Chương 972
Giờ phút này trong lòng Tân Vũ Phong vô cùng hưng phấn.
Dù anh có tự nhủ thầm trong lòng thế nào thì cũng không thể làm cho mình bình tĩnh lại.
Dù sao thì trước mắt anh bây giờ chính là kiếm Hiên Viên đó!
Điều thực sự làm xáo trộn suy nghĩ của Tân Vũ Phong không phải là truyền thuyết về kiếm Hiên Viên.
Không phải bởi vì kiếm Hiên Viên có thể đại biểu cho uy quyền hoàng gia.
Cũng không phải bởi vì từ xưa đến nay ai cầm trong tay kiếm Hiên Viên chắc chắn sẽ đạt được ngôi vị hoàng đế.
Tân Vũ Phong không hề cảm thấy hứng thú với những thứ đó.
Đối với anh tất cả quyền lực và của cải đều là những vật ngoài thân.
Điều duy nhất mà Tân Vũ Phong mong mỏi… chính là năng lượng trên thân kiếm Hiên Viên.
Chỉ cần nhìn từ xa như vậy anh đã có thể tưởng tượng được thực lực của mình sẽ đột phá như thế nào nếu lấy được kiếm Hiên Viên này.
Có thể nói là vô địch thiên hạ!
Tân Vũ Phong thật không ngờ thứ bảo bối đích thực mà hoàng triều Đại Kiền cất chứa hóa ra chính là thanh kiếm Hiên Viên này.
Phải biết rằng, tuy rằng một trăm lẻ tám đạo kiếm ý ở trong mật thất kia đã đủ quý giá.
Nhưng một trăm lẻ tám đạo kiếm ý dù sao cũng chỉ là kiếm ý!
Không phải là một thanh kiếm thực sự!
Nhưng kiếm Hiên Viên lại là một thanh kiếm thực sự đang tồn tại chân thật ngay trước mắt anh!
Phải xuyên qua lớp bảo vệ của Huyền Thiết Quỷ Tướng, tháo gỡ Bát môn độn giáp mới có thể tiến vào trong mật thất!
Một trăm lẻ tám đạo kiếm ý bên trong đã vô cùng mạnh mẽ, vô cùng quý giá, nhưng chỉ sau khi đã lĩnh ngộ toàn bộ mới có thể kích hoạt cơ quan, tìm được kiếm Hiên Viên!
Khó trách kiếm Hiên Viên cần phải có ngọc tỷ truyền ngôi mới có thể mở rai Chỉ có người nắm hoàng quyền trong tay mới có tư cách cầm kiếm Hiên Viên.
So với thanh kiếm Hiên Viên trước mặt, ngay cả một trăm lẻ tám kiếm ý trước đó cũng không có gì đáng nói.
Mà những thần binh lợi khí được nhìn thấy trước đó thì được tính là cái gì?
Ý nghĩa của kiếm Hiên Viên trước mặt không chỉ là một thanh thần binh lợi khí thuần túy, mà còn vì nó đã trải qua sự thay đổi của vô số triều đại.
Thậm chí có thể nói là nó chứa đựng số mệnh của toàn bộ Cửu Châu.
Đã chứng kiến sự thăng trầm của vô số triều đại không tên hay đã được ghi chép lại từ khi khởi nghiệp đến lúc suy vong.
Hóa ra ngọc tỷ truyền ngôi thực sự chính là một cái chìa khóa.
Ngọc tỷ truyền ngôi chính là tượng trưng cho thân phận.
Nhưng kiếm Hiên Viên cũng đã tự mình trải qua vô số cuộc giết chóc và vô số cuộc phân tranh.
Nếu ai có thể nhận được sự chấp nhận của nó cũng có nghĩa là đã được trao cho vị trí làm chủ Cửu Châu, có thể thống trị khắp núi sông!
Mặc dù Tân Vũ Phong không có ý định đứng trên đỉnh Cửu Châu, nhưng anh khao khát có được uy lực của kiếm Hiên Viên!
Tân Vũ Phong không hề do dự bước từng bước về phía trước.
Kiếm Hiên Viên dường như đã nằm trong tầm tay.
Nhưng chỉ có Tân Vũ Phong biết muốn tới gân kiếm Hiên Viên tưởng như gần đây trong gang tấc này khó khăn cỡ nào.
“Uỳnh!”
Ngay khi Tân Vũ Phong vừa nhấc chân tiến lên một bước thì uy lực của kiếm Hiên Viên đột nhiên bùng nổ toàn lực.
Thiên uy sáng lạn, rộng lớn vô biên.
Ai dám mạo phạm?
Áp lực mênh mông cuồn cuộn, sóng gió dâng trào, ngạo nghễ như đại dương.
Toàn bộ kho báu đã bị áp lực che trời lấp đất đè ép xuống, không còn một nơi nào để ẩn nấp!
Loại áp lực này hoàn toàn khác với tất cả những áp lực mà Tân Vũ Phong gặp phải trước đây!
Áp lực của cường giả nhiều nhất cũng chỉ là dùng sức mạnh để áp chế, khiến cho người ta phải nơm nớp lo sợ trước áp lực tạo ra từ sức mạnh to lớn hơn sức mạnh của bản thân.
Nhưng áp lực do kiếm Hiên Viên tạo ra còn nặng nề hơn loại áp lực đến từ trong huyết mạch, nó giống như là áp lực đến từ sâu trong linh hồn mỗi người, đánh thức lòng kính ngưỡng và tôn sùng “thần thánh” của con người thời cổ đại, và cả sự sợ hãi!
Trong phần sâu nhất của ý thức con người tự nhiên có sự thần phục với hoàng quyền.
Áp lực như thế đến cả Tân Vũ Phong cũng không thể chống lại nổi!
Anh gắt gao cắn chặt răng!
Vào lúc này từng tấc da, từng múi cơ, từng đốt xương và thậm chí từng tế bào trên toàn thân anh dường như đang phải chịu một áp lực rất lớn!
Trên người anh rõ ràng không có gì đè lên mà lại có vẻ như bị đè nặng đến ngàn cân.
Dường như muốn xé toạc anh ra và buộc anh phải cúi đầu tôn sùng!
Không, không có khả năng!
Dưới áp lực mạnh mẽ như vậy, Tân Vũ Phong mở miệng gầm lên một tiếng.
“Không…
Sinh mệnh của tôi do tôi định đoạt, không phải do trời.
Tân Thiên sách tôi gặp hoàng đế cũng không quỳ!