Chiến Thần Điện Hạ

Chương 145-153




Chương 145: Trở về nhà họ Giang

Buổi chiều, Giang Thần tới công ty.

Công ty của Viên Chính Nam cử người tới ký hợp đồng, đồng thời gởi lời đến Giang Thần, khi tới Vân Sơn nhất định sẽ tiếp đãi anh thật tốt. Thời gian này, Lâm Tiểu Nhiễm gọi điện tới cảm ơn Giang Thần. Cô ta cảm ơn Giang Thần đã thuyết phục bố cô ta, cho mình đi học tại học viện quân sự.

Lâm Chính Quốc chỉ có một cô con gái dĩ nhiên là không nỡ đưa đi học viện quân sự. Nhưng Giang Thần gọi điện đến nói rằng tư chất của con gái ông ta, tương lai chắc chắn mặc sức vùng vẫy trong quân đội. Hơn nữa là giới thiệu con gái vào học viện quân sự Liệt Hoả, nên Lâm Chính Quốc cũng không do dự nữa.

Dù gì người bước ra từ học viện quân sự Liệt Hoả, chắc chắn là trụ cột của nước nhà. Ông ta không những không phản đối, ngược lại còn vô cùng cảm kích với cấp trên cũ Giang Thần.

Còn Lâm Tiểu Nhiễm đã lên đường tới đăng ký tại học viện quân sự Liệt Hoả. Đợi đến nơi đó, cô ta sẽ đón nhận huấn luyện khép kín trong ba năm.

Chỉ có điều, giọng của Lâm Tiểu Nhiễm trong điện thoại vô cùng hùng hổ nói rằng tương lai sẽ vượt qua hẳn Giang Thần, trở thành chiến thần đặc chủng, chỉ huy thiên binh vạn mã, cô ta có ý muốn phân cao thấp với Giang Thần.

Giang Thần chỉ biết cười khổ mà lắc đầu. Cô gái này đúng là ghê gớm, e là cả quân đội đều không tìm ra một tân binh non nớt nào dám thách thức với anh.

Một ngày bận rộn lại trôi qua.

Sáng sớm, Điêu Ngọc Lan dậy trang điểm, gọi bảo mẫu thu dọn đồ đạc.

“Mẹ, chúng ta chỉ đi một ngày, sao mẹ đem theo nhiều đồ vậy. Lúc nãy bố gọi điện cho con, sáng mai bố sẽ tới sân bay, tối nay chúng ta phải nhanh chóng quay về!”, Vương Tuệ Lâm cạn lời khi thấy đống hành lý nặng nề này, lộ trình tới Vân Sơn chỉ mất một tiếng đồng hồ, ai không biết còn tưởng quý bà này sắp đi du lịch ở Singapore vậy!

“Một ngày? Dù là nửa ngày mẹ cũng phải chuẩn bị cho kỹ càng. Sáng mẹ mặc một bộ, chiều thay một bộ, nhất định không được thua kém với mẹ của Giang Hiên Viên!”, Điêu Ngọc Lan tỏ ra kiêu ngạo lên tiếng.

“Vợ, ngày mai bác trai về sao?”, còn Giang Thần nghe tin Vương Bá Nhân sắp về thì đột nhiên thất thần, không kìm được mà có chút kích động.

Ba năm rồi, cũng không biết bây giờ bác Vương ra sao nữa. Dù gì, Vương Bá Nhân cũng đối đãi với anh như con trai. Lúc gia cảnh sa sút, ông ấy vẫn đối đãi với mình như vậy, còn hứa hôn con gái mình cho anh.

Ân tình này anh mãi không quên, thậm chí trong lòng Giang Thần sớm đã xem Vương Bá Nhân là người bố thứ hai của mình, là người thân nhất của anh trên thế giới này.

Vương Tuệ Lâm chau mày, có vẻ không vui.

Cũng không nói rõ là không vui chỗ nào, nhưng khi nghe Giang Thần không gọi Vương Bá Nhân là bố thì trong lòng không mấy thoải mái.

“Đúng vậy, qua vài ngày là đại thọ 70 của bà nội, bố chúng ta đã mua vé xong rồi. Sáng mai tới sân bay, anh phải cùng tôi đến đón bố. À đúng rồi, bố tôi và bà nội có cùng ngày sinh nhật, anh có biết chuyện này không? Cho nên hôm đó anh phải chuẩn bị hai món quà, đừng quên đó!”, Vương Tuệ Lâm hậm hực nói.

“Ừm, tôi biết rồi!”, Giang Thần gật đầu đồng ý. Anh cũng không ngờ bà cụ lại có cùng ngày sinh nhật với bác Vương, đúng là trùng hợp thật.

Thu dọn xong, Giang Thần lái xe, cả nhà lên đường đến Vân Sơn.

Giang Thần lái xe khá nhanh, một tiếng đồng hồ đã đến Vân Sơn. Anh lái xe vào khu nội thành cổ, lái thẳng tới biệt thự nhà họ Giang.

Mà hôm nay là tiệc đầy tháng con trai thứ hai của cậu cả nhà họ Giang, Giang Hiên Viên.

Tuy nhà họ Giang ở Vân Sơn chẳng qua là thế gia hạng hai hạng ba, nhưng ông cụ Giang Nghị thời còn trẻ kết giao không ít bạn bè, do đó làm rất phô trương, có không ít ông chủ công ty lớn và con cái nhà giàu tới tham dự.

Những chiếc xe hơi sang trọng đậu đầy ngoài đường.

Lúc này, chiếc BMW X5 chậm rãi tới đầu phố, vì xe phía trước quá nhiều, đợi một lúc lâu mới chen vào được, anh từ từ dừng trước cổng căn biệt thự lớn.

Nhìn thấy cổng sân rộng rãi, tâm trạng của Giang Thần có chút bàng hoàng.

Mười năm trước, anh đến vay tiền bác cả của mình để chữa bệnh cho bố nhưng bị từ chối, chịu sự thờ ơ và chế giễu của vô số người.

Mười năm sau, ai có thể ngờ, anh đã là người trên vạn người, chiến công hiển hách, đô đốc Giang!

Mười năm.

Cảm giác như đã trải qua mấy đời người.

Bíp bíp!

Lúc này, xe phía sau bấm còi inh ỏi.

“Tên vô dụng này, còn ngây ra đó làm gì, tới nhà mình rồi mà còn không nhận ra cổng nhà nữa hả?”, Điêu Ngọc Lan đơ ra, người ra kẻ vào rất nhiều. Tên rể ngốc này làm như chưa thấy qua cảnh đời, đúng là mất mặt chết được. May mắn thay, anh từng là cậu hai của đại viện này, bằng không chẳng khác gì cùng với tên ngốc bước vào thành phố.

“Giang Thần, anh sao vậy?”, Vương Tuệ Lâm thấy Giang Thần có gì đó không đúng, cô quan tâm hỏi một câu.

Giang Thần cười nhạt: “Không sao, hai người xuống trước đi, mình tôi đi đỗ xe là được!”

Vương Tuệ Lâm gật đầu, hai mẹ con xuống xe và đi về phía cổng lớn.

Mà lúc này, một người đàn ông cao lớn, quần áo gấm vóc đẹp đẽ, có đôi lông mày khá giống Giang Thần, vừa đi từ phía trong ra, vừa chào hỏi khách tới dự.

Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ trẻ trung trang điểm lộng lẫy, dáng người xinh đẹp, mà người phụ nữ này có lông mày rất giống với Vương Tuệ Lâm. Dĩ nhiên, cô ta là Vương Tử Tình, em gái thứ hai của Vương Tuệ Lâm.

Nhưng vì vừa mới sinh con, dáng người của Vương Tử Tình hơi đẫy đà so với Vương Tuệ Lâm, nhưng dáng vẻ của cô ta không hề kém cạnh, càng làm tăng thêm bộ dạng thuỳ mị của người phụ nữ trưởng thành.

Người đàn ông cao lớn bên cạnh, đương nhiên là Giang Hiên Viên, anh họ của Giang Thần.

Chương 146: Mối tình đầu của Vương Tử Tình

“Mẹ, chị cả, sao bây giờ hai người mới đến? Đã nói mọi người tới sớm rồi mà, chị thấy không, bữa tiệc cũng sắp bắt đầu rồi!”, Vương Tử Tình nhìn thấy hai mẹ con Điêu Ngọc Lan thì cau mày tiến về trước. Giang Hiên Viên chậm rãi bước theo sau, vẻ mặt không mấy coi trọng hai người.

Dù sao cả nhà Vương Tuệ Lâm ở nhà họ Vương có địa vị thế nào, anh ta đều biết rõ mồn một. Ông cụ nhà họ Vương trọng nam khinh nữ, bố vợ là Vương Bá Nhân lại mắc bệnh nặng, ra nước ngoài điều trị. Trong tương lai, quyền lực của nhà họ Vương chắc chắn sẽ không rơi vào tay của Vương Tuệ Lâm.

Còn Giang Hiên Viên, anh ta là cậu cả nhà họ Giang, người thừa kế tương lai của nhà họ Giang, tất nhiên không coi mẹ vợ và người chị vợ này ra gì rồi.

“Hiên Viên, thấy người mẹ vợ này mà cậu cũng không biết chào hỏi câu nào ư?”, Điêu Ngọc Lan đột nhiên không mấy vui vẻ, bà ta vốn là người khá nhạy cảm, nhìn trên mặt của Giang Hiên Viên hiện rõ vẻ kiêu ngạo như vậy, đột nhiên khiến bà ta khó chịu.

“Dạ, mẹ, mẹ tới rồi ạ!”, Giang Hiên Viên chỉ gật đầu và nói cho có lệ.

Điêu Ngọc Lan bực bội. Bình thường bà ta ở nhà thì ai cũng nhường nhịn, không ngờ chạy tới đây để nhận cục tức từ con rể, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này, nhưng bà ta còn chưa kịp nói gì thì Vương Tử Tình vội kéo cánh tay của Điêu Ngọc Lan và nói: “Ây da, mẹ à, Hiên Viên vui vẻ chào đón mọi người mà, sáng nay anh ấy bận suốt nên mẹ đừng tính toán mấy chuyện này với anh ấy nha!”

“Haiz, cái đứa này, lại còn bênh nó nữa hả? Ai cũng nói con gái gả đi thì như bát nước đổ đi, đúng là không sai. Sao mẹ lại sinh ra đứa vong ân bội nghĩa như con vậy chứ?”, Điêu Ngọc Lan tức giận nói.

“Ây da, mẹ à, mẹ nói gì vậy…”

Vương Tử Tình hờn dỗi nói, nhưng một giây sau cô ta bèn ngơ ra vì lúc này có một chàng trai trẻ dáng người cao ráo, mày thanh mắt sáng đã tới cửa.

“Giang Thần? Anh xuất ngũ rồi ư?”, Vương Tử Tình có chút thất thần, vẻ mặt đầy phức tạp.

Tuy cô ta đã từng bỏ rơi Giang Thần mà không có bất kỳ cảm giác áy náy gì cả. Nhưng dù gì, người trước mặt từng là bạn trai của cô ta, cũng là tình đầu của cô ta. Bây giờ lại xuất hiện tại đây với thân phận là anh rể của mình, khiến cô ta vô cùng khó chịu.

Đồng thời, Giang Hiên Viên cũng sững sờ. Từ nhỏ anh ta đã ghét người em họ này, cái gì cũng tranh với mình, nhưng mọi thứ lại đều cao hơn anh ta một bậc. Thậm chí ngay cả ông cũng thích người em họ này hơn cả mình nên làm cho anh ta vô cùng đố kỵ.

Mặc dù năm xưa cướp được Vương Tử Tình từ tay Giang Thần, chuyện này khiến anh ta rất tự hào, nhưng hôm nay gặp lại người em họ này vẫn khiến anh ta tràn đầy cảnh giác và lòng thù địch.

“Anh cả, Tử Tình, tôi về rồi đây!”

Giang Thần chỉ cười nhạt một cái.

Nụ cười này chưa hẳn xoá tan hận thù.

Nhưng lại là nét mặt tốt nhất sau khi trải qua nhiều cuộc bể dâu.

Về Vương Tử Tình, anh không nói rõ là hận, nhà họ Vương không nợ anh gì cả. Năm đó anh tới nhà họ Vương mượn tiền, bị sỉ nhục, nhưng cuối cùng vẫn là Vương Tử Tình lấy 200.000 đưa cho anh. Ngoài ra, Vương Bá Nhân còn gả Vương Tuệ Lâm cho mình, về tình về lý thì đều là anh nợ nhà họ Vương.

Còn đối với người anh họ Giang Hiên Viên, dù gì lúc còn trẻ, nếu anh cứ phải tính toán thì có gì khác biệt với chuyện Lý Lập Vĩ ép Lưu Hậu quỳ xuống đâu chứ?

Lần này anh về thì đã quyết định rồi. Nếu nhà họ Giang có thể niệm tình thân mà đối đãi chân thành, anh sẽ có qua có lại. Nếu không được thì mọi người cũng chỉ có thể là người xa lạ có chung quan hệ huyết thống mà thôi.

Dù sao ông vẫn còn sống, còn ở trong căn biệt thự này!

Nhưng Giang Thần đã quên.

Chuyện này không phải do anh quyết định.

Trên đời này luôn có những người coi tình thân mỏng như tờ giấy, chứ đừng nói đến tình thân ruột thịt.

“Giang Thần, nếu tôi không nhớ nhầm thì cậu đã bị bố tôi đuổi ra khỏi nhà rồi. Cho nên bây giờ cậu đã không còn tư cách để bước vào cánh cửa này nữa. Chúng tôi cũng không hoan nghênh cậu, phiền cậu cút khỏi đây!”, Giang Hiên Viên đứng ở cửa lớn, vẻ mặt kinh thường mà chỉ ra ngoài và nói.

“Giang Hiên Viên, cậu quá đáng rồi đấy. Mặc kệ ra sao thì anh ấy cũng là em họ cậu. Bố của anh ấy là chú ruột của cậu. Cậu có cần phải tuyệt tình vậy không?”, Vương Tuệ Lâm trừng mắt nói. Tuy cô cũng biết một vài ân oán giữa hai người, nhưng chưa từng nghĩ Giang Hiên Viên lại bất lịch sự như vậy. Cô đột nhiên muốn bênh vực Giang Thần.

“Em sao?”

Giang Hiên Viên chỉ cười mỉa rồi lắc đầu: “Chị cả, xin lỗi, nhà họ Giang chúng em không có người này. Giang Hiên Viên em trước giờ cũng chưa từng có người em trai này! Hôm nay, cậu ta không có tư cách bước vào cánh cổng lớn này!”

Vương Tuệ Lâm đơ ra, không ngờ thái độ của đối phương lại dứt khoát như vậy, không dễ gì mới từ Vân Hải tới tham dự tiệc đầy tháng của cháu gái cô, nay ngay cả cửa lớn cũng không thể vào ư?

“Được rồi Tuệ Lâm. Mẹ đã nói rồi, tên bỏ đi này đã bị người ta đuổi đi từ lâu, chỉ là đứa con bị bỏ rơi, làm cho chúng ta mất mặt thôi! Con mau kêu cậu ta đi đi, đợi bữa tiệc kết thúc rồi hẵng gọi cậu ta tới đón chúng ta!”, Điêu Ngọc Lan tỏ ra chán ghét lên tiếng. Dù sao ý của bà ta vẫn là không để Giang Thần vào thì càng tốt, bớt phải bị người nhà họ Giang chế nhạo và mất mặt!

Nhưng Vương Tuệ Lâm lắc đầu, sự lạnh lùng bất thường hiện trên vẻ mặt thanh tú, cô nói với Giang Hiên Viên: “Cho là cậu không nhận người em trai này, nhưng anh ấy cũng là chồng của Vương Tuệ Lâm tôi. Tôi là chị cả của Vương Tử Tình, theo lý thì cậu nên gọi một tiếng anh vợ. Nếu cậu không cho anh ấy vào, vậy tôi cũng không thèm tham gia bữa tiệc đầy tháng ngày hôm nay làm gì nữa!”

Cô vừa dứt lời thì ai nấy cũng đều ngơ ngác.

Mà lúc này, Giang Thần đột nhiên đưa tay ra, chậm rãi nắm lấy tay của Vương Tuệ Lâm.

Khuôn mặt của Vương Tuệ Lâm đỏ ửng lên, cô ngọ nguậy một lúc, nhưng cũng không rút tay mình ra, mặc cho tay mình đặt trong lòng bàn tay to lớn của Giang Thần.

Chương 147: Tên ăn hại của nhà chúng ta về rồi đấy à

"Chị...”, Vương Tử Tình tỏ vẻ khó tin.

Trước kia, cô ta biết chị gái rất bất mãn với cuộc hôn nhân này, là vì bị bố ép buộc nên mới đồng ý gả cho Giang Thần, giữa hai người hoàn toàn không có tình cảm.

Thậm chí, cô ta còn cảm thấy áy náy trong một thời gian dài vì hôn ước lúc đầu giữa cô ta và Giang Thần bị đẩy lên người chị gái.

Nhưng không ngờ bây giờ, hai người dường như đã thực sự ở bên nhau.

Chuyện này sao có thể chứ?

Gia đình Giang Thần rơi vào cảnh khốn đốn, mất hết tất cả, anh chỉ là một chiến sĩ xuất ngũ.

Còn chị gái cô ta từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, lớn lên còn đi du học nước ngoài. Một người cao ngạo như vậy sao có thể để ý đến một tên ăn hại như Giang Thần chứ.

"Chị nói rất rõ ràng rồi. Nếu em nhận người chị gái này, thì em cũng phải coi Giang Thần như anh rể của mình, nếu không, từ nay về sau, gia đình em có chuyện gì cũng không liên quan đến Vương Tuệ Lâm chị", Vương Tuệ Lâm nói với vẻ mặt cực kỳ kiên định.

Gả chồng thì phải theo chồng!

Mặc dù bây giờ Giang Thần vẫn còn cách quá xa so với hình mẫu người chồng lý tưởng của cô, nhưng nếu đã quyết định sống tiếp cùng nhau, thì khi ra ngoài, đương nhiên cô cũng phải bảo vệ thể diện cho chồng mình.

Bởi vì người chồng là chủ gia đình, thể diện của Giang Thần cũng chính là thể diện của cô.

Điêu Ngọc Lan kinh ngạc, không biết hôm nay con gái bà ta ăn phải cái gì mà lại bảo vệ cái thứ rác rưởi này như vậy?

Lẽ nào con gái bà ta thật sự thích tên vô dụng này rồi sao?

Đây không phải điều mà bà ta muốn thấy, mặc dù Giang Thần bây giờ đã là ông chủ của khách sạn Đằng Long, nhưng vẫn chưa phải là cậu con rể tài ba mà bà ta mong muốn.

“Chị, lẽ nào chị thật sự vì tên ăn hại này mà làm khó chính em gái của mình sao?”, Vương Tử Tình cắn môi. Từ nhỏ tới lớn, chị gái là người thương yêu cô ta nhất. Thậm chí còn chưa từng nặng lời với cô ta bao giờ. Nhưng không ngờ, hôm nay lại vì một người đàn ông mà gay gắt với cô ta. Cô ta thực sự không hiểu nổi, thậm chí còn có chút ghen tị.

"Chị cả, anh ta chỉ là một tên ăn hại, có gì tốt đẹp đâu. Hay chị li hôn với anh ta đi, rồi em sẽ nhờ bố em giới thiệu cho chị một gia đình tốt ở Vân Sơn, đảm bảo sẽ cho chị được sống sung túc cả đời, không bao giờ phải lo nghĩ tới cái ăn cái mặc", Giang Hiên Viên vội vàng thuyết phục, anh ta biết vị trí của người chị này trong lòng vợ mình, vì vậy cũng không dám trở mặt với Vương Tuệ Lâm, chỉ có thể cố gắng khuyên nhủ.

Vương Tuệ Lâm lắc đầu: “Xem ra nhà họ Giang không hoan nghênh chúng ta nữa, Giang Thần, chúng ta đi thôi”, nói xong, liền kéo Giang Thần rời đi.

“Chị”, Vương Tử Tình vội vàng chạy lên ôm lấy Vương Tuệ Lâm, sau đó thở dài nói: “Được rồi chị, em cho anh ta vào là được chứ gì?”

“Nhưng bắt em gọi anh ta là anh rể thì em không làm được”, Vương Tử Tình mím môi nói. Suy cho cùng, một người từng là bạn trai của mình giờ lại trở thành anh rể trong lòng ít nhiều cũng sẽ cảm thấy có chút không thoải mái.

Vẻ mặt Vương Tuệ Lâm lúc này mới dịu đi một chút. Điêu Ngọc Lan lắc đầu thúc giục: "Được rồi, đừng ở đây làm xấu mặt nữa, mau vào trong đi!"

Mấy người cùng nhau bước vào với vẻ mặt khó chịu.

Lúc này, trong sân biệt thự nhà họ Giang bày rất nhiều bàn, từ trong ra ngoài cũng phải trên dưới một trăm cái.

Thực ra, với điều kiện của nhà họ Giang, hoàn toàn có thể đặt một khách sạn năm sao sang trọng, nhưng vì thế hệ trước muốn giữ gìn truyền thống cũ nên đã tổ chức tại nhà, điều họ muốn chính là sự phô trương này.

Nhưng Giang Hiên Viên và Vương Tử Tình lại dẫn ba người Giang Thần đi qua hai sân ngoài, trực tiếp vào tới sân trong cùng.

Những người được dùng bữa ở sân trong đều là khách quý của nhà họ Giang hoặc họ hàng thân thích.

Lúc này, khách khứa bạn bè đã tới đông đủ, các món ăn lần lượt được bày lên bàn, ngoài cùng là một chiếc bàn tròn lớn rộng hơn mười thước, xung quanh có khoảng hơn chục người đang trò chuyện rất vui vẻ.

“Bố, bố xem là ai tới này?”, Giang Hiên Viên lớn tiếng gọi.

Hơn chục người trên bàn đồng loạt nhìn sang.

Một gương mặt quen thuộc đập vào mắt Giang Thần. Đa số những người này đều là người thân của nhà họ Giang, giọng nói nụ cười đều có nét giống nhau.

Lúc này, ánh mắt của những người này tự động lướt qua Vương Tuệ Lâm và Điêu Ngọc Lan. Dù sao hôm nay là cũng là tiệc đầy tháng của con Vương Tử Tình, người nhà tới thăm cũng không có gì lạ.

Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên là cậu thanh niên cao to bên cạnh.

"Giang Thần?"

"Ha ha, đây chẳng phải là tên ăn hại của nhà chúng ta đó sao? Xuất ngũ rồi đấy à?"

"Bặt vô âm tín bao nhiêu năm qua, tôi còn tưởng cậu ta đã chết rồi kia chứ".

"Sắp bị đuổi khỏi nhà đến nơi mà vẫn còn mặt mũi quay lại sao?"

Người nhà họ Giang hầu như đều nhận ra Giang Thần, nhưng đa phần đều tỏ vẻ khinh thường.

Giang thần mặt không cảm xúc. Năm đó để vay tiền cho bố anh, những người được gọi là họ hàng này đã lao vào công kích miệt thị anh. Cái gọi là lòng người lạnh lẽo này anh đã được lĩnh hội ngay từ khi mới lên mười, vì vậy cũng đã trở nên vô cảm từ lâu rồi.

Chương 148: Gặp lại

“Ra là bà sui gia tới, Hiên Viên, mau mời mẹ vợ ngồi xuống đi”, lúc này, Giang Thiên Minh mặc một bộ đồ thời Đường ngồi trên ghế chính, vẻ mặt uy nghiêm, nhướng mắt lạnh lùng nói một câu lấy lệ với Điêu Ngọc Lan.

Mấy năm nay nhà họ Giang ngày càng hưng thịnh vì vậy Giang Thiên Minh cũng có chút uy thế. Nhìn thái độ thờ ơ này có thể thấy ông ta cũng không coi Điêu Ngọc Lan ra gì.

Huống hồ, ông ta còn thấy cả cậu cháu trai do chính ông ta đuổi ra khỏi nhà, nên đương nhiên lòng càng không thoải mái. Nếu không có người ngoài, e là ông ta đã đuổi tên tạp chủng này ra ngoài từ lâu rồi.

"Ông thông gia khách sáo rồi. Chúc mừng ông lại có thêm một cậu cháu trai. Chúc mừng gia đình chúng tôi có thêm một đứa cháu ngoại", Điêu Ngọc Lan lấy lòng nói, đừng thấy bình thường bà ta kiêu ngạo mà tưởng rằng gặp ai bà ta cũng hống hách như vậy. Cho dù Giang Thiên Minh coi thường bà ta, bà ta cũng không dám tỏ ý bất mãn, chỉ có thể nhanh chóng tự tìm một chỗ mà ngồi xuống.

Vương Tuệ Lâm kéo Giang Thần lúc anh cũng đang định ngồi xuống, bọn họ chỉ ghé qua thăm, tiền mừng cô cũng đã đưa cho em gái rồi, suy cho cùng cũng chỉ là ăn một bữa cơm thôi.

Nhưng lúc này Giang Thiên Minh đột nhiên lên tiếng: "Giang Thần, nếu đã về rồi thì ngồi xuống đi. Hôm nay là tiệc đầy tháng của con trai anh họ cậu, không chỉ có người nhà, mà một vài người bạn làm ăn cũng tới".

“Cậu ngồi xuống uống với người ta vài ly đi”, người đàn ông trung niên hoàn toàn nói với giọng điệu ra lệnh, dù sao có mặt người ngoài mà trở mặt thì cũng không tốt.

Đầu ngón tay của Giang Thần khẽ run lên.

Gặp lại Giang Thiên Minh, cảnh tượng xảy ra ngoài cổng năm đó một lần nữa hiện lên trong trí óc.

Nhưng lúc này, anh không hề tỏ vẻ tức giận.

Dù sao, hiện tại cũng đã khác xưa, anh không còn là cậu thiếu niên ăn bữa hôm lo bữa mai, bị người ta tùy ý chà đạp nữa.

Bác cả cao cao tại thượng lúc trước, thậm chí là cả gia tộc nhà họ Giang, giờ đây cũng chỉ như con kiến trong mắt anh.

“Chà, Giang Thần trở về đấy à”, lúc này, một người phụ nữ trang điểm lộng lẫy bước ra từ phía sau. Khi thấy Giang Thần, bà ta hơi ngạc nhiên, sau đó tiến tới chào hỏi với giọng điệu đầy ẩn ý.

Người phụ nữ này tên Trương Diễm Hoa, cũng chính là vợ của Giang Thiên Minh. Giang Thần không hề có ấn tượng tốt với bà ta, xuất thân tầm thường, chỉ biết nịnh bợ, hồi đó bà ta thường xuyên khiến ông nội anh nổi giận.

"Còn ngây ra đó làm gì, làm lính nhiều quá đến ngu người rồi à?"

Thấy Giang Thần vẫn đứng đó, không đáp lại, Trương Diễm Hoa cau mày, lộ ra vẻ chán ghét, chế nhạo nói: "Đã không có học thức lại còn vô lễ. Mau lại đây chào hỏi đi".

“Thôi khỏi, tôi muốn đi thăm ông nội trước”, nói xong Giang Thần liền chuẩn bị bước vào nhà trong.

Sắc mặt Giang Thiên Minh đột nhiên trầm xuống, không ngờ thằng nhóc này mới mấy năm không gặp, mà ngay cả lời nói của ông ta cũng không thèm nghe, ông ta lạnh lùng quát: "Láo toét, ở đây đều là bậc cha chú của cậu đấy, vừa mới về cũng không biết chào hỏi ai lấy một câu".

"Thiên Minh, thằng bé vừa mới về, ông xem ông kìa. Giang Thần, bây giờ bác cả cậu chính là người đứng đầu nhà họ Giang. Nếu bác cả bảo cậu ngồi xuống thì cậu cứ ngồi xuống đi. Mau lại đây nâng ly chúc mừng bác cả nào", nhìn thì có vẻ như Trương Diễm Hoa chính là người đứng ra giảng hòa, nhưng giọng điệu thì vẫn không giấu được.

Nếu thằng tạp chủng này dám không nghe lời, bà ta cũng không ngại ra lệnh đuổi anh ra ngoài.

Lúc này, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Một số người sau khi biết mâu thuẫn của nhà họ Giang thì bắt đầu lộ ra vẻ mặt hóng kịch.

"Đây là cậu hai nhà họ Giang sao?"

"Cậu hai gì chứ, bị đuổi khỏi nhà từ lâu rồi. Ông không thấy thái độ của nhà họ Giang sao? E là đến chó còn không bằng".

"Đúng vậy, đường đường là một cậu chủ mà lại thành ra nông nỗi này, đúng là đáng thương".

Những người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, thậm chí còn có không ít người hả hê, ánh mắt khinh thường không khác gì nhìn một tên ăn mày.

Khi mẹ con Điêu Ngọc Lan nghe thấy những lời bàn tán này, mặt cũng đỏ bừng, không dám tin.

"Mẹ đã nói mà, không nên để cậu ta tới, đúng là xấu hổ chết đi được. Trời ạ, sao tôi lại có một thằng con rể vô dụng như vậy chứ, không được, quay về con phải ly hôn với cậu ta ngay lập tức, cho dù là Trương Xuyên thì cũng còn tốt hơn cậu ta gấp vạn lần”, Điêu Ngọc Lan tức giận nói với Vương Tuệ Lâm.

"Mẹ, lúc này mẹ nói những chuyện đó làm gì? Đây là chuyện của nhà họ Giang bọn họ, cứ để Giang Thần tự mình xử lý đi, chúng ta đừng xen vào", Vương Tuệ Lâm cắn môi nói, ánh mắt không giấu được sự lo lắng.

Dù sao ở đây cũng là nhà họ Giang, người đang nói chuyện với Giang Thần còn là bậc trưởng bối, cho dù cô muốn giúp cũng không tiện xen miệng vào.

Chỉ là cảm thấy có chút thương xót.

Giang Thần cau mày, đang định nói gì đó, thì một người đàn ông dáng dấp quản gia đột nhiên bước ra từ bên cạnh: "Cậu hai, ông chủ bây giờ đang nghỉ trưa. Hay cậu cứ ngồi xuống ăn cơm trước đi rồi tới thăm ông chủ cũng chưa muộn".

Bác Phúc là quản gia của nhà họ Giang đã ba mươi năm, thân thiết với ông nội như anh em, vì vậy anh không thể không nể mặt, cuối cùng đành kéo ghế ngồi xuống.

Chương 149: Hay là cậu tới công ty làm bảo vệ đi

Bác Phúc vô cùng vui mừng khi thấy Giang Thần trở về.

Mấy năm qua, Giang Nghị đều ốm liệt giường, người mà ông ta nhớ nhất cũng chính là Giang Thần. Nếu biết tin Giang Thần trở về chắc chắn sẽ rất vui.

Vì vậy, bác Phúc sợ Giang Thần sẽ chọc giận vợ chồng Giang Thiên Minh, bị bọn họ đuổi ra khỏi nhà họ Giang cho nên mới đứng ra thuyết phục.

"Phải vậy chứ”.

Thấy Giang Thần ngoan ngoãn ngồi xuống, Trương Diễm Hoa nhếch môi nói: "Một bàn toàn sơn hào hải vị thế này, chắc trong quân đội cậu chưa được ăn bao giờ đâu nhỉ?”.

Nói ra nói vào, suy cho cùng cũng là muốn chế giễu anh thôi. Nói là ăn cơm nhưng thậm chí còn không lấy cho Giang Thần lấy một cái bát đôi đũa.

Cuối cùng vẫn là bác Phúc đích thân đi lấy cho anh.

Trương Diễm Hoa cảm thấy buồn chán khi Giang Thần không nói gì, lúc này bà ta đột nhiên nhìn thấy hai mẹ con Điêu Ngọc Lan ngồi gần đó, tỏ vẻ ngạc nhiên nói: "Ô, mẹ Tử Tình, bà tới lúc nào vậy? Sao ngồi xa thế, lại đây ngồi đi. Tôi cũng thật là, suýt nữa thì quên mất Giang Thần là con rể của con gái lớn nhà bà, đã là người một nhà thì sao có thể ngồi xa cách như vậy được".

Vừa rồi là Trương Diễm Hoa không thấy mẹ con Điêu Ngọc Lan tới, lúc này bà ta vội vàng bảo mấy người nhà họ Giang nhường chỗ cho mẹ con Điêu Ngọc Lan sang ngồi cạnh Giang Thần.

Vương Tử Tình và Giang Hiên Viên cũng đã ngồi xuống, bây giờ coi như ‘cả gia đình’ đã được đoàn tụ.

"Mẹ Tử Tình, hôm nay bà chọn quần áo kiểu gì vậy? Đỏ thì nên phối với trắng, bà xem bà mặc cái gì đen sì đen kít thế này, còn là kiểu dáng từ năm ngoái rồi nữa. Bà nhìn váy của tôi đi, tuần trước Tử Tình mới chọn cho tôi đó, con bé nói tôi mặc rất tôn dáng".

“Haha, đúng vậy, vẫn là mẹ Hiên Viên biết ăn mặc nhất”, Điêu Ngọc Lan ngượng ngùng cười, nghiến răng nghiến lợi.

Khốn kiếp!

Đây chính là mục đích mà Trương Diễm Hoa kéo bà ta đến cái bàn này.

Khoe khoang! Sỉ nhục!

Đã thế còn dùng chính con gái bà ta để làm nhục bà ta.

Điêu Ngọc Lan trừng mắt với Vương Tử Tình, đứa con út này, đúng là nuôi tốn cơm tốn gạo, cả năm không về lấy một lần, chỉ biết lấy lòng mẹ chồng.

Vong ơn phụ nghĩa.

Tức chết đi được.

Vương Tử Tình áy náy cúi đầu, không dám đối mặt với mẹ ruột. Cô ta muốn có được chỗ đứng trong nhà họ Giang thì đương nhiên phải gây dựng mối quan hệ tốt với mẹ chồng, quả thực cô ta đối xử với bà mẹ chồng này còn tốt hơn cả mẹ ruột của mình.

"Ồ, cái túi Hermès của bà đẹp đó, là kiểu dáng của quý trước đây mà? Cũng phải hơn một trăm ngàn tệ đó", Trương Diễm Hoa đột nhiên nói.

Điêu Ngọc Lan lập tức như được lấy lại tinh thần, vội vàng nói một cách tự hào: "Đương nhiên rồi. Tôi mua nó ở cửa hàng chính hãng của Vạn Long ở Vân Hải chúng tôi đó, phải nhờ vào quan hệ mới tìm được đấy"

“Cái túi này mà phải nhờ quan hệ mới mua được sao?”, Trương Diễm Hoa lắc đầu, lập tức sai người hầu mang túi của bà ta tới.

Đó là chiếc túi Hermès da cá sấu may thủ công.

Được trưng diện trong tuần lễ thời trang Paris.

Trị giá lên tới hàng triệu nhân dân tệ!

Phụ nữ không bao giờ có thể chống lại sức hút của những thứ như túi xách, dù là bao nhiêu tuổi đi chăng nữa.

Hai mắt Điêu Ngọc Lan ngẩn ra, bà ta cảm thấy đầu mình choáng váng, Vương Tuệ Lâm cũng không giấu được sự kinh ngạc.

Chiếc túi này là phiên bản giới hạn, e là cả Vân Hải cũng chỉ có được vài chiếc, nhưng không ngờ Trương Diễm Hoa lại sở hữu một chiếc.

"Cái túi này là Tử Tình đã nhờ bạn thân của con bé sang Châu Âu xách tay về cho tôi, 1,2 triệu. Tử Tình còn trả cho tôi một nửa. Nhưng tôi thấy cũng bình thường, nếu bà thích thì chờ tháng này tôi đeo chán rồi nhờ Từ Tình mang qua cho bà nhé".

1,2 triệu nhân dân tệ!

Con gái bà ta trả một nửa?

Điêu Ngọc Lan chết trân ngay tại chỗ, trong lòng tràn ngập sự đố kị.

Đây có phải là con gái ruột của bà ta không?

Rõ ràng là nuôi con hộ người ngoài mà? Đúng là đau lòng.

Trương Diễm Hoa rất tận hưởng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn sự ghen tuông của Điêu Ngọc Lan, không cần nói cũng biết bà ta đắc ý thế nào. Vương Tử Tình cúi gằm mặt xuống. Bà mẹ chồng này thật là, vui thì giữ trong lòng là được rồi, cứ phải ra vẻ trước mặt mẹ ruột cô ta làm cái gì.

“Khụ, khụ, mẹ, hôm nay khó khăn lắm mới có dịp đoàn tụ, mẹ cứ nghiên cứu túi xách làm gì”, Giang Hiên Viên thấy vợ khó xử, vội ngắt lời định chuyển chủ đề.

Nhưng sau đó anh ta lại như nghĩ ra gì đó, quay đầu nhìn Giang Thần, cười khẩy hỏi: "Em họ, suýt nữa thì quên, lần này cậu trở về là xuất ngũ hay muốn chuyển nghề? Đừng nói là cậu vẫn chưa tìm được việc làm đấy nhé?"

Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Giang Thần.

Nhưng hầu hết đều là ánh mắt khinh thường.

Dù sao, một người vừa mới xuất ngũ trở về, ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không có thì có thể làm được gì đây?

Cùng lắm là làm nhân viên giao hàng hoặc mấy công việc thấp kém gì đó.

"Tôi tạm thời xuất ngũ tới công ty một người bạn để giúp đỡ", Giang Thần nói.

“Công ty của bạn sao?”, Giang Hiên Viên cười khinh thường: “Em họ, từ nhỏ cậu đã rất sĩ diện rồi, không tìm được việc thì cứ nói là không tìm được việc đi. Viện mấy lí do viển vông này làm gì? Hay là thế này, cậu tới công ty gia đình làm một chân bảo vệ đi, cũng rất phù hợp với chuyên môn của cậu đó".

Mấy người xung quanh Giang Thần bắt đầu lộ ra vẻ mặt hứng thú.

Trong công ty gia đình, Giang Hiên Viên chính là tổng giám nhưng anh ta lại để em họ của mình làm bảo vệ, rõ ràng là cố tình muốn sỉ nhục mà.

“Giang Thần, anh vừa mới trở về, đừng tham vọng quá, công việc không phân biệt cao hèn, tôi nghĩ làm bảo vệ cũng rất tốt”, lúc này Vương Tử Tình cũng lên tiếng.

Miệng nói là không phân biệt cao hèn, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ khinh thường.

"Ở trong quân đội nhiều năm như vậy chắc anh không biết, bây giờ muốn tìm được không đơn giản đâu”.

"Đàn ông có thể không có năng lực, nhưng nhất định phải thực tế".

“Hơn nữa, công việc bảo vệ này còn được hưởng năm cái bảo hiểm và tiền hỗ trợ, ít nhất cũng gọi là ổn định”, Vương Tử Tình cố gắng thuyết phục, ra vẻ như đang suy nghĩ cho Giang Thần.

Chương 150: Tặng quà

“Cảm ơn Tử Tình, anh hiểu ý tốt của em, nhưng công việc bảo vệ thật sự không phù hợp với anh!”, Giang Thần rót trà, ngữ khí không kiêu ngạo không tự ti nói.

Vương Tử Tình có chút muối mặt.

Cô ta vốn tưởng rằng mình nói như vậy, đối phương sẽ lập tức nghe theo mới phải.

Dù sao mọi người đều rõ, Giang Thần đã không còn là cậu chủ nhà họ Giang mà chỉ là một người bình thường.

Không ngờ anh lại phản ứng như vậy, thần sắc kiên định ung dung, phong thái hệt như ông chủ, rõ là không đúng với địa vị của anh hiện giờ!

Mấy người khác cũng cảm thấy ngứa mắt.

Có lòng tốt giới thiệu công việc mà còn làm cao?

Một tên lính như anh, không làm bảo vệ thì làm cái gì?

“Tử Tình, chuyện của anh rể em không cần bận tâm, giờ anh ấy vẫn có công ăn việc làm!”, Vương Tuệ Lâm đột nhiên lên tiếng nói giúp Giang Thần.

“Đúng thế, đúng thế, Giang Thần nhà chúng tôi là giám đốc khách sạn 5 sao, một năm kiếm ít cũng phải tiền triệu!”, Điêu Ngọc Lan không nhịn được cất lời, dù gì hiện giờ Giang Thần đang đại diện cho cả nhà, bà ta đương nhiên không muốn anh bị người ta coi thường.

Nhưng người nhà họ Giang nghe vậy thì bất chợt bật cười thành tiếng.

Trương Diễm Hoa cười lớn: “Cái loại như cậu ta á, một tên xuất ngũ mà đòi kiếm tiền triệu một năm? Mẹ của Tử Tình à, bà nói đùa hả? Thứ bà vừa uống là rượu nho, chẳng phải rượu nặng gì đâu!”

Giang Hiên Viên cũng không nhịn được cười ha hả, trong mắt tràn đầy giễu cợt: “Mẹ, mẹ chém gió hơi quá đà rồi đó, nếu lương tháng cậu ta đến tiền triệu, vậy con phải là CEO của Alibaba!”

Trong mắt bọn họ, đây đích thực là một chuyện đùa, tuyệt đối không có thật, Điêu Ngọc Lan vì sợ mất mặt mới bịa ra!

Điêu Ngọc Lan tức thì nôn nóng, cố gắng phân trần: “Các người, ai da, tôi nói đều là thật, con rể tôi đích thực là…”

Nhưng Vương Tử Tình chợt ngắt lời: “Được rồi mà mẹ, nên dừng lại thôi! Đừng đùa nữa!”

Lúc nói câu này, mặt cô ta không giấu được vẻ xấu hổ.

Mẹ mình đúng là, vì thể diện, cái gì cũng dám nói bừa.

“Ai da, cái đồ vong ơn bội nghĩa này, con…”

Điêu Ngọc Lan tức gần chết, định chửi thêm vài câu nữa thì liền bị Vương Tuệ Lâm lắc đầu ngăn cản.

Nói sao đi nữa, nhà họ Giang đều sẽ không tin, càng nói chỉ càng trở thành trò hề, thà rằng im lặng còn hơn, và lại chuyện nhà mình cũng không cần phải để người khác biết.

Khóe miệng Điêu Ngọc Lan cứng đờ, bất chợt cảm thấy bất lực.

Nghĩ cũng phải, Giang Thần như này, ai nhìn cũng cho là một tên vô dụng mà thôi, nếu không phải tự mình chứng kiến, bà ta cũng sẽ không tin anh có thể trở thành giám đốc khách sạn 5 sao.

Điêu Ngọc Lan tức tối trừng mắt với Giang Thần, giờ bà ta chỉ có thể trút giận lên anh.

Đều trách tên vô dụng này, mang tiếng phế vật quá lâu, khiến cho bà ta giờ ngóc đầu không nổi.

Trương Diễm Hoa trào phúng nói: “Ai dà, mẹ Tử Tình à, do số bà khổ quá thôi, sinh hai đứa con gái. Cơ mà tục ngữ có câu, một thằng con rể coi như nửa con trai, bà đừng lo, đợi lúc bà già rồi, Hiên Viên nhà chúng tôi sẽ hiếu thuận với bà, nếu nó dám không kính trọng bà, tôi sẽ là người đầu tên dạy dỗ nó!”

Điêu Ngọc Lan tức suýt ngất tại chỗ.

Con mụ Trương Diễm Hoa!

Rõ ràng chế giễu bà ta không sinh nổi con trai, con rể cả thì lại phế vật.

Trông bộ dạng tên Giang Hiên Viên, lại thêm đứa con gái thứ vong ơn bội nghĩa, già rồi có thể trông chờ vào chúng nó?

Bà ta có mà tin!

Thực ra bà ta sớm đã hiểu rõ tâm tính vợ chồng Vương Tử Tình, cho nên mới chuyển hy vọng sang Vương Tuệ Lâm.

Kết quả con gái cả lại rước về một tên ở rể vô dụng!

Cho dù giờ anh trở thành giám đốc nhà hàng gì đó, nhưng vẫn là làm công ăn lương cho người ta, sau này như nào không nói chắc được!

Không ổn!

Về nhà bà ta phải khuyên con gái ly hôn!

Tìm người giàu có, làm sếp lớn mới được!

Điêu Ngọc Lan tức tối nghĩ thầm.

Đúng vào lúc này, bên ngoài chợt truyền tới tiếng động cơ ầm ĩ như tiếng sư tử gầm.

“Tiếng gì thế?”

“Tiếng này hình như là xe Supercar!”

Lớp con cháu trong nhà họ Giang nhận ra đầu tiên, hầu hết thanh thiếu niên đều thích tìm hiểu xe đua, đám con cháu nhà họ Giang cũng vậy, nhưng với điều kiện của bọn họ, chỉ có thể nghiên cứu lý thuyết mà thôi.

Đến Giang Hiên Viên cũng chỉ đi Maserati.

“Bác Phúc, ra ngoài coi thử đi!”, Giang Thiên Minh nhíu mày nói.

“Vâng!”

Bác Phúc vừa đi không lâu liền quay về, sắc mặt có chút kỳ quái.

Ông ta nói: “Thưa ông chủ, người ở ngoài xưng là trợ lý của ông Viên, đến đây để tặng quà cho cậu chủ!”

Nghe vậy, tất cả mọi người nhà họ Giang đều sững sờ.

Trợ lý của ông Viên?

Vân Sơn có mấy ông Viên cơ chứ?

Chẳng lẽ là Viên Chính Nam, người giàu nhất Vân Sơn?

Chương 151: Mở mày mở mặt

Giang Thần vừa nghe thấy là ông Viên mang quà đến tặng thì liền biết, chắc chắn là Viên Chính Nam cử người tới. Dù gì trước đây, ông ta đã từng nói rằng chờ anh tới Vân Sơn thì sẽ tiếp đãi anh một cách chu đáo.

Không ngờ anh vừa tới Vân Sơn thì Viên Chính Nam đã biết, không hổ là người giàu nhất Vân Sơn, quả nhiên tin tức vô cùng nhanh nhạy.

“Cái gì? Ông Viên cử người tới tặng quà cho tôi?”

Mà lúc này Giang Hiên Viên lại nhảy dựng lên, vẻ mặt háo hức nói: “Chuyện con trai tôi đầy tháng, ngay cả ông Viên cũng biết ư?”

Còn chưa làm rõ đầu đuôi ngọn ngành thì tên này đã phấn khích quá mức rồi.

“Anh cả, anh thật ngầu, anh kết giao với ông Viên từ khi nào vậy?”

“Xuất sắc! Ngay cả ông Viên còn biết đến tiệc đầy tháng của cháu ngoại trai mà cử người tới chúc mừng! Nhà họ Giang chúng ta sắp vùng dậy rồi!”

“Anh cả, lấy chìa khoá xe thể thao cho em mượn xem chút đi!”

Một đám đàn em nhà họ Giang lập tức tâng bốc không ngừng, nhất thời làm cho Giang Hiên Viên cảm thấy sướng rân cả người.

“Không dám, không dám, bác Phúc, mau mời người ta vào nhà đi!”, Giang Hiên Viên không thể chờ đợi thêm mà vội thúc giục.

Còn Giang Thần thấy như vậy cũng không hề có ý ngăn cản, ngược lại khoé miệng anh khẽ cong lên.

Qua một lúc sau, bác Phúc mời người đó vào, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tóc rẽ sang một bên, mặc vest mang giày da, nhìn có vẻ rất năng động và giỏi giang.

“Xin hỏi ai là cậu Giang ạ?”, người đàn ông đi vào và nhìn một vòng rồi hỏi.

“Tôi! Là tôi!”, Giang Hiên Viên vội đứng lên tiếp đón.

“À, cậu Giang, tôi là Từ Lai, trợ lý của ông Viên. Chủ tịch của chúng tôi vì muốn bày tỏ lòng biết ơn nên đã yêu cầu tôi mang đến đây một chiếc xe thể thao Bugatti Veyron và một thẻ VIP của Viên thị để tặng cho anh. Ngoài ra, ông ấy còn cân nhắc tới việc sau này cậu sẽ thường xuyên lui tới Vân Sơn công tác, nên đặc biệt tặng khách sạn Hoàng Gia cho anh làm chốn nghỉ chân”.

Từ Lai nói xong thì giao ra chìa khoá xe, tấm thẻ VIP cùng hợp đồng chuyển nhượng khách sạn.

“Xe Bugatti Veyron, thẻ VIP, khách sạn?”, Giang Hiên Viên đứng như trời trồng.

Những người khác của nhà họ Giang cũng đều hết sức ngạc nhiên.

Bugatti Veyron là siêu xe cao cấp, giá khởi đầu đã mười triệu! Đây chắc chắn là dòng xe thể thao cao cấp nhất trong nước!

Cái này thì cũng được, nhưng tấm thẻ VIP và khách sạn Hoàng Gia thì ngoài sức tưởng tượng rồi!

Trước tiên, tấm thẻ này tương đương với tấm danh thiếp của tỷ phú Viên Chính Nam. Ở Vân Sơn, người sở hữu tấm thẻ này e là chỉ đếm trên đầu ngón tay!

Còn về khách sạn Hoàng Gia thì càng xịn xò hơn nữa. Đó là khách sạn năm sao cao cấp, sang trọng bậc nhất tại Vân Sơn, thu nhập hàng năm ít nhất cũng là mười triệu.

Con số này tương đương với thu nhập của một số hộ nhà giàu hạng hai rồi!

“Cảm ơn, cảm ơn!”, Giang Hiên Viên như thể rớt trúng hố vàng hố bạc, vẻ mặt ngơ ngác, đưa tay ra nhận lấy.

Chính ngay lúc này, Từ Lai đột nhiên rút tay lại.

“Đúng rồi, còn phải xác nhận một chút, anh có chắc mình là Giang Thần, Giang công tử không vậy?”

Nghe tới đây thì tất cả người nhà họ Giang đều như bất động.

“Tôi là Giang Thần!”

Lúc này, Giang Thần mới từ từ đứng lên. Từ Lai thấy vậy thì vội chạy về phía anh.

“Cậu Giang, mời anh nhận lấy quà. Chủ tịch của chúng tôi đã đặc biệt dặn dò, mong anh nhất định phải nhận lấy chúng!”, Từ Lai cung kính nói.

Giang Thần cau mày, anh vốn không có ý định nhận chúng.

Anh cứu Viên Chính Nam. Một mặt là vì Tần Tuyết nhờ vả. Mặt khác là vì Viên Chính Nam thích làm từ thiện, anh quý trọng nhân phẩm của ông ta. Ngược lại, đối phương lại làm ra mấy chuyện tầm thường thế này.

Từ Lai có vẻ như đoán được suy nghĩ của anh, vội nói: “Cậu Giang đừng hiểu lầm, chủ tịch của chúng tôi nói, sau này còn có rất nhiều chuyện cần dựa vào cậu, những món quà này chẳng qua là có qua có lại mà thôi!”

“Được, nếu đã như vậy, tôi đành nhận vậy!”

Giang Thần gật đầu, biết chuyện mà đối phương muốn nói chính là hợp tác chiến lược, nên anh chỉ còn cách nhận lấy.

Từ Lai lại nói: “Ngoài ra, không biết lúc nào thì cậu Giang có thời gian, chủ tịch của chúng tôi muốn mời cậu một bữa!”

“Ừm, lần này tôi tới hơi vội, tối nay còn phải về gấp, hẹn lần sau vậy!”, Giang Thần trực tiếp từ chối.

Tất cả mọi người chợt sững người ra. Một số quan khách thì lấy làm kinh ngạc.

Chuyện này là sao vậy?

Viên Chính Nam đích thân cử người tới tặng quà cho Giang Thần? Còn mời anh ăn cơm?

Mà tên này lại còn từ chối!

Phải biết là ở Vân Sơn, biết bao người muốn mời Viên Chính Nam dùng bữa mà cũng không có cơ hội. Mà Viên Chính Nam mời anh dùng bữa thì anh lại từ chối!

Chuyện này cũng quá vô tình rồi đấy?

“Trợ lý Từ, có phải anh nhầm lẫn gì không? Sao ông Viên lại có thể mời tên vô dụng này cùng dùng bữa chứ?”, Giang Hiên Viên không cam tâm nên lên tiếng hỏi.

“Láo xược! Cậu Giang là quý nhân của chủ tịch chúng tôi, lẽ nào anh đang chất vấn chủ tịch chúng tôi?”, vẻ mặt của Từ Lai biến sắc, Viên Chính Nam đích thân dặn dò, cậu Giang là quý nhân của ông ta, nhất định phải cung kính đối đãi!

Không ngờ cái tên không ra gì này lại dám nói quý nhân của chủ tịch là tên vô dụng?

Giang Hiên Viên bị quở trách nên không dám lên tiếng, vẻ mặt vô cùng hậm hực. Tuy nhà họ Giang ở Vân Sơn cũng coi là nhà giàu có, nhưng cũng không cách nào so được với Viên Chính Nam.

Thậm chí có thể nói là không đáng để quan tâm đến.

Dù gì người ta cũng là người giàu nhất ở cái đất Vân Sơn, nắm trong tay phần lớn của cải tại Vân Sơn.

Có thể nói là mánh khoé thấu trời tại Vân Sơn!

Cho dù Giang Thiên Minh thúc ngựa cũng không đuổi kịp!

Một số quan khách đột nhiên nhìn sang Giang Thần với ánh mắt khác, thậm chí có ý muốn kết bạn ngay lập tức. Dù gì cậu nhóc này có thể kết giao với Viên Chính Nam, sau này chắc chắn sẽ phát triển, tương lai tiền đồ xán lạn!

Còn những người khác của nhà họ Giang, bao gồm cả Giang Thiên Minh trong đó, vẻ mặt đều vô cùng suy sụp, khó coi vô cùng.

Vốn chế nhạo người ta làm lính quay về chỉ có thể làm một tên bảo vệ quèn.

Nói người ta quản lý cả một khách sạn với mức lương một triệu còn không tin?

Bây giờ thì sao?

Chương 151: Mở mày mở mặt

Giang Thần vừa nghe thấy là ông Viên mang quà đến tặng thì liền biết, chắc chắn là Viên Chính Nam cử người tới. Dù gì trước đây, ông ta đã từng nói rằng chờ anh tới Vân Sơn thì sẽ tiếp đãi anh một cách chu đáo.

Không ngờ anh vừa tới Vân Sơn thì Viên Chính Nam đã biết, không hổ là người giàu nhất Vân Sơn, quả nhiên tin tức vô cùng nhanh nhạy.

“Cái gì? Ông Viên cử người tới tặng quà cho tôi?”

Mà lúc này Giang Hiên Viên lại nhảy dựng lên, vẻ mặt háo hức nói: “Chuyện con trai tôi đầy tháng, ngay cả ông Viên cũng biết ư?”

Còn chưa làm rõ đầu đuôi ngọn ngành thì tên này đã phấn khích quá mức rồi.

“Anh cả, anh thật ngầu, anh kết giao với ông Viên từ khi nào vậy?”

“Xuất sắc! Ngay cả ông Viên còn biết đến tiệc đầy tháng của cháu ngoại trai mà cử người tới chúc mừng! Nhà họ Giang chúng ta sắp vùng dậy rồi!”

“Anh cả, lấy chìa khoá xe thể thao cho em mượn xem chút đi!”

Một đám đàn em nhà họ Giang lập tức tâng bốc không ngừng, nhất thời làm cho Giang Hiên Viên cảm thấy sướng rân cả người.

“Không dám, không dám, bác Phúc, mau mời người ta vào nhà đi!”, Giang Hiên Viên không thể chờ đợi thêm mà vội thúc giục.

Còn Giang Thần thấy như vậy cũng không hề có ý ngăn cản, ngược lại khoé miệng anh khẽ cong lên.

Qua một lúc sau, bác Phúc mời người đó vào, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tóc rẽ sang một bên, mặc vest mang giày da, nhìn có vẻ rất năng động và giỏi giang.

“Xin hỏi ai là cậu Giang ạ?”, người đàn ông đi vào và nhìn một vòng rồi hỏi.

“Tôi! Là tôi!”, Giang Hiên Viên vội đứng lên tiếp đón.

“À, cậu Giang, tôi là Từ Lai, trợ lý của ông Viên. Chủ tịch của chúng tôi vì muốn bày tỏ lòng biết ơn nên đã yêu cầu tôi mang đến đây một chiếc xe thể thao Bugatti Veyron và một thẻ VIP của Viên thị để tặng cho anh. Ngoài ra, ông ấy còn cân nhắc tới việc sau này cậu sẽ thường xuyên lui tới Vân Sơn công tác, nên đặc biệt tặng khách sạn Hoàng Gia cho anh làm chốn nghỉ chân”.

Từ Lai nói xong thì giao ra chìa khoá xe, tấm thẻ VIP cùng hợp đồng chuyển nhượng khách sạn.

“Xe Bugatti Veyron, thẻ VIP, khách sạn?”, Giang Hiên Viên đứng như trời trồng.

Những người khác của nhà họ Giang cũng đều hết sức ngạc nhiên.

Bugatti Veyron là siêu xe cao cấp, giá khởi đầu đã mười triệu! Đây chắc chắn là dòng xe thể thao cao cấp nhất trong nước!

Cái này thì cũng được, nhưng tấm thẻ VIP và khách sạn Hoàng Gia thì ngoài sức tưởng tượng rồi!

Trước tiên, tấm thẻ này tương đương với tấm danh thiếp của tỷ phú Viên Chính Nam. Ở Vân Sơn, người sở hữu tấm thẻ này e là chỉ đếm trên đầu ngón tay!

Còn về khách sạn Hoàng Gia thì càng xịn xò hơn nữa. Đó là khách sạn năm sao cao cấp, sang trọng bậc nhất tại Vân Sơn, thu nhập hàng năm ít nhất cũng là mười triệu.

Con số này tương đương với thu nhập của một số hộ nhà giàu hạng hai rồi!

“Cảm ơn, cảm ơn!”, Giang Hiên Viên như thể rớt trúng hố vàng hố bạc, vẻ mặt ngơ ngác, đưa tay ra nhận lấy.

Chính ngay lúc này, Từ Lai đột nhiên rút tay lại.

“Đúng rồi, còn phải xác nhận một chút, anh có chắc mình là Giang Thần, Giang công tử không vậy?”

Nghe tới đây thì tất cả người nhà họ Giang đều như bất động.

“Tôi là Giang Thần!”

Lúc này, Giang Thần mới từ từ đứng lên. Từ Lai thấy vậy thì vội chạy về phía anh.

“Cậu Giang, mời anh nhận lấy quà. Chủ tịch của chúng tôi đã đặc biệt dặn dò, mong anh nhất định phải nhận lấy chúng!”, Từ Lai cung kính nói.

Giang Thần cau mày, anh vốn không có ý định nhận chúng.

Anh cứu Viên Chính Nam. Một mặt là vì Tần Tuyết nhờ vả. Mặt khác là vì Viên Chính Nam thích làm từ thiện, anh quý trọng nhân phẩm của ông ta. Ngược lại, đối phương lại làm ra mấy chuyện tầm thường thế này.

Từ Lai có vẻ như đoán được suy nghĩ của anh, vội nói: “Cậu Giang đừng hiểu lầm, chủ tịch của chúng tôi nói, sau này còn có rất nhiều chuyện cần dựa vào cậu, những món quà này chẳng qua là có qua có lại mà thôi!”

“Được, nếu đã như vậy, tôi đành nhận vậy!”

Giang Thần gật đầu, biết chuyện mà đối phương muốn nói chính là hợp tác chiến lược, nên anh chỉ còn cách nhận lấy.

Từ Lai lại nói: “Ngoài ra, không biết lúc nào thì cậu Giang có thời gian, chủ tịch của chúng tôi muốn mời cậu một bữa!”

“Ừm, lần này tôi tới hơi vội, tối nay còn phải về gấp, hẹn lần sau vậy!”, Giang Thần trực tiếp từ chối.

Tất cả mọi người chợt sững người ra. Một số quan khách thì lấy làm kinh ngạc.

Chuyện này là sao vậy?

Viên Chính Nam đích thân cử người tới tặng quà cho Giang Thần? Còn mời anh ăn cơm?

Mà tên này lại còn từ chối!

Phải biết là ở Vân Sơn, biết bao người muốn mời Viên Chính Nam dùng bữa mà cũng không có cơ hội. Mà Viên Chính Nam mời anh dùng bữa thì anh lại từ chối!

Chuyện này cũng quá vô tình rồi đấy?

“Trợ lý Từ, có phải anh nhầm lẫn gì không? Sao ông Viên lại có thể mời tên vô dụng này cùng dùng bữa chứ?”, Giang Hiên Viên không cam tâm nên lên tiếng hỏi.

“Láo xược! Cậu Giang là quý nhân của chủ tịch chúng tôi, lẽ nào anh đang chất vấn chủ tịch chúng tôi?”, vẻ mặt của Từ Lai biến sắc, Viên Chính Nam đích thân dặn dò, cậu Giang là quý nhân của ông ta, nhất định phải cung kính đối đãi!

Không ngờ cái tên không ra gì này lại dám nói quý nhân của chủ tịch là tên vô dụng?

Giang Hiên Viên bị quở trách nên không dám lên tiếng, vẻ mặt vô cùng hậm hực. Tuy nhà họ Giang ở Vân Sơn cũng coi là nhà giàu có, nhưng cũng không cách nào so được với Viên Chính Nam.

Thậm chí có thể nói là không đáng để quan tâm đến.

Dù gì người ta cũng là người giàu nhất ở cái đất Vân Sơn, nắm trong tay phần lớn của cải tại Vân Sơn.

Có thể nói là mánh khoé thấu trời tại Vân Sơn!

Cho dù Giang Thiên Minh thúc ngựa cũng không đuổi kịp!

Một số quan khách đột nhiên nhìn sang Giang Thần với ánh mắt khác, thậm chí có ý muốn kết bạn ngay lập tức. Dù gì cậu nhóc này có thể kết giao với Viên Chính Nam, sau này chắc chắn sẽ phát triển, tương lai tiền đồ xán lạn!

Còn những người khác của nhà họ Giang, bao gồm cả Giang Thiên Minh trong đó, vẻ mặt đều vô cùng suy sụp, khó coi vô cùng.

Vốn chế nhạo người ta làm lính quay về chỉ có thể làm một tên bảo vệ quèn.

Nói người ta quản lý cả một khách sạn với mức lương một triệu còn không tin?

Bây giờ thì sao?

Chương 152: Chỉ là con chó nhà họ Giang nuôi mà thôi

Người ta khởi đầu đã có chiếc Bugatti Veyron, thậm chí chớp mắt đã thành ông chủ của khách sạn Hoàng Gia!

Còn cần phải làm bảo vệ gì đó nữa sao?

Vẻ mặt của mọi người đều tỏ ra hậm hực, họ nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi, tên vô dụng bị nhà họ Giang tống cổ khỏi cửa, rốt cuộc đã gặp phải vận may gì mà đột nhiên đổi đời được như vậy?

Lúc này, Điêu Ngọc Lan vui như mở cờ trong bụng.

Tuy bà ta cũng không hiểu chuyện này là thế nào, nhưng chìa khoá chiếc xe, tấm thẻ VIP, hợp đồng khách sạn đều ở đây, con rể mình trở thành ông chủ rồi!

Thật là nở mày nở mặt!

Ánh mắt Điêu Ngọc Lan nhìn sang Giang Thần sáng rực lên, lần đầu tiên thấy tên con rể bỏ đi này thuận mắt đến như vậy!

“Haha, mẹ Hiên Viên, tôi đã nói mà. Giang Thần là tổng giám đốc khách sạn mà bà không tin, thấy chưa, giờ thăng chức, trực tiếp làm ông chủ luôn rồi!”, Điêu Ngọc Lan hớn hở nói với Trương Diễm Hoa, biểu cảm khỏi phải nói, vô cùng đắc chí.

Lúc nãy còn nói tôi nào là lừa đảo, tôi khoác lác, còn mỉa mai bà đây không có ai nuôi khi về già.

Con rể lớn này của tôi còn kém Giang Hiên Viên hay sao?

Sắc mặt của Trương Diễm Hoa vô cùng khó coi, bà ta không nhịn được mà cắn chặt răng, nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, sao tên vô dụng này lại may mắn được Viên Chính Nam nhìn trúng như thế.

Mà lúc này, Từ Lai và Giang Thần nói với nhau vài câu rồi vội chào tạm biệt.

Đột nhiên bầu không khí trở nên khá là ngượng ngùng, người nhà họ Giang trước giờ đều coi thường Giang Thần. Cho dù anh đã làm lính nhiều năm, nhưng trong mắt của họ thì Giang Thần vẫn là thứ bỏ đi, một tên năm xưa đã bị tống cổ ra khỏi nhà họ Giang.

Nhưng không ngờ tên vô dụng này quay về lại khiến bọn họ bị bẽ mặt trước mặt nhiều người như vậy.

Hơn nữa còn vả vào mặt bọn họ một cú thật đau.

“Giang Thần, không biết làm sao mà cậu quen được ông Viên vậy?”, lúc này bác cả Giang Thiên Minh mới bình tĩnh hỏi, đám đông cũng dỏng tai lên nghe.

Nhất là Vương Tuệ Lâm. Tuy trong lòng cô cũng lấy làm vui mừng, nhưng đôi lông mày thanh tú của mình vẫn luôn nhíu chặt, cảm thấy có chút không chân thật, sợ là Giang Thần đã làm chuyện lừa lọc không tốt gì đó. Nếu không thì dựa vào cái gì mà ông Viên lại coi trọng anh được?

Những người khác cũng đều vô cùng tò mò. Lúc nãy nhìn thấy thái độ của Từ Lai cung kính như vậy, thì chứng tỏ mối quan hệ giữa Giang Thần và Viên Chính Nam không hề tầm thường.

“Cũng không có gì to tát cả, lúc tôi ở trong quân đội có học được chút y thuật, lần trước ở phòng khám đúng lúc lại chữa khỏi bệnh cho ông ấy mà thôi!”

Giang Thần cũng nói thật lòng, đúng là lúc ở Linh Chi Đường, anh đã chữa bệnh cho Viên Chính Nam, cho nên hai người mới quen biết nhau.

Đám đông đột nhiên thở phào, thì ra là vì chữa bệnh mới quen biết nhau, cho nên Viên Chính Nam mới báo đáp ân tình!

Nghĩ vậy cũng đúng, hai người này ở hai thế giới khác nhau, làm sao có thể kết giao với nhau được chứ?

Nếu là báo ân, vậy tính ra tặng quà xong, coi như ân tình cũng đã được báo đáp rồi. Sau này e là không còn quan hệ gì nữa.

Dù gì công việc của Viên Chính Nam rất bận rộn, sao còn để tâm tới nhân vật nhỏ như Giang Thần, chắc tầm vài tháng thì sẽ quên người này thôi.

Ánh mắt của Vương Tử Tình chợt loé sáng, vẻ mặt lúc nào cũng sa sầm lại không nói gì. Mà lúc này, cô ta đột nhiên lắc đầu và nói: “Không phải lúc nào người ta cũng gặp phải may mắn như thế, quan trọng là phải dựa vào thực lực. Huống hồ khách sạn năm sao cũng không dễ quản lý, không có chi phí thì không có nhiều lợi nhuận!”

Lời nói nghe có vẻ chua ngoa, nhưng dù sao cũng là sự thật. Dù Giang Thần trở thành ông chủ của khách sạn Hoàng Gia, nhưng vẫn còn kém xa so với một công ty lớn trị giá hàng trăm triệu như nhà họ Giang.

Lúc này cũng sắp tới lúc ăn tiệc rồi, người làm lần lượt bắt đầu bày tiệc. Vương Tuệ Lâm vội kéo Giang Thần sang một bên và hỏi: “Anh và ông Viên thật sự là vì chữa bệnh nên mới quen biết nhau hả?”

“Đúng vậy! Tôi làm cố vấn cho Linh Chi Đường, không phải cô đã biết rồi sao? Lần đó Tần Tuyết gọi tôi qua đó chính là khám bệnh cho ông Viên!”, Giang Thần giải thích, chuyện này quả thật không cần phải che giấu.

Vương Tuệ Lâm gật đầu, biết Giang Thần không hề nói dối, nhưng đồng thời cũng có chút thất vọng. Dù gì cô cũng sắp đến Vân Sơn làm tổng giám đốc cho một công ty chi nhánh của Vinh Đỉnh, nếu có thể liên lạc với Viên Chính Nam, chắc chắn sẽ làm ít công to.

“Được rồi, trước tiên không nói nữa, tôi đi thăm ông trước. Cô có muốn đi chung với tôi không?”, Giang Thần hỏi.

“Ơ… Được!”, Vương Tuệ Lâm đột nhiên đỏ mặt, kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có cảm giác đi gặp người lớn trong nhà, dĩ nhiên không tránh khỏi ngượng ngùng.

“Mẹ, con và Giang Thần đi thăm ông!”, Vương Tuệ Lâm nói với Điêu Ngọc Lan.

Tuy Điêu Ngọc Lan vẫn giữ nguyên cái bản mặt không mấy vui vẻ, nhưng vẫn xua xua tay rồi nói: “Mau đi đi! Nhớ gửi lời hỏi thăm ông cụ dùm cho mẹ!”

Hai người nắm tay nhau cùng đi theo bác Phúc vào trong sân.

“Hừ! Có gì mà hống hách chứ, mọi thứ của cậu ta không phải là của nhà họ Giang chúng ta cho ư!”

“Không sai. Nếu cậu ta không phải là cậu hai nhà họ Giang, ông Viên dựa vào đâu mà cho cậu ta xe thể thao và khách sạn?”

Vài đàn em của nhà họ Giang tập hợp lại, nhìn bóng lưng của Giang Thần, ánh mắt tràn đầy sự đố kỵ và coi thường nói.

Theo họ thấy thì Giang Thần có được những thứ này hoàn toàn là vì dựa hơi nhà họ Giang.

Giang Hiên Viên cũng có cùng suy nghĩ như vậy, vẻ mặt có chút ảm đạm.

“Bố, giữ người này ở trong nhà làm gì chứ, chi bằng lập tức đuổi cậu ta đi khỏi đây đi!”, Giang Hiên Viên hậm hực bước tới nói với bố mình.

“Nôn nóng cái gì?”

Khoé miệng của Giang Thiên Minh nhếch lên, nhìn bóng lưng của Giang Thần, ông ta nheo mắt nói: “Nếu cậu ta về nhà họ Giang rồi thì vẫn là một con chó do nhà họ Giang nuôi! Còn không phải mặc chúng ta thích làm gì thì làm ư?”, lúc này trong lòng ông ta dĩ nhiên là có tính toán riêng của mình rồi.

Chương 153: Cháu nhất định sẽ chữa khỏi cho ông

Lúc này, Giang Thần đã dẫn Vương Tuệ Lâm đến một căn phòng cổ xưa.

Nằm trên giường là một ông cụ gầy gò, dường như vì phải nằm trên giường bệnh quá lâu nên bộ dạng rất tiều tụy, mặt mày tái xanh.

"Ông nội! Đứa cháu bất hiếu của ông trở về rồi đây", hai mắt Giang Thần đỏ hoe, thân hình cao lớn quỳ gục xuống sàn bê tông.

Vương Tuệ Lâm ngơ ra một lúc rồi cũng vội vàng quỳ theo, hôm nay cô mặc một chiếc đầm dài cùng quần tất trắng. Cô vừa khuỵu gối xuống chiếc tất liền sờn ra, thật sự rất đau, nhưng cô không hề than phiền dù chỉ một câu.

Bởi vì người trước mặt chính là ông nội Giang Thần, cũng chính là ông nội của cô. Cô quỳ là vì xuất phát từ tận đáy lòng, là bản thân cô tình nguyện.

Lúc này, ông cụ trên giường có vẻ như vừa mới thức giấc, nhìn thấy Giang Thần ông vô cùng vui mừng, hai mắt lộ ra vẻ ôn hòa, thậm chí cả người tràn trề sinh lực.

"Giang... Giang...", ông cụ muốn giãy giụa, nhưng cuối cùng lại ngã xuống giường vì ảnh hưởng của bệnh tật.

"Ông nội, ông cứ nằm yên đi, cháu biết ông nhớ cháu mà", Giang Thần vội vàng bước tới, nắm lấy bàn tay già nua, hốc mắt đỏ ửng nói.

Giang Nghị không còn nói rõ được nên cũng không nói gì, chỉ tươi cười, và rồi hai hàng nước mắt đục ngầu từ từ lăn xuống.

Vương Tuệ Lâm được bác Phúc đỡ sang một bên, nhìn thấy cảnh này, khóe mắt cô cũng đỏ ửng, vội vàng xoay người lau nước mắt.

“Cậu hai, mấy năm nay mặc dù sức khỏe ông chủ không được tốt, nhưng ông ấy vẫn luôn nhớ mong cậu, thường xuyên lấy ảnh cậu ra ngắm đến thẫn thờ cả người”, bác Phúc thở dài nói.

Ông cụ ai oán một câu nhưng cũng như có ý muốn mách lẻo, trông rất đáng yêu.

Giang Thần lắc đầu, không nhịn được mà bật cười.https://vietwriter.vn/threads/chien-than-dien-ha.9471/

"Ô... a...", ông cụ muốn nói gì đó, ngắc ngứ mãi không được một câu. Nhưng ánh mắt thì vẫn không ngừng hướng về phía Vương Tuệ Lâm, có vẻ ông ấy cũng nhìn ra cô là cháu dâu của mình, nét mặt lộ ra vẻ yêu quý.

“Ông nội, đây là Tuệ Lâm, con gái của chú Vương, bây giờ là vợ của cháu, cũng chính là cháu dâu của ông đó”, Giang Thần vội vàng kéo Vương Tuệ Lâm lại.

Vương Tuệ Lâm bước nhanh tới ngọt ngào gọi một câu: "Ông nội".

Mặc dù trước đây Vương Tuệ Lâm đã tới nhà họ Giang hai lần, nhưng ông cụ bệnh nặng nhiều năm nên không bao giờ tiếp khách, cũng như tham dự bất kỳ buổi tiệc nào, vì vậy đây cũng là lần đầu tiên cô gặp Giang Nghị.

Giang Nghị mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ vui mừng nhưng hai mắt lại không giấu được mà ươn ướt.

Mấy năm nay, ông ấy đều ốm liệt giường, người mà ông ấy thương nhớ nhất chính là đứa cháu trai này. Bởi vì ông luôn cảm thấy mắc nợ cậu con trai thứ là Giang Thiên Thành. Nếu hồi đó ông còn khỏe mạnh thì cũng không đến nỗi bị con trai cả thừa cơ cướp quyền.

Không phải trơ mắt nhìn cậu con trai thứ chết trên giường bệnh!

Nhưng bây giờ, ông ấy chỉ là một phế vật phải nằm liệt giường cả ngày, từ từ chứng kiến sinh mệnh trôi đi.

Giống như con cá trong dòng nước cạn, trực chờ cái chết đến gần?

Giang Thần dường như thấu hiểu tâm tư của ông nội, mỉm cười, nắm lấy cổ tay Giang Nghị nói: "Ông nội, ông yên tâm, lần này trở về cháu nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho ông".

Một lúc sau, Giang Thần đặt cổ tay Giang Nghị xuống rồi bảo bác Phúc đem giấy bút ra ghi lại đơn thuốc.

Với y thuật hiện tại, anh có thể lập tức phát hiện ra ông nội bị tắc mạch máu não, hơn nữa còn rất nghiêm trọng. Cho dù là anh cũng khó có thể chữa khỏi ngay lập tức mà phải cần một thời gian để phục hồi.

“Bác Phúc, bác bốc thuốc cho ông nội theo đơn này, duy trì liên tục trong vòng một tháng thì ông nội có thể ra khỏi giường”, Giang Thần đưa đơn thuốc cho bác Phúc nói.

“Cậu hai, cậu biết khám bệnh sao?”, bác Phúc cầm đơn thuốc với vẻ mặt kinh ngạc.

Giang Thần mỉm cười: "Tôi học được một chút lúc còn ở trong quân đội, bác cứ sắc cho ông nội uống thử trước xem sao".

Thực ra, đơn thuốc này không chỉ đơn giản là ‘học được một chút’.

Với trình độ y thuật hiện tại của anh, e là Diệu Thủ Hồi Xuân cũng không thể sánh bằng.

Mặc dù tình trạng tắc nghẽn của ông nội rất nghiêm trọng, nhưng nếu được điều trị theo đơn thuốc của anh, ít nhất có thể hồi phục được trên tám phần.

Thậm chí là khôi phục hoàn toàn khả năng ngôn ngữ cũng như hành động.

Bác Phúc mặc dù hơi nghi hoặc, nhưng ông ta biết cậu hai chắc chắn sẽ không hại ông chủ. Ông ta cảm thấy lần này trở về cậu hai có gì đó rất khác, trên người tỏa ra một khí chất khiến người ta phải tin phục.

Ông ta vội vàng đầu: "Cậu hai, yên tâm đi, tôi sẽ bốc thuốc và cho ông chủ uống đúng giờ".

Trò chuyện một hồi, Giang Nghị dường như không còn khí lực, lại ngủ thiếp đi.

Giang Thần lặng lẽ đưa Vương Tuệ Lâm ra ngoài.

"Vậy ông nội làm phiền bác nhé, bác phải chăm sóc ông cẩn thận đấy, một thời gian nữa tôi sẽ lại tới thăm", Giang Thần bước tới cửa quay sang nói với bác Phúc.

"Cậu hai, đã về rồi thì sao không ở lại nhà thêm hai hôm?"

"Nhà sao? Căn nhà này làm gì có chỗ cho tôi?", Giang Thần lắc đầu cười khổ. Mặc dù bên trong cũng có phòng cũ của hai người họ, nhưng với quan hệ hiện tại của anh và nhà họ Giang, e là ở lại đây chỉ càng rước thêm phiền phức thôi.

Sau khi chào tạm biệt bác Phúc, Giang Thần đưa Vương Tuệ Lâm ra ngoài, vừa bước ra khỏi sân thì có người tới báo tin, nói là Giang Thiên Minh gọi anh đến phòng sách.

"Bảo tôi tới phòng sách sao?"

Giang Thần nhíu mày, nói với Vương Tuệ Lâm: "Vợ à, cô tìm bác gái chuẩn bị trước đi, lát nữa chúng ta sẽ trở về Vân Hải".