không làm khó anh chứ?”

Giang Thần cười cười, vừa nói vừa định nắm tay Vương Tuệ Lâm: Không có, sao thế, lo lắng cho tôi à?”

Vương Tuệ Lâm liền né anh, cô bỗng đỏ ửng mặt, nhăn mặt nói: “Ai quan tâm anh chứ, tôi sợ anh cãi nhau với bác, như vậy Tử Tình sẽ bị kẹt ở giữa!”

“Còn nữa, sau này chưa được tôi cho phép, anh đừng có nắm tay tôi đấy!”, Vương Tuệ Lâm lạnh lùng nói, cái người này, đúng là được nước lấn tới.

Giang Thần lắc đầu, nói: “Như vậy không được đâu Tuệ Lâm, chúng ta đâu phải trẻ con nữa, sau này sinh em bé thì thế nào? Em gái em đã có hai đứa rồi, em làm chị chẳng nhẽ không sốt ruột tý nào à?”

“Anh!”, Vương Tuệ Lâm nổi cáu, nghẹn họng không nói được gì.

Đúng vậy, lúc nãy mẹ cô đi thăm cháu ngoại, đứa thì tinh nghịch hoạt bát, đứa thì hồng hào kháu khỉnh, đáng yêu chết mất, vốn cô cũng rất thích trẻ con, nói không ngưỡng mộ chính là nói dối.

Nhưng lúc này bị Giang Thần trêu trọc vẫn cứng miệng nói: “Anh mơ đi! Ai muốn sinh con với anh chứ? Anh vẫn chưa qua bài kiểm tra của tôi đâu!”, mồm nói vậy nhưng mặt Vương Tuệ Lâm thì đỏ bừng rồi.

Giang Thần cười cười, tiếp tục đùa: “Sinh xong rồi kiểm tra tiếp cũng chưa muộn, không làm lỡ việc đâu!”

“Cút!”, Vương Tuệ Lâm tức sắp khóc tới nơi, cô trừng mắt hung dữ với Giang Thần, sau đó liền xấu hổ mà bỏ chạy.

Giang Thần lắc đầu bất lực, sau đó nhanh chóng đi theo sau.

Ở chỗ dùng bữa hồi nãy, Điêu Ngọc Lan đang trò chuyện với mấy người phụ nữ nhà giàu khác.

Đương nhiên, những người này đều tới vì Giang Thần, dù gì bọn họ đều biết, cậu hai nhà họ Giang quen biết với ông Viên, người giàu nhất Vân Sơn, sau này nhất định tiền đồ rộng mở, thế nên giờ phải tranh thủ xã giao với Giang Thần, dựng cái bệ phóng cho chồng hay con mình mới được.

Vì thế đã dẫn đến cảnh Trương Diễm Hoa bị ghẻ lạnh ở một góc, bà ta ngồi trên ghế không ngừng dùng tay quạt, ánh mắt bốc hỏa. Đáng lẽ bà ta phải là nhân vật chính trong hội phụ nữ hôm nay, không ngờ sự chú ý lại bị Điêu Ngọc Lan cướp hết!

Tên phế vật đó chẳng qua quen biết Viên Chính Nam thôi không phải ư? Có gì ghê gớm, có khi người ta vừa quay đi liền quên hết đám các người.

“Mẹ, chúng ta đi thôi!”, Vương Tuệ Lâm nhìn hết nổi bộ dạng dương dương đắc ý của mẹ mình, vội vàng kéo bà ta đi, lúc này cũng có rất nhiều lũ con cháu nhà giàu tới lân la trò chuyện với Giang Thần, anh tùy ý đáp lại vài câu, sau đó nhanh chóng đưa mẹ con Điêu Ngọc Lan rời đi.

Trên đường về, Điêu Ngọc Lan gợi chuyện: “Giang Thần à, khách sạn Hoàng Gia đó lớn lắm phải không? Một mình cậu chắc không lo xuể, nhà họ Điêu có vài đứa cháu, ở nhà rảnh rỗi cũng chẳng có việc gì làm, hay là để chúng nó giúp cậu quản lý nhé!”. Giang Thần còn chưa biết khách sạn Hoàng Gia trông như nào thì bà mẹ vợ đã sắp xếp xong rồi.

Vương Tuệ Lâm nói: “Mẹ, đó là khách sạn năm sao của người ta, muốn làm quản lý ít nhất phải có năm năm kinh nghiệm trong ngành, mẹ để mấy đứa em họ tới, không phải là rước thêm phiền phức cho Giang Thần ư?”

Điêu Ngọc Lan trừng mắt: “Phiền phức cái gì chứ? Kinh nghiệm là tất cả chắc? Mấy đứa em họ của con đều lanh lợi nhanh nhẹn, khách sạn lớn như vậy không để chúng nó giúp quản lý sao nổi chứ, được rồi, quyết định vậy đi, cứ thế mà làm!”

“Mẹ…”

Giang Thần đột nhiên lên tiếng, cắt lời Vương Tuệ Lâm: “Được rồi Tuệ Lâm, mẹ nói cũng có lý, cứ làm theo lời bà ấy đi!”

Hai người kia không hẹn cùng sững sờ.

“Cậu, cậu vừa gọi tôi là gì?”, giọng Điêu Ngọc Lan ngạc nhiên đến lạ, không nhịn được mà hỏi. Vương Tuệ Lâm cũng đang vui mừng nhìn về phía Giang Thần.

Cuối cùng Giang Thần cũng bắt đầu gọi ‘mẹ’ rồi!

Chương 156: Vương Bá Nhân trở về

Giang Thần vừa lái xe vừa lắc đầu cười, nói: “Mẹ, con nói là, mọi việc đều theo ý mẹ!”. Trước đây là do chưa quen, giờ đã quay lại được một thời gian rồi, hơn nữa Vương Tuệ Lâm cũng có ý muốn chung sống hòa hợp cùng anh, về tình về lý, anh nên gọi Điêu Ngọc Lan một tiếng ‘mẹ’.

“Hừ, tôi còn tưởng cậu cả đời này không chịu đổi cách gọi cơ!”, Điêu Ngọc Lan nói, tuy nhiên trong lòng lại mãn nguyện hết sức. Hồi trước bà ta nhìn thằng con rể vô dụng này thế nào cũng thấy ngứa mắt, nhưng hôm nay anh đã khiến bà ta nở mày nở mặt, đã vậy còn trở thành sếp lớn, bà ta tiếp tục xem xét biểu hiện vậy.

Vương Tuệ Lâm nhìn mẹ thì biết Điêu Ngọc Lan đã bắt đầu chấp nhận Giang Thần, cô không nén nổi mừng thầm trong lòng, vừa ngẩng đầu lên thì tình cờ chạm mắt với anh đang mỉm cười, cô liền xấu hổ vội quay đi.

Lúc trở về Vân Hải thì trời đã ngả chiều tà, những đàn chim bay lượn tìm tổ.

Sáng hôm sau.

Điêu Ngọc Lan hiếm khi dậy sớm hơn lớp thanh niên, lúc vợ chồng Giang Thần ra khỏi phòng, bà ta đã trang điểm xong xuôi, quần áo chỉnh tề. Hôm nay Điêu Ngọc Lan mặc áo khoác màu đỏ, kết hợp với viền cổ lông thỏ, trông vừa thon thả vừa quyến rũ, trên đầu còn đội chiếc mũ tròn rộng vành, mang nét cổ điển nhưng cũng rất thời thượng, trông không khác gì thời trang của những cô gái trẻ thập niên 80.

Điêu Ngọc Lan nhíu mày, giục: “Nhanh lên nào! Bố sắp xuống sân bay tới nơi rồi, hai đứa còn lề mà lề mề, đúng là, không có chút khái niệm thời gian gì cả!”

Vương Tuệ Lâm cười khổ, bố cô 10h mới hạ cánh, bây giờ là 7h mà mẹ cô đã sốt sắng như vậy, rõ là mong gặp chồng mình lắm rồi đây mà.

Nghĩ cũng phải, Vương Bá Nhân đi Mỹ trị liệu, thấm thoắt đã nửa năm, đôi vợ chồng già xa cách nửa năm, sao có thể không nhung nhớ. Mới đầu Điêu Ngọc Lan cũng muốn đi cùng Vương Bá Nhân, nhưng ông ấy nói nếu không có người chăm lo nhà cửa thì không được yên tâm, cho nên đã để bà ta ở lại. Nay đã hơn nửa năm, cuối cùng bố cô cũng trở về rồi.

Mọi người dùng bữa sáng đơn giản xong, Giang Thần lái xe đưa 2 người tới sân bay Vân Hải.

Tầm 10h15, một người đàn ông trung niên mũm mĩm, có chút mệt mỏi kéo vali bước ra khỏi sân bay.

“Bố! Bọn con ở đây!”

Vương Tuệ Lâm liên tục vẫy tay, ba người cùng đi tới đón Vương Bá Nhân.

“Ai da, ông xã, ông đã về rồi, ông đúng là đồ vô lương tâm, đi một mạch nửa năm trời, ông không biết tôi đã vượt qua những ngày tháng này như nào đâu!”, Điêu Ngọc Lan vừa bước tới liền chỉ tay oán thán, đến vành mắt cũng đỏ hồng, đã ngần ấy tuổi rồi mà vẫn làm nũng như trẻ con vậy.

Vương Bá Nhân khẽ cười, vội vàng an ủi: “Ngọc Lan, nửa năm nay bà vất vả rồi, Tuệ Lâm nữa, con bé này, sao gầy đi nhiều thế, có phải công việc bận rộn lắm không!”

Một nhà ba người hồ hởi hàn huyên, tiếp đó, Vương Bá Nhân chú ý tới cậu thanh niên cao lớn đi cùng, vẻ mặt có chút kích động!

“Bác cứ để hành lý cháu xách cho ạ!”, Giang Thần cười mỉm, nhanh nhẹn cầm tay kéo đồ.

Vương Bá Nhân bất chợt đổi giọng, vờ như tức giận nói: “Cái cậu này, gọi tôi là gì?”

Giang Thần bối rối xoa xoa tóc, sau đó ngập ngừng gọi: “Bố!”

Dù gì cũng gọi bác hơn 20 năm rồi, đột nhiên đổi cách gọi, có chút không quen.

“Ơi!”, Vương Bá Nhân giãn mày, biểu cảm trở nên hiền hòa gần gũi, mỉm cười đưa hành lý qua cho Giang Thần.

“Nào, ông xã, chúng ta về nhà!”, Điêu Ngọc Lan kéo tay Vương Bá Nhân cất bước, nào ngờ Vương Bá Nhân đột nhiên che miệng, một tay ôm bụng khẽ ho, cả mặt nhăn nhó.

“Bố, bố sao thế à?”

“Ông xã, ông…”

Vương Tuệ Lâm và Điêu Ngọc Lan thấy vậy thì lo lắng hỏi.

Vương Bá Nhân khó khăn ưỡn thẳng người dậy, phẩy tay cười khổ: “Không sao không sao, chắc là ngồi máy bay lâu quá nên bị cứng khớp, về nhà nghỉ ngơi chút là ổn ngay ấy mà!”

“Bác, cơ thể bác có gì nghiêm trọng không ạ?”, Giang Thần do dự một chút rồi hỏi, với y thuật của anh, đương nhiên nhìn ra sức khỏe bố vợ có vấn đề.

Vương Bá Nhân đanh mặt, sau đó lại phẩy tay, cười khổ: “Không có gì, cơ thể bố gần như hoàn toàn bình phục rồi, con xem, không phải đã béo thêm mấy vòng đây à!”, ông ấy còn vừa nói vừa xoay một vòng minh họa.

“Đúng thế, ông ấy khỏe lắm, cái đồ mồm thối cậu, đừng có nói xúi quẩy!”, Điêu Ngọc Lan hung hăng trừng mắt với Giang Thần, cái tên nhãi này chả biết ăn nói gì cả.

“Được rồi, chúng ta mau về thôi, tôi đói lắm rồi đây!”

Vương Bá Nhân cười nói, cả nhà cùng vui vẻ rời đi.

Tới nhà, Vương Tuệ Lâm đích thân xuống bếp, định làm vài món tủ mà bố cô thích ăn, Giang Thần thì kiêm nhiệm vụ phụ bếp, thực ra anh cũng không biết làm gì nhiều, chỉ rửa rau là chính.

“Bà xã, hồi trước bố em mắc bệnh gì vậy? Sao phải sang tận Mỹ chữa trị?”, Giang Thần nhân lúc bảo mẫu đi ra ngoài thì đột nhiên hỏi.

Vương Tuệ Lâm hơi bất ngờ, sau đó đáp: “Gan ông ấy không tốt, sớm đã bị gan nhiễm mỡ, sau đó thường xuyên ngất xỉu đột ngột không rõ nguyên do, cho nên mới phải tới Hawaii trị bệnh!”

“Gan xấu?”, Giang Thần gật gù, vậy là phải rồi, theo kiến thức của anh, không cần bắt mạch cũng biết bệnh của Vương Bá Nhân do vấn đề ở gan mà ra.

Hơn nữa, bệnh tình Vương Bá Nhân hoàn toàn không như lời ông ấy nói.

Mà hoàn toàn ngược lại.

Bệnh của Vương Bá Nhân đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng!

Chương 157: Cửu nghịch

“Anh hỏi cái này làm gì? Không lẽ anh cảm thấy bố nói dối?”, Vương Tuệ Lâm dường như nhận ra gì đó, cô đột nhiên nhíu mày hỏi lại.

Trực giác phụ nữ luôn nhạy bén, cô không tin Giang Thần sẽ vô cớ hỏi chuyện này.

Giang Thần cười trừ, nhẹ nhàng đáp: “Không có gì, anh chỉ hỏi thôi, để anh về kê vài đơn thuốc bồi bổ cho bố!”

“Ừa!”, Vương Tuệ Lâm gật đầu đồng tình, vẻ mặt trở nên nhu mì, cô từng chứng kiến y thuật của Giang Thần, cho nên rất yên tâm, đồng thời không nhịn được cảm kích anh: “Vậy phiền anh rồi, nhất định phải bồi bổ tốt cho bố đó!”

Nói xong, sắc mặt cô bất chợt trầm xuống, thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Đều tại tôi, bố nghe tin tôi gây chuyện với bà nội nên mới vội vàng trở về, nếu không đã đợi chữa trị xong hẳn!”

“Ừm, bà xã yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ giúp bố chữa khỏi bệnh!”, Giang Thần nghiêm túc gật đầu khẳng định, tuy nhiên trong lòng anh lại bất chợt cảm thấy nặng nề, theo chuẩn đoán của anh, sắc mặt Vương Bá Nhân xám xịt, không còn tinh thần như trước, e là khó mà trị dứt.

Một lúc sau, bữa ăn đã chuẩn bị xong, cả nhà quây quần bên mâm cơm. Vương Bá Nhân quan tâm hỏi han tình hình hai người, biết được Vương Tuệ Lâm đã trở thành giám đốc công ty chi nhánh Vinh Đỉnh, còn Giang Thần là ông chủ khách sạn năm sao thì vui mừng khôn tả.

“Giang Thần à, tốt quá, tốt quá rồi! Bây giờ con coi như sự nghiệp thành công, như thế, bố có mặt mũi xuống dưới đó gặp bố con rồi!”, Vương Bá Nhân mãn nguyện cảm thán.

Điêu Ngọc Lan nghe vậy không khỏi trách ông xã nói quở, tức giận quát: “Bá Nhân, ông nói cái gì thế, cái gì mà đi gặp bố Giang Thần? Xùy xùy xùy, vừa mới về đã nói mấy thứ xui xẻo, tôi thấy ông ở Mỹ lâu quá rồi, không biết nói tiếng Hoa nữa hả!”

Vương Bá Nhân tự vả nhẹ miệng mình, liên mồm cười hối lỗi: “Ôi, ha ha, cái mồm thối này, lỗi của tôi! Lỗi tôi!”

Renggg!

Điện thoại Vương Bá Nhân đột nhiên đổ chuông, ông nói mọi người cứ ăn trước, còn mình ra ngoài nghe điện thoại chút.

Với thính lực của Giang Thần, có thể nghe được đối thoại dù có cửa cách âm.

“Mr.Wang, đội ơn chúa, ông vẫn khỏe chứ? Như bình thường, với tình hình sức khỏe của ông thì không thích hợp đi đường dài đâu, ông có thể an toàn hạ cánh, đúng là phải cảm ơn ông trời!”

Vương Bá Nhân: “Bác sĩ Reddy, tôi vẫn ổn, cảm ơn ông đã chăm sóc tôi nửa năm nay, giờ tôi đã về nhà rồi, tôi hy vọng có thể ở bên gia đình trong khoảng thời gian cuối cùng này!”

“Tôi rất xin lỗi vì không thể chữa khỏi bệnh cho ông, tại vì khối u của ông đã bị di căn, cho dù là kỹ thuật tiên tiến nhất thế giới cũng đành bó tay!”

Vương Bá Nhân thở dài rồi đáp: “Bác sĩ Reddy, tôi không trách ông đâu, tôi hiểu mọi người đã cố gắng hết sức rồi, có lẽ, đây là số mệnh của tôi chăng!”

“Vậy được rồi! Ông nhớ chú ý ăn uống sinh hoạt, ngoài ra phải uống thuốc đúng giờ, tuyệt đối không được quên lần nào!”

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn ông!”



Cuộc đối thoại lọt vào tai Giang Thần không sót chữ nào.

Giờ phút này chẳng còn chút may mắn nào nữa, vành mắt anh bất giác đỏ hồng.

Quả nhiên bệnh tình của bác Vương đã vào giai đoạn cuối.

Khoảnh khắc này, anh cảm thấy mình như trở về đứa bé năm xưa, chạy đi vay mượn khắp nơi, nhưng cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn bố mình lìa đời.

Hoang mang, hoảng hốt, nhưng chẳng thể làm gì.

“Ô… Giang Thần, con…”

Vương Bá Nhân vừa bước vào, nhìn thấy bộ dạng thẫn thờ của Giang Thần thì hết hồn một phen.

Cậu nhóc này, không lẽ vừa nghe lén mình gọi điện?

Nghĩ thế, Vương Bá Nhân bất giác bồn chồn.

Mặc dù người trong nhà sớm muộn cũng phải biết, nhưng ông vẫn còn rất nhiều việc muốn làm sau khi trở về, tuyệt nhiên không muốn sớm như vậy đã để lộ chuyện.

“Không ạ, con nhớ bố quá đó!”, Giang Thần nén nước mắt lại, khẽ cười nói, sau đó tiến tới ôm Vương Bá Nhân.

Anh đã hạ quyết tâm, bất cứ giá nào đi chăng nữa, nhất định phải chữa khỏi bệnh cho bác Vương, cho dù thân thịt nát xương tan cũng không nề hà.

“Ôi đứa trẻ này!”, Vương Bá Nhân lắc đầu cười, trong lòng lại vô cùng ấm áp, từ nhỏ anh đã do ông nuôi nấng, mình không có con trai, cho nên Vương Bá Nhân đối xử với Giang Thần như chính con đẻ của mình vậy.

Cơm nước xong xuôi, Vương Bá Nhân muốn đến chỗ nhà họ Vương để thăm bà nội, ông còn một mực đòi Vương Tuệ Lâm đi cùng.

Vương Tuệ Lâm bĩu môi: “Bố, con không đi đâu, bà nội không muốn gặp con, con cũng chẳng tội gì mặt dày tới đó!”

Điêu Ngọc Lan khoanh tay, nằm trên sofa hậm hực nói: “Đúng thế đấy Bá Nhân, ông không biết đâu, trong thời gian ông đi, bà cụ liền ức hiếp cô nhi quả phụ chúng tôi, cướp Tư Vận giao cho cháu trai đã đành, lại còn cắt hoa hồng của mẹ con tôi nữa!”

“Được rồi, tôi biết rồi!”, Vương Bá Nhân cau mày nói, ông thở dài rồi nói với con gái: “Tuệ Lâm, dù sao đi nữa bà vẫn là bà nội con, kể cả bà sai đến mấy, chúng ta là con cháu, không được so đo với bà, huống hồ, bà đã sắp 70 tuổi rồi, còn có thể sống được mấy năm nữa chứ? Chúng ta có thể nhân nhượng bà bao lâu thì hãy cố nốt nhé!”

“Nhưng mà bố ơi…”, Vương Tuệ Lâm khổ não, người bà nội này của cô đâu phải nhân nhượng là xong chuyện? Nhịn bà một bước, bà liền lấn tới 10 bước, trong lòng bà rõ là không có chỗ cho đứa cháu gái là cô.

“Được rồi, quyết định vậy đi, chiều nay con đi cùng bố xin lỗi bà nội!”, Vương Bá Nhân phẩy tay quyết định chắc nịch.

Vương Tuệ Lâm dẩu môi nhưng cũng không phản đối nữa, bố cô có một điểm đó là cực kỳ hiếu thuận với mẹ, tuyệt không nghe ý kiến người khác.

Trưa chiều, hai bố con nghỉ ngơi một lúc rồi đi thẳng tới biệt thự nhà họ Vương.

Còn Giang Thần thì đến nhà thuốc Hà Thị để xem xét bốc thuốc Đông Y cho Vương Bá Nhân.

Đương nhiên căn bệnh của ông ấy có thể nói đã đến giai đoạn nguy kịch, không thể trị khỏi bằng biện pháp thông thường, chỉ có thể tạm thời trì hoãn bệnh tình biến xấu, kéo dài thời gian.

Từ Thanh Huyết truyền lại có nhắc đến ‘Kịch bệnh tại mệnh’, chính là nói, những căn bệnh hiểm nghèo của con người là đã được định sẵn trong số mệnh.

Con người không thể thoát khỏi kiếp nạn này, trừ khi có khả năng nghịch thiên cải mệnh.

Loại thuốc duy nhất trên đời làm được việc đó mà Giang Thần biết, chỉ có ‘Cửu mệnh kim phàm’!

Tuy nhiên loại thuốc này cực kỳ hiếm, chỉ sợ bệnh tình Vương Bá Nhân không đợi nổi.

Ngoài ra, có một phương pháp châm cứu đặc biệt trong y thuật mà anh được kế thừa, đó là ‘Cửu nghịch’.

Hay còn gọi là ‘Hoàn Dương Châm’!

Trong ghi chép nói rằng, phương pháp châm cứu này có thể hồi sinh người chết, mang lại sự sống cho xương cốt!

Có điều, đối với người châm cứu mà nói, nó cũng vô cùng nguy hiểm. Thậm chí đem sự đau đớn của bệnh nhân truyền sang cho họ.

Khiến cho người đó thống khổ vô cùng!

Nhưng vì bác Vương, Giang Thần không hề do dự, anh đã quyết định, trước tiên dùng thuốc giúp cơ thể Vương Bá Nhân hồi phục trạng thái tốt nhất, sau đó sẽ tiến hành Cửu nghịch!



Chương 158: Sao lại là anh

Nhà cũ nhà họ Vương.

"Mẹ, gần đây sức khỏe của mẹ vẫn ổn chứ, con trai bất hiếu, xuất ngoại lâu như vậy để mẹ phải mong nhớ rồi!", Vương Bá Nhân nhìn người mẹ ruột của mình, khóe mắt đỏ lên, vẻ mặt hổ thẹn.

"Được được được! Con quay về là được rồi, Bá Nhân à, con ra nước ngoài dưỡng bệnh, sức khỏe hồi phục thế nào rồi!", Bà cụ cũng có chút kích động, trước mặt đứa con trai thứ hai nên hiện lên ánh mắt hiền lành hiếm thấy.

Dù sao, con trai lớn cũng qua đời từ sớm, bà cụ chỉ còn lại mỗi một người con trai này, dành tất cả tình yêu thương của người mẹ cho đứa con trai thứ hai này. Chỉ có điều đáng tiếc là đứa con trai thứ này lại kém cỏi chỉ sinh được hai đứa con gái, khiến bà ta có chút thất vọng.

"Mẹ, con đỡ hơn nhiều rồi, để mẹ phải mong nhớ, Tuệ Lâm, còn không mau qua đây xin lỗi bà nội đi!", Vương Bá Nhân nói hai câu rồi vội vàng vẫy tay với cô con gái đứng sau lưng.

"Bà nội, cháu xin lỗi, hôm đó cháu đã khiến bà tức giận!", Vương Tuệ Lâm miễn cưỡng đi lên, cắn môi nói.

"Hừ, cháu biết sai là tốt!", bà cụ hừ một tiếng, sắc mặt lập tức thay đổi, vừa liếc mắt nhìn cô vừa tiến đến bên cạnh Vương Bá Nhân nói: "Thời gian con không ở nhà, con nhỏ này càng ngày càng không nghe lời, năm lần bảy lượt ngỗ ngược với bà nội, cũng không biết làm bố như con rốt cuộc dạy dỗ thế nào nữa!"

"Mẹ, đều do con không tốt, Tuệ Lâm đã biết sai rồi, mẹ tha thứ cho con bé đi!", Vương Bá Nhân cười xòa nói.

"Hừ, nếu con đã nói vậy thì người làm bà nội này sao có thể tính toán với cháu gái được nữa. Có điều, có chuyện này con vẫn phải giúp mẹ nói với nó, hiện tại Vinh Đỉnh đang khởi tố nhà họ Vương chúng ta, mẹ nghe nói con bé này có quan hệ khá tốt với ông chủ của Vinh Đỉnh, con bảo nó mau tới xin ông chủ của Vinh Đỉnh giúp đỡ đi!", bà cụ nhanh chóng nhắc đến chuyện cũ. Hiện nay chuyện này đã vô cùng cấp bách, bởi vì tuần sau vụ án sẽ bắt đầu mở phiên tòa, nếu như thua kiện thì cổ phần trong công ty của nhà họ Vương e là sẽ phải chia cho Vinh Đỉnh.

Lúc này có liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Vương, bà cụ sao có thể không sốt ruột được.

"Bà nội, cháu đã nói rồi, cháu thật sự không quen biết ông chủ của Vinh Đỉnh, thậm chí ngay đến mặt của anh ta cháu cũng chưa từng được thấy thì làm sao cháu có thể giúp bà chuyện này được!", Vương Tuệ Lâm phụng phịu. Thật sự không biết nói gì nữa, bà cụ nhất định vẫn nghe những lời gièm pha của Vương Húc, cho nên mới cho rằng cô có quan hệ gì đó với ông chủ của Vinh Đỉnh.

Mà lúc này, Vương Bá Nhân cũng đột nhiên nhíu mày: "Tuệ Lâm à, không phải con nói giờ con là tổng giám đốc công ty con của Vinh Đỉnh sao? Con tới gặp ông chủ của Vinh Đỉnh để nói đỡ chắc là được chứ?"

Vương Bá Nhân không hiểu tình hình, nhưng cảm thấy với thân phận của con gái mình mà tới xin ông chủ Vinh Đỉnh giúp đỡ có lẽ cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

"Được lắm! Con nhóc xấu xa này! Còn nói không có gì với ông chủ của Vinh Đỉnh? Nếu như không quen biết thì ông chủ Vinh Đỉnh sẽ để một người ngoài ngành như cô làm tổng giám đốc sao? Cô... cô chính là muốn thấy nhà họ Vương chúng ta lụi bại, cô đố kỵ vì tôi giao lại công ty cho anh trai của cô, cô đúng là bụng dạ khó lường! Hụ hụ!", bà cụ tức giận đến nỗi gương mặt già nua căng cứng lên, muốn trông khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nếu như không phải có Vương Bá Nhân ở đây thì chắc là đã cầm cây gậy ba-toong đánh Vương Tuệ Lâm rồi.

Sắc mặt Vương Tuệ Lâm quẫn bách đến cùng cực, không ngờ tới đúng thời khắc mấu chốt thì bố mình lại nói tin này ra.

Vốn cô còn lo nhà họ Vương sẽ hiểu lầm cô có quan hệ gì đó với ông chủ của Vinh Đỉnh.

Lúc này e là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!

"Mẹ! mẹ đừng tức giận!", Vương Bá Nhân vội vàng tiến lên vỗ lưng cho mẹ già, sau đó trừng mắt nhìn con gái: "Con nhìn con xem, chẳng phải chỉ là nói đỡ với ông chủ của con thôi sao? Được thì được không được thì chúng ta lại tính tiếp, hà cớ gì phải chọc cho bà nội không vui chứ!"

"Tôi hỏi cô, cô đi hay không đi?", bà cụ ngẩng đầu lên, vẻ mặt âm u lớn giọng hỏi.

Vương Bá Nhân vội vàng nháy mắt với Vương Tuệ Lâm, còn Vương Tuệ Lâm lúc này còn có thể nói được gì nữa? Chỉ đành miễn cưỡng đồng ý: "Được, được rồi, vậy cháu thử xem sao!"

"Bây giờ đi luôn!!", bà cụ quả thật là một giây cũng không đợi được nữa, hung hăng gõ gậy ba-toong xuống, thúc giục nói.

Sắc mặt Vương Tuệ Lâm rất khó coi, quay người đi ra ngoài, lái xe thẳng đến công ty Vinh Đỉnh.

Không đến nửa tiếng đồng hồ đã đến tòa nhà Vinh Đỉnh.

Mặc dù Vương Tuệ Lâm đã nhận được bổ nhiệm của Vinh Đỉnh rồi, tuy nhiên chưa có danh sách chính thức, cho nên cô cũng chẳng đến công ty Vinh Đỉnh này mấy lần. Nhưng trước đó Trương Miêu đã giới thiệu với nhân sự rồi, toàn bộ trên dưới công ty đều biết cô là tổng giám đốc công ty con, cho nên lễ tân thấy cô tới thì cũng không ngăn cản, ngược lại còn nhiệt tình chào đón.

Hơn nữa với cấp bậc của cô thì không cần phải hẹn trước, trực tiếp có thể tới thẳng phòng của chủ tịch.

Vương Tuệ Lâm vẫn luôn rất tò mò về vị chủ tịch của Vinh Đỉnh.

Trước đây, lúc cô tới Vinh Đỉnh báo cáo đã nhờ Trương Miêu dẫn đi giới thiệu rồi, nhưng Trương Miêu nói ông chủ bình thường rất bận, cũng không hay ở công ty.

Vương Tuệ Lâm muốn xin số điện thoại của ông chủ, Trương Miêu cũng không cho cô, nói ông chủ có việc gì sẽ chủ động liên lạc, hi vọng không bị người khác quấy rầy.

Vương Tuệ Lâm lúc đó rất tò mò.

Làm gì có sếp nào như vậy chứ?

Nhưng dù gì người ta cũng là ông chủ nắm trong tay tài sản hàng tỷ nhân dân tệ, cô cũng không thể âm thầm chê bai người ta sau lưng được.

Chương 159: Sếp của em không ở đây

Còn lần này cô cũng chẳng ôm nhiều hi vọng có thể gặp được ông chủ, nhưng bà nội ép cô đi thì cô đành tới thử vận may thôi vậy.

Lúc cô tới gõ cửa rồi mở cửa văn phòng của chủ tịch ra thì đột nhiên sững người.

Bởi vì lúc này, có một người đang ngồi trên chiếc ghế xoay trước cửa sổ sát sàn, quay lưng lại với cô, tấm lưng rộng lớn, tóc tai chỉnh tề, cho người ta một cảm giác rất trầm ổn khí khái. Chỉ có điều kỳ lạ rằng bóng lưng này khiến cô mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc.

"Chủ… chủ tịch!”, Vương Tuệ Lâm lấy lại tinh thần, vội vàng hoảng hốt nói.

Bóng lưng kia đột nhiên căng cứng lên, cũng không ngay lập tức quay lại.

"Chuyện là, chủ tịch, tôi là Vương Tuệ Lâm, tôi tới tìm anh là có chút việc riêng. Vụ án Vinh Đỉnh khởi kiện nhà họ Vương chúng tôi, tôi hi vọng anh có thể cho chúng tôi thêm chút thời gian, chúng tôi nhất định sẽ trả lại khoản vay trễ hạn và cả lãi cho anh!", giọng nói của Vương Tuệ Lâm có chút thấp thỏm, lấy hết dũng khí nói ra một lần, nói xong thì căng thẳng đến mức cơ thể thẳng tắp, chờ đợi câu trả lời của ông chủ, tim đập thình thịch không thôi.

"Hụ hụ! Ồ, ông chủ của em không ở đây!", bóng lưng đó đột nhiên ho khan hai tiếng rồi từ từ quay người lại, để lộ ra khuôn mặt hết sức quen thuộc.

Vương Tuệ Lâm lúc này cũng trở nên rất kinh ngạc, ngạc nhiên thốt lên: "Giang Thần? Sao lại là anh?"

Chợt nghĩ tới gì đó, mặt cô liền sưng lên như cái bánh bao.

Còn phải hỏi?

Giang Thần vừa là bạn vừa là tài xế của ông chủ Vinh Đỉnh, xuất hiện ở đây cũng không có gì kỳ lạ.

"Anh mau đứng lên đi, đó là ghế của sếp đấy, anh có tư cách gì mà ngồi vào đó", Vương Tuệ Lâm thở hổn hển nói, đồng thời có cảm giác bị người ta trêu đùa.

"Không sao, quan hệ giữa anh và anh ấy tốt lắm, thường hay ngồi ở ghế của anh ấy!", Giang Thần cười ha ha, những vẫn đứng lên.

"Quan hệ tốt cũng không được!", Vương Tuệ Lâm vẫn không tha, đôi mi thanh tú nhíu lại nói: "Cá nhân thì hai người là bạn, nhưng trong công ty cũng phải có quy tắc của công ty, anh là bạn của anh ấy thì càng phải công tư phân minh hơn, để tránh bị xoi mói bàn tán, biết chưa?"

Đối mặt với sự dạy bảo của vợ, Giang Thần cũng không dám cãi lại, chỉ đành gật đầu nói biết rồi. Trong lòng còn đang thấy kỳ lạ, không biết Trương Miêu đi đâu rồi, sao đột nhiên lại để cô nhóc này vào đây chứ.

"Chủ tịch, liên quan đến danh sách nhân sự điều động đến bên Vân Sơn kia vẫn cần anh ký..."

Đúng lúc này thì một cô gái xinh đẹp mặc đồ công sở, khí chất lão luyện giỏi giang gõ cửa rồi bước vào, thấy tình hình trong phòng thì đột nhiên sững lại.

"Chị Miêu? Vừa nãy chị gọi anh ta là gì?", Vương Tuệ Lâm lại càng ngẩn ra hơn, sắc mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.

Giang Thần vội vàng nháy mắt ra hiệu, Trương Miêu nhanh chóng phản ứng kịp thời, ho khan hai tiếng rồi nói: "Ồ, hóa ra chủ tịch không có ở đây, kỳ lạ thật, sáng nay rõ ràng tôi đã nhìn thấy anh ấy đến rồi mà!"

"Ồ, cô Miêu, quên mất không nói với cô, chủ tịch Giang vừa đi khỏi, có lẽ hôm nay không về đâu, có chuyện gì cô gọi điện cho anh ấy đi!", Giang Thần tỉnh bơ nói.

"Ồ ồ! Tôi biết rồi!"

Trương Miêu vội vàng gật đầu rồi quay lại nhìn Vương Tuệ Lâm, hỏi: "Tổng giám đốc Vương, địa điểm văn phòng của công ty con vẫn đang được chuẩn bị, nhân sự cũng đang sắp xếp điều động, chắc cô phải đợi thêm mấy ngày nữa mới có thể đi làm được, không biết hôm nay cô tới đây là..."

"À, tôi có chút việc riêng muốn tìm sếp nói chuyện một lát!", Vương Tuệ Lâm có chút cổ quái nói. Mặc dù nghe hai người nói chuyện nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.

"Như vậy đi! Cô có chuyện gì cứ nói với tôi, lát nữa tôi sẽ chuyển lại lời tới chủ tịch giúp cô!", Trương Miêu cười nói.

"Thôi... thôi không cần đâu! Hôm khác tôi lại tới!", Vương Tuệ Lâm lắc đầu, sắc mặt hơi ửng hồng, dù gì chuyện của nhà họ Vương cũng chẳng vẻ vang gì, không tiện nói ra với người ngoài. Cô nói với Giang Thần một câu rồi nhanh chóng rời đi.

"Xin lỗi sếp, vừa nãy tôi đi đến phòng tài vụ, không ngờ phu nhân lại tới!", Trương Miêu vội vàng xin lỗi. Trước đó Giang Thần đã dặn dò, không được để Vương Tuệ Lâm biết thân phận của anh.

Trong công ty, ngoài Trương Miêu ra thì không còn ai biết mối quan hệ giữa Giang Thần và Vương Tuệ Lâm. Mặt khác những người khác cũng chỉ biết ông chủ họ Giang, còn tên thật là gì thì không ai biết. Cho nên chỉ có Trương Miêu là nắm rõ, vì vậy dù Vương Tuệ Lâm có đến công ty thì cũng không lo bí mật này sẽ bị bại lộ.

Chỉ là không ngờ hôm nay Vương Tuệ Lâm lại đột nhiên tìm đến, khiến Giang Thần trở tay không kịp, có điều may là cuối cùng vẫn vẹn toàn.

Giang Thần mỉm cười xua tay: "Không sao, lần sau chú ý nhé!"

"Ồ đúng rồi, việc khởi kiện nhà họ Vương tiến hành thế nào rồi?", Giang Thần đột nhiên nheo mắt lại hỏi. Rõ ràng Vương Tuệ Lâm đột nhiên vội vàng chạy đến công ty tìm anh cầu xin, nhất định là bị bà cụ nhà họ Vương kia ép buộc rồi.

Vợ anh chắc chắn lại chịu ấm ức tủi thân rồi!

Trương Miêu gật đầu, ôm lấy tài liệu nói: "Tuần sau bắt đầu mở phiên tòa, lần này, chúng ta nắm chắc một trăm phần trăm thắng kiện, đạt được quyền khống chế cổ phần của nhà họ Vương!"

Giang Thần lạnh lùng mỉm cười, ánh mắt toát lên sự lạnh lẽo, chỉ nói đúng một chữ: "Tốt!"

Chương 160: Con rể rán sành ra mỡ

Sau khi Giang Thần xử lý xong việc ở công ty thì tiện tay sắc thuốc cho Vương Bá Nhân, chuẩn bị tan làm sẽ mang về, nhưng vừa ra khỏi công ty thì thấy một chiếc BMWs seri 5 chạy tới.

Cửa kính xe được kéo xuống, hóa ra lại là gương mặt xinh đẹp của vợ anh.

"Vợ, em làm gì ở đây vậy? Đón anh tan làm à?", Giang Thần trêu tức nói.

"Bớt nói nhảm đi, lên xe, tôi có việc muốn hỏi anh đây!", Vương Tuệ Lâm trừng mắt ra lệnh, Giang Thần ngoan ngoãn lên xe ngồi bên ghế phụ.

"Tôi hỏi anh, ông chủ của các anh cũng họ Giang à?", vừa lên xe, Vương Tuệ Lâm lập tức nheo mắt lại, chất vấn Giang Thần.

Vừa nãy sau khi cô ra khỏi công ty, cứ luôn cảm thấy có gì đó không đúng, đặc biệt là ánh mắt của Trương Miêu lúc nhìn thấy Giang Thần, cùng cả thái độ nói chuyện nữa, nhìn thế nào cũng không thấy giống cách đối xử với một tài xế.

Cô cảm thấy trong việc này nhất định có ẩn tình gì đó, thế nên quyết định hỏi thẳng vấn đề này với Giang Thần.

Còn Giang Thần lại hơi sửng sốt, rồi cười nói: "Đúng vậy, ông chủ của bọn anh cũng họ Giang!"

"Giang gì?", Vương Tuệ Lâm nhìn chằm chằm vào mắt Giang Thần, tiếp tục hỏi.

"À... anh ấy tên là Giang Công Tử!", Giang Thần nói.

"Xàm xí, tôi còn không biết anh ấy là cậu chủ Giang à, tôi hỏi anh tên khai sinh của anh ấy là gì?", Vương Tuệ Lâm bực mình hỏi, cảm thấy Giang Thần đang cố ý trả lời cho có.

"Tên của anh ấy là Giang Công Tử!", Giang Thần mỉm cười ngại ngùng, thuận miệng nói.

Vương Tuệ Lâm lập tức ngẩn người, tên gì mà lại là Giang Công Tử, cũng kỳ quái quá đi?

"Thật à?"

"Anh lừa em làm gì!"

Vương Tuệ Lâm gật đầu, vẫn không nhịn được hỏi tiếp: "Vậy anh với anh ấy rốt cuộc có quan hệ gì?"

"Nói rồi mà, là bạn bè!", Giang Thần nói.

"Thật sự chỉ là bạn bè?", Vương Tuệ Lâm nghi ngờ, tiếp tục chất vấn.

Giang Thần lập tức mắc kẹt.

Lẽ nào vợ anh đã phát hiện ra gì sao?

"Anh và anh ấy thật sự chỉ là bạn! Hai người đàn ông bọn anh không là bạn thì còn có thể là quan hệ gì chứ?", Giang Thần đùa giỡn nói.

"Đi chết đi!", Vương Tuệ Lâm cười mắng một câu, thấy Giang Thần không giống nói dối nên mới thở phào nhẹ nhõm.

Dù vậy vẫn không nhịn được than thở một câu: "Tôi còn tưởng anh ấy là anh trai hay là em trai gì đó của anh!"

Có vài lời cô vẫn ngại nói ra, cô cho rằng Giang Công Tử này là con riêng của bố Giang Thần gì đó, bằng không tại sao lại có quan hệ với anh tốt như vậy.

"Ồ, em nghĩ lung tung gì thế? Bố anh chỉ có một đứa con là anh thôi!", Giang Thần đương nhiên biết cô đang nghĩ gì, cạn lời lắc đầu, có điều vẫn không kiềm chế được mà thở phào một hơi.

"Ừ, mùi gì vậy?", lúc này Vương Lệ Trân mới đột nhiên nhíu mày, phát hiện ra Giang Thần đang cầm một cái túi trong tay.

"À, đây là thuốc bắc mà anh bốc cho bố, vừa nãy ở công ty anh cũng sắc xong rồi, về hâm nóng lại cho bố chút là được!", Giang Thần vội nói. Vương Tuệ Lâm gật đầu rồi nhanh chóng khởi động xe.

Hai người cùng về biệt thự nhà họ Vương, vừa hay Trương Xuyên cũng đến thăm Vương Bá Nhân, mang theo không ít quà cáp, còn thuận tiện mang tới tặng Điêu Ngọc Lan một chiếc túi Hermes mới ra nữa. Điêu Ngọc Lan khỏi phải nói vui thế nào, thậm chí còn nhanh chóng quên mất tiêu chuyện lần trước.

Về phía Trương Xuyên, lần trước sau khi từ khách sạn về, anh ta suy đi tính lại, vẫn không cam tâm từ bỏ Vương Tuệ Lâm. Dù gì, anh ta và Vương Tuệ Lâm cũng là thanh mai trúc mã, lại cùng đi du học với nhau, mặc dù Vương Tuệ Lâm tạm thời đang giận anh ta nhưng có vài chuyện vẫn không phải là không thể cứu vãn.

Hơn nữa, cho dù Giang Thần đã trở thành ông chủ của khách sạn, nhưng học lực và phẩm chất bày rõ ra như vậy rồi. Con người sống cũng không phải chỉ có mỗi tiền tài, thầm nghĩ tư tưởng giống nhau mới là quan trọng, Vương Tuệ Lâm ở bên cạnh một người chồng quê mùa nhất định sẽ không hạnh phúc

Trương Xuyên là một người ưu tú hồi hương, tự cảm thấy về mọi mặt đều xứng với Vương Tuệ Lâm hơn Giang Thần, thế là liền nhân cơ hội tới thăm Vương Bá Nhân để lấy lòng hai vị phụ huynh, tìm cơ hội cứu vãn một chút.

Thấy vợ chồng Giang Thần trở về, Trương Xuyên bất giác đứng lên, mỉm cười chào hỏi: "Tuệ Lâm, em về rồi à!"

"Anh lại đến nhà chúng tôi làm gì?", Vương Tuệ Lâm lập tức nghiêm mặt, cô vốn rất ghét Trương Xuyên, trải qua chuyện lần trước thì trong lòng lại càng không có cảm giác gì hơn. Vì quan hệ giữa trưởng bối nên hai người cùng lắm cũng chỉ được gọi là bạn bè mà thôi.

Sắc mặt của Trương Xuyên có chút bối rối, đứng bên cạnh không biết phải làm gì, ngược lại Điêu Ngọc Lan vội vàng nói đỡ giúp Trương Xuyên: "Tuệ Lâm, con nói chuyện kiểu gì thế, bất luận thế nào thì các con cũng là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên với nhau, mẹ và mẹ của Tiểu Xuyên còn là bạn thân, con lịch sự với người ta chút đi được không!"

Trải qua chuyện lần trước, Điêu Ngọc Lan vốn có chút thất vọng với Trương xuyên, nhưng đối với bà ta mà nói, chẳng có chuyện gì mà một chiếc Hermes không giải quyết được. Lần này Trương Xuyên lại mang quà tới, chuyện trước đó lập tức tự động cho qua.

"Được, vậy mọi người nói chuyện đi, Giang Thần, chúng ta vào bếp hâm lại thuốc cho bố đi!", Vương Tuệ Lâm nói rồi trực tiếp kéo Giang Thần đi vào nhà bếp.

Trương Xuyên nhìn thấy dáng vẻ đôi vợ chồng thân thiết thì không nhịn được mà siết chặt nắm tay, sắc mặt trở nên tối sầm.

"Trương Xuyên à, đừng đứng đó nữa, mau ngồi xuống đi!", Vương Bá Nhân lúc này đột nhiên mở miệng nói, Trương Xuyên mới lấy lại tinh thần vội vàng ngồi xuống.

Chương 161: Đã là ý trời thì đừng cố thay đổi

“À, đúng rồi chú Vương, sức khoẻ của chú đã khá hơn nhiều rồi chứ?”, Trương Xuyên tỏ ra quan tâm hỏi han.

Lúc ở Mỹ, Trương Xuyên thường lui tới thăm Vương Bá Nhân, có một lần vô tình biết được bệnh tình của ông ấy từ một bác sĩ riêng. Nhưng Vương Bá Nhân liền dặn dò anh ta phải che giấu bệnh tình giúp ông ấy.

Cho nên Trương Xuyên cũng không dám hỏi rõ, chỉ hỏi một cách ẩn ý.

“Ừm, không có trở ngại gì to tát. Bác sĩ nói điều dưỡng lại thì không có gì đâu!”, Vương Bá Nhân bất chợt lên tiếng.

Trương Xuyên gật đầu và cũng không nói gì thêm.

Còn Điêu Ngọc Lan bên kia loay hoay với chiếc túi Hermes mới do Trương Xuyên tặng, cũng không nhận thấy sự khác lạ giữa hai người, lúc này bà ta không nhịn được phấn khích nói chen vào: “Tiểu Xuyên à, ây da, nói sao thì từ nhỏ bác đã rất thích cháu rồi. Đứa trẻ có tính tình phóng khoáng như cháu, bản thân sống đã không dễ dàng gì rồi, còn tặng bác chiếc túi quý giá như thế này nữa!”

“Bác gái, bác lại nói khách sáo rồi. Vị trí của bác trong lòng cháu, cũng không kém mẹ của cháu là bao, cháu tặng chút quà mọn thì có là gì đâu!”, Trương Xuyên cười híp mắt nịnh bợ bà ta.

“Ây da, đứa trẻ này, đúng là quá hiểu chuyện mà. Nếu bác có đứa con trai như cháu thì tốt biết bao!”, nói xong, bà ta không nhịn được mà liếc nhìn vào nhà bếp và cố tình cất cao giọng: “Không giống như ai kia, là con rể nhưng lại vắt chày ra nước, cả ngày ở nhà chẳng làm nên tích sự gì cả!”

Vương Bá Nhân nghe vậy, không khỏi chau mày: “Ngọc Lan, trước mặt bọn trẻ thì đừng nói những lời quái gở như vậy, trong nhà cũng không thiếu gì, bà muốn thì tự mình đi mua. Bọn trẻ đang khởi nghiệp, lấy đâu ra thời gian mà nghĩ mấy chuyện nhỏ nhặt này!”

“Gì mà chuyện nhỏ nhặt, trẻ hiếu kính lớn, lẽ nào không phải là đạo lý hiển nhiên sao? Sao gọi là chuyện nhỏ nhặt?”, Điêu Ngọc Lan hậm hực nói.

Qua một lúc, Giang Thần đã đun thuốc xong, bưng bát thuốc đi tới đưa cho Vương Bá Nhân: “Bố, đây là thuốc con bốc cho bố, nhân lúc còn nóng thì bố uống đi ạ!”

“Hả? Con còn biết bốc thuốc Đông y từ lúc nào vậy?”, Vương Bá Nhân vội đón lấy, đồng thời ngạc nhiên hỏi.

Còn chưa chờ Giang Thần lên tiếng, Vương Tuệ Lâm vội tiếp lời bố mình: “Bố, Giang Thần học Đông y trong quân đội, rất lợi hại. Hơn nữa bây giờ anh ấy đã là cố vấn y thuật ở Linh Chi Đường, bố uống thuốc của Giang Thần, sức khoẻ chắc chắc sẽ nhanh chóng hồi phục lại như xưa!”

Vương Tuệ Lâm vô cùng tự tin, dù gì cô cũng từng chứng kiến y thuật của Giang Thần, cô vô cùng yên tâm.

“Xì? Chỉ có anh ta biết Đông y ư?”, lúc này Trương Xuyên bỗng dưng lên tiếng, coi thường mà lắc đầu: “Đông y chỉ là gạt người thôi, còn không bằng để chú Vương ăn chút thực phẩm dinh dưỡng bồi bổ vào! Hơn nữa, bệnh của chú Vương không phải Đông y là có thể chữa khỏi đâu. Bệnh mà chú Vương mắc phải…”

“Khụ khụ!”

Lúc này trận ho kịch liệt cắt ngang lời của Trương Xuyên, vẻ mặt anh ta lập tức biến sắc, lúc này mới chợt nhớ tới chuyện Vương Bá Nhân nhờ anh ta che giấu bệnh tình, chợt cảm thấy có chút ngượng ngịu.

“Bố, bố sao vậy? Có phải bệnh gan lại tái phát không?”, Vương Tuệ Lâm vội quan tâm hỏi han.

Vương Bá Nhân vội xua xua tay: “Không sao đâu, việc lệch múi giờ làm cho bố có chút không quen, có lẽ uống thuốc của Giang Thần vào thì sẽ đỡ hơn!”, ông ấy cũng không màng thuốc đắng, liền uống cạn thuốc mà không chừa một giọt nào.

Tuy ông ấy cũng biết thuốc Đông y cũng không có tác dụng gì cho bệnh tình của ông ấy, nhưng cũng là một phần tâm ý của bọn trẻ nên không muốn lãng phí.

“À, đúng rồi, con tới công ty đầu tư Vinh Đỉnh gặp ông chủ của họ chưa, ông chủ đó nói thế nào?”, uống thuốc xong, Vương Bá Nhân vội hỏi Vương Tuệ Lâm. Chuyện này liên quan tới hưng vong của nhà họ Vương, bà cụ bên kia vẫn chờ tin, ông ấy cũng không dám qua loa.

Vương Tuệ Lâm bất lực lắc đầu và nói: “Con chưa gặp ông chủ. Nhưng bố à, không phải con nói, nhưng đó là khoản nợ ba mươi triệu. Cho dù con là nhân viên của ông ta, ông ta cũng không thể vì con mà từ bỏ chuyện kiện tụng?”

Vương Bá Nhân ngồi thừ ra, không nhịn được mà thở dài, thật ra ông ấy không phải không đồng ý với những gì con gái mình nói. Nhưng công ty của nhà họ Vương có công ty Tư Vận của mình, ông ấy cũng không nỡ để Tư Vận rơi vào tay của người khác.

“Thôi được rồi, nếu đã là ý trời thì đừng cố thay đổi, cứ mặc kệ vậy!”, cuối cùng Vương Bá Nhân cũng xua xua tay nói, nét già nua hiện lên trên gương mặt.

Nếu ông ấy đã là người sắp chết, có vài chuyện cũng phải nhìn thoáng. Huống hồ bây giờ con gái và con rể đều có việc làm, cũng không cần ông ấy phải lo lắng, chỉ cần cả nhà bên nhau, mỗi ngày vui vẻ là được.

“Đúng rồi chú Vương, cháu mở một cửa hàng đồ cổ trên phố đồ cổ. Hôm qua cháu có mua một lô đồ sứ Thanh Hoa. Hôm nay chú không bận gì chi bằng chúng ta cùng nhau đi xem thử đi. Qua vài ngày nữa là sinh nhật chú, nếu ưng ý món gì, cháu sẽ tặng nó cho chú!”, lúc này, Trương Xuyên đột nhiên tiếng nịnh nọt.

Vương Bá Nhân bình thường cũng không có sở thích gì, chỉ thích sưu tầm đồ cổ, nhất là đồ sứ Thanh Hoa.

Trương Xuyên biết điều này, dĩ nhiên là phục vụ theo sở thích rồi.

Chương 162: Người trong nghề!

Quả nhiên khi nhắc tới sứ Thanh Hoa, mắt của Vương Bá Nhân liền sáng rực lên.

“Nếu đã không có việc gì, vậy thì đi xem thử cũng được!”, Vương Bá Nhân gật đầu đồng ý.

“Cò điều Trương Xuyên à, chú chỉ đi xem thôi, không cần cháu phải tốn kém đâu!”, Vương Bá Nhân vội nói.

Ông ấy quyết định đi xem sứ Thanh Hoa đơn giản chỉ là vì sở thích, hơn nữa sắp tới là sinh nhật của bà cụ, ông ấy cũng đang muốn tìm thứ gì đó để làm quà tặng.

Vừa hay bà cụ bình thường cũng rất thích sứ Thanh Hoa, nay quả là một công đôi việc.

“Giang Thần, nếu con không bận gì thì hãy đi cùng bố!”, Vương Bá Nhân đột nhiên nhìn sang Giang Thần nói.

“Dạ được, thưa bố! Vậy để con đưa bố đi!”, Giang Thần vội gật đầu.

Trương Xuyên sững người ra, không ngờ Vương Bá Nhân lại nói Giang Thần đi cùng khiến anh ta cảm thấy không được vui, nhưng cũng không thể nói được gì.

Lúc sắp ra ngoài, Vương Tuệ Lâm gọi Giang Thần sang một bên và đưa thẻ ngân hàng cho anh.

“Trong thẻ này có hai trăm ngàn, anh cầm trước đi. Nếu bố thích món gì, anh cứ mua tặng bố là được. Ngoài ra, qua vài ngày nữa là sinh nhật của bà nội, anh cũng tiện thể chọn món quà mừng thọ cho bà đi!”, Vương Tuệ Lâm lên tiếng.

Giang Thần vội xua xua tay: “Không cần đâu vợ. Anh có tiền, bố thích gì thì anh đều sẽ mua!”

“Anh có tiền? Anh nhận lương rồi sao? Kêu anh cầm thì cầm đi, đừng để lúc đó làm cho tôi xấu mặt!”, Vương Tuệ Lâm nhíu mày, theo cô thấy thì Giang Thần có chết cũng cần thể diện.

Giang Thần hết cách nên đành nhận lấy thẻ. Mà cảnh này đúng lúc lại bị Trương Xuyên nhìn thấy, trong mắt anh ta lộ ra vẻ coi thường.

Ngay cả tiền mua quà cũng phải để vợ đưa, đây mà gọi là đàn ông gì chứ. Trong lòng anh ta càng khinh thường Giang Thần hơn.

Sau đó, ba người cùng ra ngoài, lên xe của Trương Xuyên đi tới phố đồ cổ.

Cửa hàng của bạn Trương Xuyên, ở góc trong cùng của phố đồ cổ, có một tòa kiến trúc bốn góc tên là Văn Hiên Các.

Vừa vào cửa thì đã ngửi thấy mùi gỗ đàn hương, đồ trang trí trong đây cũng khá cổ kính, ngay cả kệ để đồ cổ cũng làm bằng gỗ rất quý giá, điều này vô hình trung làm giá của sản phẩm được nâng lên.

Lúc ba người đi vào, khắp gian hàng đều có vài du khách cũng đang ngắm nghía đồ cổ.

“Ồ, giám đốc Trương, sao hôm nay anh lại có thời gian tới cửa hàng của tôi vậy?”

Một người đàn ông mặc quần áo phong cách Tôn Trung Sơn, tóc chải ngược ra phía sau đi từ bên trong ra chào đón, vẻ mặt giễu cợt nói với Trương Xuyên.

Người này chính là ông chủ của Văn Hiên Các, Trương Xuyên gọi là Lưu Trang. Tổ tiên của Lưu Trang là thầy giám định và kinh doanh đồ cổ. Cửa hàng này do tổ tiên của hắn ta để lại từ bao đời nay. Có thể nói đây là một thương hiệu lâu đời với danh tiếng lẫy lừng trong phố đồ cổ.

“Lưu Trang, anh nói xem, chúng ta có giao tình như thế nào chứ, sao tôi có thể quên anh được chứ?”, Trương Xuyên cười đùa.

“À đúng rồi, đây là chú Vương, thích nhất là nghiên cứu sứ Thanh Hoa. Hôm qua không phải anh đã đăng lên một lô hàng tốt trên tường bạn bè sao? Mau dẫn chúng tôi đi xem thử đi”, Trương Xuyên vội thúc giục.

“À à, thì ra là chú Vương, được được, mời bên này!”, Lưu Trang vừa nghe thấy đến xem sứ Thanh Hoa thì lập tức phấn chấn hẳn ra.

Lợi nhuận của sứ Thanh Hoa rất béo bở, chỉ cần bán được hàng là có thể lãi đến 30%, gặp người không am hiểu về hàng thì càng kiếm nhiều hơn, dù sao thì không có món đồ nào trong ngành đồ cổ được niêm yết giá một cách cụ thể cả.

Lưu Trang dẫn mấy người này đi tham quan và không ngừng giới thiệu.

Trong lúc này quả thật nhìn thấy không ít món đồ quý hiếm, Vương Bá Nhân nhìn mà gật đầu lia lịa.

“Ừm, lò gốm thời Khang Hy màu men vũ quá thiên thanh, sứ Thanh Hoa là loại đứng đầu trong trong số các loại hàng thượng phẩm, không tệ không tệ!”, Vương Bá Nhân cầm một bình sứ lên, vừa nhìn bằng đôi mắt đã bị mờ sương của mình, vừa tấm tắc khen ngợi. Hoa văn này, chất lượng này, thậm chí ở ngay cả cái thời kỳ Càn Long cũng có thể nói là một kiệt tác vô cùng quý giá.

Lưu Trang vô cùng kinh ngạc, không ngờ ông cụ này lại một người sành sỏi trong nghề. Ngay cả “vũ quá thiên thanh” cũng biết, thật không đơn giản.

“Trương Xuyên, ông cụ này không phải dạng vừa à, có lai lịch thế nào vậy?”, Lưu Trang kéo Trương Xuyên sang một bên, không nhịn được nhỏ tiếng hỏi.

“Hi, người này là bố vợ tương lai của tôi, anh biết thương hiệu Tư Vận không? Bố vợ này của tôi chính là người sáng lập ra nó, người ta là xí nghiệp lớn, phẩm vị cao, anh phải phục vụ tốt cho tôi, chút nữa chọn hai món tốt nhất đem ra giới thiệu đi, trên hai trăm ngàn, dưới ba trăm ngàn, tôi đều có thể chấp nhận!”, Trương Xuyên tỏ ra đắc ý lên tiếng.

Anh ta cố tình nói trên hai trăm ngàn là vì anh ta biết thẻ mà Vương Tuệ Lâm đưa cho Giang Thần chỉ có hai trăm ngàn. Tới lúc thanh toán thì dĩ nhiên là phải trấn áp Giang Thần rồi.

Lưu Trang nghe anh ta nói vậy thì lập tức đưa tay ra hiệu “ok”: “Yên tâm đi, được lắm nhóc à, bám được ông bố vợ giàu có như vậy!”

Được Lưu Trang nịnh hót như vậy, Trương Xuyên đột nhiên cảm thấy lâng lâng cả người, vẻ mặt đắc ý vô cùng, giống như đã thật sự trở thành con rể nhà họ Vương rồi vậy.

Chương 163: Cứ để tôi trả

“Chú có con mắt thật tinh tường”, Lưu Trang vội vàng đi tới, giơ ngón tay cái với Vương Bá Nhân nói: “Lò nung này là của ông nội tôi để lại. Có thể nói là bảo vật chấn giữ của cửa hàng, e là cả cái phố đồ cổ này cũng không tìm được cái thứ hai đâu".

“Ồ? Thật sao?”, hai mắt Vương Bá Nhân sáng lên, bắt đầu đánh giá.

Giang Thần thì lại đứng bên nhíu mày.

Anh cũng từng nghiên cứu về đồ cổ, khi còn ở Tây cảnh, mấy người anh em của anh thường xuyên giao thiệp với những kẻ buôn lậu đồ cổ, nên anh cũng thấy nhiều rồi, vì vậy đồ thật hay giả, anh chỉ cần nhìn qua là biết ngay.

Tuy rằng lò nung này rất chân thật, nhưng suy cho cùng vẫn là đồ giả thôi.

Có điều thấy Vương Bá Nhân thích thú như vậy, anh cũng không nỡ nói thẳng mặt.

Đúng lúc này, điện thoại Lưu Trang đột nhiên vang lên, sắc mặt hắn ta bỗng thay đổi khi nhìn thấy cuộc gọi.

“Hai người cứ xem tự nhiên nhé, tôi đi trả lời điện thoại đã”, Lưu Trang cười nói, vội vàng chạy ra xa nghe điện thoại.

"Alo, anh Phùng, tôi đã xin nới hạn thêm hai hôm rồi mà, sao tự nhiên anh lại gọi điện tới".

"Năm triệu gì?"

Lưu Trang kinh ngạc kêu lên, ngó nhìn xung quanh rồi nhanh chóng hạ giọng nói: "Anh hai của tôi ơi, trước kia chẳng phải đã nói là chỉ có ba triệu thôi mà? Sao mới có mấy ngày đã thành năm triệu rồi? Được, được, tôi biết rồi, tôi cầu xin anh đó, cửa hiệu của tôi là do tổ tiên để lại, mong anh rủ lòng thương, cho tôi khất thêm mấy ngày nữa, tôi nhất định sẽ đem đủ tiền tới cho anh".

Cúp điện thoại xong, Lưu Trang buồn bực, liếc nhìn cửa hàng cổ kính của mình, từ từ siết chặt nắm đấm.

Cách đây không lâu, hắn ta mua được một lô đồ cổ, kiếm được chút đỉnh nên đã tới câu lạc bộ ở khu mới đánh bạc với bạn bè, lúc đầu chỉ là chơi cho vui nhưng không ngờ lại bị bạn bè lừa sạch, cuối cùng thua lỗ hơn ba triệu nhân dân tệ.

Mặc dù gia đình hắn cũng khá giàu có, bán được rất nhiều đồ cổ, nhưng hiện tại, số tiền này đã lên đến năm triệu nhân dân tệ.

Hắn đã không còn khả năng chi trả.

Hơn nữa, đối phương còn nói, nếu hắn ta không trả kịp trong hai ngày tới, thì không chỉ cửa hàng bị tịch thu mà gia đình hắn có thể cũng sẽ gặp nguy hiểm!

Lưu Trang hít sâu một hơi, cất điện thoại đi rồi quay lại, nhưng lúc này chỉ nghe thấy một tiếng choang vang lên, chiếc bình sứ rơi khỏi tay Vương Bá Nhân vỡ tan thành nhiều mảnh.

“Bố, bố không sao chứ?”, Giang Thần vội vàng bước tới đỡ Vương Bá Nhân lại, thuận thế nắm lấy cổ tay ông.

“Không sao, chỉ là vừa rồi bố hơi chóng mặt, tự nhiên không nhìn thấy gì hết”, Vương Bá Nhân toát mồ hôi lạnh thở hổn hển, nhưng hiện tại đã cảm thấy khá hơn rất nhiều, bám lấy Giang Thần chậm rãi đứng lên.

Sau khi bắt mạch cho ông Giang Thần mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là thuốc bắc mà Vương Bá Nhân uống đang phát huy tác dụng trong cơ thể thôi, hiệu lực của thuốc quá mạnh nên có thể sẽ cảm thấy chóng mặt, tạm thời không có gì đáng ngại.

Lúc này, Lưu Trang nhìn chiếc lò nung vỡ vụn dưới đất, ánh mắt trở nên bất định.

“Giang Thần, con hỏi người ta xem bao nhiêu tiền, đồ là do bố làm vỡ nên chúng ta phải bồi thường cho người ta”, Vương Bá Nhân lau mồ hôi lạnh trên trán, kéo Giang Thần nói.

Giang Thần gật đầu, hỏi Lưu Trang: "Ông chủ Lưu, cái bình này bao nhiêu tiền, tôi sẽ đền đúng giá cho anh".

“Anh đền?”, còn chưa chờ Lưu Trang lên tiếng, Trương Xuyên đã nhảy ra, khinh thường nhìn Giang Thần nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, trong thẻ anh tổng cộng chắc cũng chỉ có tầm 200 ngàn thôi đúng không? Chiếc bình sứ này là bảo vật trấn giữ cửa tiệm của Lưu Trang đó, anh có đền nổi không?"

"Lưu Trang, vậy đi. Nể mặt tôi, anh bớt cho tôi một chút. Là tôi đưa chú Vương tới nên tôi sẽ bồi thường cho anh”, Trương Xuyên nhanh chóng tiến lên một bước, nói với Lưu Trang với vẻ mặt rất có trách nhiệm.

Lúc này Lưu Trang làm ra vẻ mặt đau khổ, vỗ ngực nói: "Trời ơi chú Vương, chú xem chú kìa, sao lại bất cẩn như vậy chứ. Chiếc bình này là của ông nội tôi để lại, là đồ có một không hai trên thị trường đó, không tìm được cái thứ hai đâu".

“Không sao, Lưu Trang, anh cứ nói đi, bao nhiêu, tôi sẽ trả cho chú Vương”, Trương Xuyên lại nhấn mạnh.

Cơ hội tốt để biểu hiện như vậy, đương nhiên không thể bỏ lỡ.

“Trương Xuyên, không cần, cứ để cho Giang Thần, chú có tiền mà”, Vương Bá Nhân lắc đầu nói, có con rể bên cạnh, sao có thể để người ngoài bỏ tiền ra chứ. Hơn nữa, với điều kiện gia đình ông ấy cũng đủ để tích góp được vài triệu. Chỉ là một chiếc bình sứ thôi mà, có lẽ vẫn trong khả năng bồi thường được.

"Chú à, Giang Thần mới đi làm, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Cho dù bây giờ anh ta đã là tổng giám đốc khách sạn, nhưng với khả năng của anh ta chắc cũng không làm được lâu dài. Nói không chừng một lúc nào đó sẽ bị ông chủ sa thải. Chú bảo anh ta bỏ ra số tiền này thì đúng là hơi áp lực quá, cứ để cháu trả đi”, Trương Xuyên nóng lòng thể hiện, còn không quên nói vài câu châm chọc Giang Thần. Sau đó anh ta đứng trước mặt Giang Thần, tỏ ý muốn tranh trả tiền.

“Lưu Trang, anh nói đi, bao nhiêu tiền?”, Trương Xuyên đã rút sẵn thẻ ngân hàng của mình ra.

Lưu Trang thở dài, lộ ra vẻ bất đắc dĩ, lập tức nói: "Nếu chú Vương là do anh giới thiệu thì tôi cũng không dám đòi hỏi nhiều. Vậy đi, chiếc bình này, anh trả cho tôi năm triệu là được rồi".

Chương 164: Hàng giả

Lưu Trang ngoài mặt thì tỏ ra khó xử, nhưng thực ra trong lòng đang rất vui.

Đúng là cầu được ước thấy.

Hắn ta còn đang sầu não về số tiền năm triệu vay nặng lãi nhưng không ngờ lại có người dâng đến tận cửa.

“Bao, bao nhiêu?”, vẻ mặt của Trương Xuyên cứng đờ.

Anh ta tưởng mình nghe nhầm.

Con số này vượt dự tính của anh ta quá xa.

Lúc này, rất nhiều người đã tụ họp ở Văn Hiên Các, trong đó, có vài người là chủ tiệm đồ cổ gần đó, dù sao cũng ở gần nhau, chỉ cần có chút động tĩnh là mọi người đều biết và chạy tới xem ngay.

Nhưng chỗ này là cửa hàng của người khác, nên cũng không có ai dám đứng lên nói lung tung.

Tuy nhiên, theo giá thị trường của chiếc lò nung này thì đúng là Lưu Trang có hơi nói quá.

Người đàn ông này thật xui xẻo.

“Tôi nói là năm triệu nhân dân tệ”, Lưu Trang nhấn mạnh một lần nữa, ra vẻ như đang giải quyết công chuyện.

"Năm triệu? Lưu Trang, anh thèm tiền đến điên rồi sao? Cái bình vỡ này mà trị giá năm triệu?", Trương Xuyên không tin, hét lên đầy hoài nghi.

Năm triệu nhân dân tệ!

Anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?

Tên khốn này đang làm gì vậy?

Dám gài bẫy anh ta sao?

Khi Vương Bá Nhân nghe thấy con số này, cũng không giấu được kinh ngạc. Dù biết cái lò nung này rất có giá trị nhưng ông ấy không ngờ nó lại đắt như vậy, tính theo giá thị trường trước đây thì một triệu e là cũng là giá trên trời rồi?

Bạn của Trương Xuyên đúng là trơ tráo.

Vẻ mặt của Giang Thần không thay đổi nhiều, nhưng đôi lông mày dài rậm thì lại khẽ cau lại.

Chiếc bình này rõ ràng là hàng giả, e là một trăm ngàn cũng không đến, thế nhưng Lưu Trang này vừa mở miệng đã đòi năm triệu, đúng là tham lam, công khai lừa người.

"Khụ, ba vị xin đừng kích động, tôi nói cho mấy người biết, cái lò nung này là ‘vũ quá thiên thanh', hàng cực phẩm của cực phẩm đó, đã thế còn độc nhất vô nhị. Chỉ với điểm này thôi, thì ít nhất cũng phải tăng giá gấp đôi rồi".

Lưu Trang vừa nói vừa cúi xuống nhặt một mảnh vỡ trên mặt đất lên, sau đó chỉ vào con dấu màu đỏ ở mặt sau nói: "Thử nhìn con dấu này đi. Đây là Ngự ấn của Tư Lễ Giám trong triều, Càn Long hoàng đế từng sờ qua rồi đó. Thêm điểm này thì giá còn phải tăng gấp đôi nữa, mấy người nói xem, tôi đòi năm triệu thì có quá đáng không?"

Nghe hắn ta nói vậy, Trương Xuyên ngây người, cảm giác đầu óc mơ hồ. Anh ta không am hiểu về mấy chuyện này, nhưng Lưu Trang nói cũng rất hợp lý và có cơ sở, hơn nữa hắn còn là bạn chí cốt của anh ta, nên chắc cũng không cần lừa gạt anh ta làm gì?

“Lưu Trang, cái bình này thật sự đáng giá nhiều tiền như vậy sao?”, Trương Xuyên không nhịn được hỏi lại, giọng nói lập tức nhỏ đi.

Lưu Trang thở dài, bất lực nói: "Người anh em, quan hệ của chúng ta thế nào, tôi lừa anh làm gì?"

Nghe hắn nói vậy, Trương Xuyên nhất thời lộ ra vẻ ngượng ngùng, bất giác lùi lại phía sau, gãi đầu, tỏ vẻ khó xử nói với Vương Bá Nhân: "Chú Vương, con số này quá lớn, cháu...cháu cũng hết cách, hay là chú gọi về nhà nhờ dì và Tuệ Lâm nghĩ cách giúp xem sao".

Vương Bá Nhân cau mày, mặc dù Lưu Trang nói hơi quá, hơn nữa chất lượng của lò nung này rất tốt đi chăng nữa, nhưng theo kinh nghiệm của ông ta, giá năm triệu vẫn là hơi đắt.

“Haz, được rồi”, Vương Bá Nhân thở dài một hơi, cuối cùng vẫn quyết định bồi thường tiền, dù sao là ông ấy sai trước nên đành chấp nhận hậu quả thôi. Ông ấy lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện về nhà nhờ vợ và con gái đem tiền tới.

"Bố, chờ một chút! Cái bình này không đáng giá năm triệu", lúc này, Giang Thần nắm tay ngăn ông ấy lại.

Lưu Trang kinh ngạc, sau đó nhíu mày, trừng mắt bất mãn.

"Giang Thần, ý anh là sao? Chẳng lẽ ý anh là tôi cố ý lừa chú Vương sao?", Trương Xuyên còn bất mãn hơn, trực tiếp lên tiếng chất vấn.

Giang Thần cười khẩy: "Cái bình này có đáng giá đó không, trong lòng anh ta rõ nhất".

"Người anh em, anh nói vậy là có ý gì? Cái bình này của tôi là lò nung Càn Long, có màu men ‘thiên thanh’ sịn đó, nếu không tin chúng ta có thể đem đi thẩm định thử", ánh mắt Lưu Trang lóe lên tia hoảng sợ, nhưng ngay lập tức sắc mặt lại bình tĩnh trở lại.

Trương Xuyên cũng la lên: "Đúng vậy, anh có ý gì đây? Anh có biết bình sứ này trị giá bao nhiêu không? Anh là chuyên gia thẩm định chắc? Chú Vương còn chưa nói gì, anh dựa vào đâu mà lên tiếng ở đây".

“Bỏ đi, Giang Thần”, lúc này, Vương Bá Nhân cũng xua tay, không muốn Giang Thần tiếp tục tranh luận, dù sao đều là người quen, trở mặt thì cũng không tốt.

“Bố, chúng ta làm vỡ đồ, đương nhiên là phải bồi thường, nhưng không có nghĩa là chúng ta phải trả nhiều tiền như vậy cho một món đồ giả”, Giang Thần nói thẳng.

Vương Bá Nhân nghe xong, lập tức ngẩn người: "Con nói cái bình này là giả sao?"

Chương 165: Màu men 'thiên thanh'

"Này, anh nói cái gì vậy? Cửa hàng của tôi là cửa hàng được lưu truyền ba đời đó, làm sao có thể là đồ giả được", sắc mặt Lưu Trang chợt trầm xuống, nói với vẻ khó coi.

Uy tín là thứ rất quan trọng trong giới ch ơi đồ cổ. Nếu bị truyền tiếng xấu, sau này làm sao mà làm ăn được nữa?

Một số chủ cửa hàng khu vực xung quanh, thậm chí là những khách du lịch am hiểu về gốm sứ Thanh Hoa, đều bất giác nhìn với ánh mắt dị thường.

"Đây là hàng giả? Không thể nào? Chiếc bình này tôi vừa xem qua rồi. Nó thực sự là lò nung ‘Thiên thanh’ đó, hoa văn, dấu ấn đều đúng, nhìn đâu có giống hàng giả đâu?"

"Ha ha! Như vậy mà anh vẫn chưa hiểu sao, anh ta muốn ăn quỵt đó. Loại người này tôi gặp nhiều rồi. Cầm lên xem thử nhưng bất cẩn làm vỡ đồ của người khác, cuối cùng lại không muốn đền tiền".

"Ông chủ Lưu, đừng nhiều lời nữa, mau báo cảnh sát đi".

Lúc này, xung quanh truyền đến những lời châm chọc, mấy người lên tiếng đều là ông chủ của mấy tiệm đồ cổ bình thường hay qua lại với Lưu Trang, nên đương nhiên lúc này cũng sẽ đứng về phía hắn ta.

Chỉ là với đôi mắt của bọn họ cũng không thể nhìn ra cái lò nung này là hàng thật hay giả, nếu không bọn họ cũng không dám trắng trợn lên tiếng bênh vực Lưu Trang như vậy.

"Nghe thấy chưa, mấy vị này đều là chuyên gia trên con phố này đó, anh còn gì muốn nói không?"

Khóe miệng Lưu Trang khẽ nhếch lên, cái lò nung này đúng là đồ giả, nhưng hắn ta cũng phải bỏ ra rất nhiều tiền mới bí mật nhờ được người nhái lại, cho dù thẩm định cao cấp thế nào, cũng không thể lập tức phát hiện ra. Hơn nữa, ngay cả khi chờ họ phát hiện ra, thì khi quay lại, hắn cũng hoàn toàn có thể không thừa nhận đây là thứ đã được bán ra từ cửa hàng của hắn.

Nói tóm lại, năm triệu này, hôm nay bọn họ bắt buộc phải trả.

Nhưng Giang Thần lại vô cùng bình tĩnh, đột nhiên khom người nhặt một mảnh sứ lên, đặt dưới ánh đèn, rồi lại đưa lên tai, dùng ngón tay búng nhẹ sau đó thở dài: "Giám định đồ sứ không chỉ là bốn phương pháp 'nhìn’, ‘nghe', ‘so sánh’, ‘thử’. Chiếc bình sứ nhái này của anh có thể thông qua kiểm định khi sử dụng bốn phương pháp này, đúng là mô phỏng rất đỉnh".

“Nhưng, có một chuyện mà anh đã quên mất”, Giang Thần đột nhiên xoay người ném mảnh vỡ xuống sàn nhà, giẫm lên lòng bàn chân và chà xát.

Lúc này, hoa văn trên gốm đột nhiên trở nên mờ ảo, chỉ sau hơn mười lần chà xát nó đã hoàn toàn thay đổi.

Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người xung quanh đều sững sờ.

Sau đó Giang Thần mới nói tiếp: "Tôi nghĩ các người đều đã từng nghe câu nói này, 'Trời trong xanh chờ đợi cơn mưa phùn'. Câu này nói đến màu men ‘vũ qua thiên thanh’ một màu sắc cực phẩm của gốm sứ Thanh Hoa, vô cùng hiếm có trên thế giới, đồng thời cũng là màu sắc đẹp nhất. Nhưng có một điều, đó là bắt buộc phải nung vào ngày trời mưa phùn mới ra được màu sắc như vậy, vì vậy, mưa phùn chính là một trong những điều kiện quyết định cho vẻ đẹp của màu men này. Ngoài ra, cũng chỉ có một vài bậc thầy mới đủ khả năng làm được điều đó. Còn màu men của anh, thợ nào cũng làm ra được, vì nó chỉ đơn giản là vẽ lên, muốn xóa lúc nào cũng được. Bây giờ, anh còn gì muốn nói nữa không".

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bàng hoàng.

Không ngờ cậu thanh niên này lại chuyên nghiệp như vậy, một vấn đề khó nhằn như vậy cũng phát hiện ra, đúng là thần thánh!

Đây mới chính là trình độ của chuyên gia giám định cổ vật.

Mấy chủ tiệm đồ cổ vừa nói giúp Lưu Trang không khỏi đỏ mặt, lặng lẽ lùi ra phía sau, đã không giúp được thì chớ còn tự chuốc lấy xui xẻo, dù sao liên quan đến ‘uy tín’ đều không phải chuyện giỡn chơi.

Cùng lúc đó, Vương Bá Nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, vỗ vai Giang Thần: "Giỏi lắm, bố còn không nhìn ra mà con đã nhìn ra rồi, con am hiểu về đồ gốm từ khi nào thế?"

“Chỉ là tình cờ thôi, tại lúc trước thủ trưởng rất thích đồ cổ, cho nên con cũng tìm hiểu một chút”, Giang Thần cười nói.

“Lưu Trang, có phải anh cũng nên cho tôi một lời giải thích không?”, vẻ mặt Trương Xuyên vô cùng khó coi.

Hôm nay anh ta còn định lấy lòng Vương Bá Nhân, nhưng không ngờ lại gây ra chuyện lộn xộn này, bị chính người bạn chí cốt của mình gài bẫy.

Không cần nói cũng biết, lần này chắc chắn hình tượng của anh ta trong mắt Vương Bá Nhân sẽ bị giảm đi rất nhiều, đúng là bực mình muốn chết đi được.

Sắc mặt Lưu Trang lúc này còn khó coi hơn, không ngờ tay họ Giang này lại lợi hại như vậy. Món đồ mà hắn phải hao tâm tổn sức để nhái lại, lại bị đối phương nhìn ra trong tức khắc.

Không lừa được năm triệu, mà ngay cả danh tiếng của Văn Hiên Các cũng bị tổn hại!

Nhưng lúc này, hắn cũng không chịu yếu thế, vội vàng nghiêm mặt nói: "Anh ta đâu phải nhân viên giám định của tổ chức chuyên nghiệp. Không thể chỉ dựa vào mấy lời nhảm nhí của anh ta mà đã nhận định bình sứ này của tôi là giả. Bất kể thế nào, hôm nay các người bắt buộc phải trả năm triệu cho tôi, nếu không, ha ha..."

Lưu Trang cười khẩy, ý muốn đe dọa vô cùng rõ ràng.

“Lưu Trang, anh có ý gì đây?”, Trương Xuyên cau mày, nhìn hắn chằm chằm hỏi.

“Ý gì?”, Lưu Trang hừ một tiếng, nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm một dãy số, rồi bước sang một bên nói: “Alo? Anh Phùng, năm triệu mà tôi nợ anh đã có rồi, chỉ là phải phiền anh ra mặt một chút, giúp tôi lấy lại số tiền này".

Chương 166: Cái hố này đào đúng lên đầu sao Thái Tuế rồi

"Anh Phùng?", Trương Xuyên không nhịn được lầu bầu một tiếng, Lưu Trang này chắc chắn là tìm người rồi, hơn nữa còn tìm dân xã hội nữa, vẻ mặt lập tức có chút khinh thường.

Có lý thì đi khắp thiên hạ, cùng lắm thì báo cảnh sát là xong, anh ta không tin những người này dám không coi ai ra gì!

"Anh Phùng, không phải là ông lớn ở khu mới giải phóng đó chứ?"

Lúc này đám đông cũng có người không kiềm chế nổi mà kinh ngạc hô lên một tiếng.

Phố cổ gần với vùng mới giải phóng, anh Phùng, Phùng Tiêu, có thể nói là không ai là không biết đến, đó là đại ca ở vùng mới giải phóng. Dựa vào chống lưng là người chú của mình nên có thể nói là vô pháp vô thiên, cho dù đàn em có phạm phải tội gì thì ngày hôm sau cũng sẽ được ra khỏi cục cảnh sát!

"Không ngờ ông chủ Lưu lại biết anh Phùng?"

"Ba người này chắc chắn gặp đen đủi rồi, nếu như không bỏ ra năm triệu này thì e là anh Phùng sẽ không chịu để yên đâu!"

Nghe được những lời bàn tán này, Trương Xuyên lập tức bị dọa cho choáng váng, trong đầu ong ong, hai chân không ngừng run rẩy, nếu như không phải còn quan tâm đến hình tượng trong lòng Vương Bá Nhân thì e là đã chuồn mất rồi.

"Chú... chú Vương, quân tử không sợ thiệt trước mắt, hơn nữa, đồ đúng là do chúng ta làm vỡ, hay là chúng ta đền tiền cho người ta đi, được không ạ?", Trương Xuyên chạy tới nói với Vương Bá Nhân. Hiện giờ rõ ràng Lưu Trang đã không muốn cho qua, anh ta đành chạy tới khuyên Vương Bá Nhân.

Vương Bá Nhân nhíu mày nói: "Trương Xuyên à, đồ đã vỡ rồi, chú đương nhiên đền tiền, nhưng chiếc bình này là đồ giả, căn bản không đáng giá tới năm triệu tệ, tại sao chúng ta lại phải đền nhiều tiền như vậy chứ!"

Nói đến cuối cùng, sắc mặt của Vương Bá Nhân tỏ ra cực kỳ không thỏa đáng. Cả đời này của ông dốc sức xây dựng cơ nghiệp, có gió to mưa lớn nào là chưa từng trải qua, cho dù có nghe thấy Lưu Trang tìm người đến thì ông cũng vẫn không sợ hãi.

Có điều Trương Xuyên này khiến ông thất vọng quá, đúng lúc quan trọng thì không chịu trách nhiệm, không hề có nguyên tắc gì, khiến ông ấy có chút tức giận.

Trương Xuyên biết Vương Bá Nhân đã tức giận rồi, chỉ đành ngượng ngùng gãi đầu gãi tai, rồi chạy tới bên cạnh Lưu Trang.

"Lưu Trang, hai chúng ta cũng có quen biết, anh không cần thiết phải tuyệt tình đến mức vậy đâu, hay là anh bớt chút cho chú Vương được không?", Trương Xuyên run giọng nói với Lưu Trang, ít nhiều có ý tứ năn nỉ.

Lưu Trang lạnh lùng cười: "Xin lỗi người anh em, tôi cũng hết cách rồi!"

Dửng dưng, vô tình!

Cái gọi là tình nghĩa bạn bè, khi đứng trước lợi ích thì đều là thứ bỏ đi hết!

Sắc mặt Trương Xuyên vô cùng khó coi, xem ra hôm nay chuyện này e là không thể giải quyết êm đẹp được rồi!

Mà chỉ một lát sau, người mà Lưu Trang gọi đã nhanh chóng đến, đó là một người đàn ông mặt rỗ, trông vô cùng bỉ ổi, cầm theo gậy đánh bóng chày dẫn người ầm ầm xông vào Văn Hiên Các.

Cả Văn Hiên Các lập tức tràn đầy sát khí.

Ông lớn ở vùng mới giải phóng, Phùng Tiêu!

Rất nhiều người nhận ra liền lần lượt nhường đường tránh sang một bên, giống như gặp phải ôn thần vậy, tránh được càng xa càng tốt.

Bóng người, tên cây.

Phùng Tiêu thủ đoạn độc ác đến mức nổi tiếng, người làm vỡ chiếc bình này e là gặp phải đen đủi lớn rồi!

Trương Xuyên hoàn toàn tuyệt vọng, sắc mặt trắng bệnh, vội vàng chạy sang một bên, đứng cách đó thật xa, làm như không quen biết với hai bố con nhà Vương Bá Nhân.

Dù gì anh ta cũng đã nghe qua tên tuổi của Phùng Tiêu, có thể nói là coi trời bằng vung ở khu mới giải phóng này, thậm chí có không ít án mạng đều do hắn ta gây ra, gặp phải nhân vật như vậy, hai chân lúc này bất giác không kiềm chế nổi mà run lên.

"Giang Thần, để bố nói chuyện với họ! Con về nhà trước đi", đúng lúc này, Vương Bá Nhân lại nói với Giang Thần, vốn ông ấy cũng muốn bảo Giang Thần rời đi, chỉ là không ngờ đối phương lại đến nhanh như vậy.

"Bố, bố nói gì thế, bố là bố của con mà, lúc này sao con có thể bỏ bố lại rồi tự mình bỏ chạy chứ!", Giang Thần cười khổ nói.

Vương Bá Nhân hơi sững lại một chút, sau đó mỉm cười lắc đầu, vẻ mặt an ủi nói: "Thằng nhóc này, quả nhiên không uổng phí mấy năm nhập ngũ, giống hệt bố của con, có chí khí. Có điều, quân tử không sợ thiệt trước mắt, lát nữa nếu như không nói chuyện được con cũng đừng kích động, chúng ta nghĩ cách rời khỏi an toàn trước đã rồi tính!", Vương Bá Nhân sợ anh gặp phải chuyện sẽ kích động nên nhắc nhở trước.

"Vâng, con biết rồi bố! Con sẽ không ra tay đâu!", Giang Thần gật đầu cười nói.

Trương Xuyên thấy đôi bố vợ con rể vẫn còn đang tự nhiên trò chuyện vui vẻ như không có gì thì trên mặt lại hiện lên vẻ vô cùng đố kỵ.

Tên quê mùa!

Vô dụng.

Bên ngoài thì tỏ ra bình tĩnh nhưng sau lưng chắc đã bị dọa cho sợ tè ra quần rồi ấy chứ!

Anh ta không tin Giang Thần gặp phải nhân vật như Phùng Tiêu mà lại không chút sợ hãi.

Đúng lúc này, Phùng Tiêu dẫn người đi đến gần, Lưu Trang vội vàng chạy tới.

"Lưu Trang, có chuyện gì vậy, tiền cậu nợ tôi rốt cuộc bảo tôi tìm ai đòi đây?", Phùng Tiêu mặt đỏ phừng phừng, cả người đầy mùi rượu, nói rồi ném điếu thuốc đang ngậm trên miệng xuống chân dẵm nát.

"Anh Phùng, chính là chuyện này!", Lưu Trang vội vàng ghé sát vào tai Phùng Tiêu, đơn giản thuật lại sự việc cho hắn nghe.

Phùng Tiêu nghe xong thì hiểu ra có chuyện gì.

Một chiếc bình sứ đòi năm triệu?

Đúng là hãm hại người khác mà!

Có điều chẳng liên quan gì đến hắn, bởi vì hắn biết hiện tại Lưu Trang không có tiền, chi bằng nhân cơ hội này để vặt ít lông từ người làm vỡ chiếc bình sứ đi!

"Được, chuyện này cậu cứ giao cho tôi!", Phùng Tiêu gạt Lưu Trang sang một bên, cầm theo chiếc gậy đi về phía bố con Vương Bá Nhân, bước đi nghênh ngang khệnh khạng.

Đến gần tới nơi, nhìn cũng không thèm nhìn mà trực tiếp xoay chiếc gậy, nhìn bộ dạng là đang muốn đập Giang Thần trước đã!

Đám đông đều không nhịn được mà trợn trừng mắt.

Vừa lên đã nặng tay, ông Phùng này quả thật là kiêu căng đến mức điên rồi!

Lưu Trang và Trương Xuyên đứng bên cạnh đều cười khẩy, cho dù hai người hiện tại đã lật mặt với nhau rồi, nhưng vẫn còn chung một mối thù là Giang Thần.

Tên này hôm nay chết chắc rồi!

"Giang Thần, mau tránh đi!", Vương Bá Nhân sợ hãi, biến sắc vội vàng giơ tay ra hô lên.

Nhưng Giang Thần lại vẫn đứng vững như cây tùng, thân hình thẳng tắp, không hề nhúc nhích.

Đúng lúc cây gậy sắp đập lên đầu, khoảng cách giữa hai người chưa đến một thước thì Phùng Tiêu lại dừng lại bất động, giống như bị sét đánh trúng, cơ thể hóa thành pho tượng.

Chớp mắt đứng ngẩn ra tại chỗ!

"Anh Phùng, đúng vậy, chính là tên khốn này không chịu đền tiền, anh phải xử lý hắn thật mạnh vào!", Lưu Trang thấy Phùng Tiêu dừng tay, không nhịn được mà hô lớn lên.

Những người khác cũng không kiềm chế được nín thở chờ đời, tim đập thình thịch, nếu cây gậy này mà đập xuống thì liệu đầu của người kia có bị nứt toác ra không?

"Uống vài chén rượu đã thành thế này rồi à?"

Đúng lúc này thì Giang Thần khẽ nhếch miệng, thản nhiên nói một câu, ngữ khí châm biếm khinh miệt.

Thậm chí không tức giận mà tự phát ra sự uy hiếp!

Toang!

Cây gậy trong tay Phùng Tiêu lập tức rơi xuống đất boong một cái, Phùng Tiêu quỳ xụp xuống, sắc mặt hoảng sợ, lắp bắp nói: "Cậu... cậu chủ, hiểu lầm, là hiểu lầm ạ, tôi không ngờ đó lại là cậu!"

Phùng Tiêu lúc này không ngừng run rẩy, sợ đến mức suýt nữa thì tè ra quần.

Người trước mắt đây là ai?

Lôi Hồng trước mặt người này cũng chỉ là hạng tôm tép, ông Hà lại càng cung kính tôn trọng phục vụ như thượng khách, hơn nữa, năng lực của người này khủng khiếp đến nỗi chỉ trong vòng một phút đã có thể xử lý chú của hắn rồi!

Mẹ kiếp, đây là nhân vật tầm cỡ như thần vậy, sao hắn dám chọc vào chứ?

Nếu không phải lần trước táng gia bại sản để bảo toàn mạng sống thì e là giờ này hắn đã bị Lôi Hồng ném xuống sông cho cá ăn rồi!

Hắn có thế nào cũng không ngờ được, người mà Lưu Trang định bẫy lại là cậu chủ!

Còn lúc này, tất cả những người có mặt ở đó đều được phen sững sờ.

Đặc biệt là Lưu Trang và Trương Xuyên, cái cằm suýt chút nữa là rớt xuống đất.

Tình huống gì đây?

Đường đường là ông lớn ở vùng mới giải phòng mà lại phải quỳ xuống trước mặt người ta sao?

Chẳng lẽ là do... uống nhiều quá?

"Nếu như đã là hiểu lầm thì đừng quỳ nữa, đứng dậy đi!", Giang Thần tỉnh bơ nói.

Một người từng trải tinh mắt như Phùng Tiêu, nhìn xung quanh một lượt là lập tức có thể hiểu ra tình hình, vội vàng đứng lên.

"Hả... anh Phùng... anh..."

Bốp!

Một cái bạt tai khiến Lưu Trang nuốt ngược lại câu nói của mình.

"Đi chết đi, mẹ kiếp, mày làm ăn kiểu gì vậy, vỡ một cái bình thôi mà mày lại đòi người ta tận năm triệu sao? Phùng Tiêu tao làm việc ngay thẳng, sao có thể làm ra được chuyện thất đức như vậy!"

Lưu Trang ôm mặt, nhất thời hoang mang, những người khác đều có biểu cảm câm nín.

Anh làm việc ngay thẳng? Anh làm việc có đạo đức?

Lời này thốt ra từ miệng anh Phùng nghe cũng khập khiễng quá nhỉ?

Lưu Trang cũng không ngu, thấy thái độ của Phùng Tiêu với Giang Thần thì lập tức hiểu ra, Phùng Tiêu rõ ràng sợ Giang Thần!

Tâm can trong lòng chợt lộn tùng phèo lên!

Phùng Tiêu có thực lực thế nào chứ?

Là ông lớn ở vùng mới giải phóng này!

Người mà ngay đến hắn cũng phải sợ thì rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh bất giác rơi xuống.

Cái hố hắn đào này chạm đến sao Thái Tuế rồi!

"Cậu chủ, tên khốn này cũng nợ tiền của tôi, tôi không ngờ hắn lại dám lừa cậu, tôi xin lỗi. Hôm nay cậu muốn xử lý chuyện này thế nào, tôi đều nghe cậu!", Phùng Tiêu cười ha ha nói, vẻ mặt nịnh bợ. Dù vừa nãy chưa đánh cái gậy đó xuống, nhưng cũng đã mạo phạm cậu chủ rồi, lúc này hắn tuyệt đối không dám sơ suất qua loa.

"Không sao, tôi chỉ cảm thấy cửa hàng của bọn họ nhiều đồ giả quá, anh tự biết làm thế nào đi!"

Giang Thần chỉ lạnh nhạt mỉm cười, rồi quay lại nói với Vương Bá Nhân: "Bố, không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi!"

Vương Bá Nhân mặt đầy ngờ vực, không biết Phùng Tiêu rốt cuộc có quan hệ với con rể mình thế nào, hơn nữa trông lại vô cùng sợ con rể mình, nhưng vẫn nói: "Ừ! Vậy về nhà thôi!"

Sau khi hai bố con đi, bầu không khí có chút bối rối.

Phùng Tiêu tức giận hổn hển nhặt cây gậy lên, trừng mắt nhìn Lưu Trang, lạnh lùng hạ lệnh: "Anh em, một cửa hàng làm ăn bố láo thế này, đập hết đồ trong này cho tôi!"

"Anh Phùng, không được đâu, đây đều là gia sản của tôi, nếu như đập bể rồi thì tôi chẳng còn gì nữa!", Lưu Trang khóc lóc lao lên, nhưng bị Phùng Tiêu đạp ngã xuống đất rồi cùng đập phá với đàn em của hắn.

Chỉ một lát sau, toàn bộ Văn Hiên Các bị đập phá thành một đống đổ nát, không còn lại gì cả.

Trương Xuyên trốn ở một góc xa, sắc mặt vô cùng khó coi, không kiềm chế được từ từ siết chặt nắm đấm.

Rõ ràng, lần này anh ta lại thất lại trước mặt Quân Tường nữa rồi, cơ hội theo đuổi Vương Tuệ Lâm e là càng ngày càng mịt mù!