Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 957




Chương 957

Loại Huyền Thiết Dương Hải nguyên chất, được chế tạo công phu nên đương nhiên Tần Vũ Phong không nghe được âm thanh gì từ bên ngoài.

Vậy nên Tần Vũ Phong hoàn toàn không phát hiện ra âm thanh ở bên ngoài. Cùng lúc đó, đám người Tây Nam Miêu Cương đang dùng toàn lực để tấn công vào bức tường làm hoàn toàn từ Huyền Thiết Dương Hải, có thể nói cả đám người bọn họ đang tấn công vào một thành đồng vách sắt.

Nhưng không phải tất cả mọi người đều mong muốn thông được bức tường này, bởi vì dù sao hiện giờ bọn họ cũng chỉ đang làm việc cho Tần Thiên Lâm.

Lúc này, ai cũng chỉ muốn nhổ một ngụm nước bọt, dìm chết Tần Thiên Lâm, làm sao có thể thật lòng muốn bán sức cho anh ta được?

Nhỡ đầu đến lúc nội kình trong cơ thể cạn kiệt, kiếm sĩ Thiết Ưng có hành động gì đó thì cả đám người bọn họ đã không còn sức lực để chạy trốn nữa. Vậy nên có không ít người chỉ làm qua loa cho có.

Giống như Chúc Cửu Sinh và công tử Linh Hoa. Bình thường hai người này khắc nhau như nước với lửa nhưng hiện giờ lại cùng thống nhất đứng chung một chiến tuyến, tấn công rất chậm chạp.

Hai người còn thỉnh thoảng liếc mắt qua nhìn đối phương, hỏi xem đối phương ra được mất chiêu, giống như còn đang so sánh ai là người làm chậm hơn. “Anh ra mấy chiêu?” Công tử Linh Hoa hỏi Chúc Cửu Sinh. “Tôi dùng lửa đánh được bảy phát, ha ha, chỉ có to như ngón tay, nhìn xem, không có dấu vết gì luôn”

“Xí!” Công tử Linh Hoa nói: “Tôi nói cho anh biết, tôi ra lực vô cùng nhẹ nhàng, giống như làn gió thoảng qua bức tường thôi, hoàn toàn không có chút lực nào, ha ha! “Nhưng tôi đoán, chúng ta có dùng sức hay không, tên Tần Thiên Lâm cũng không thể nhìn ra được. “Anh nhìn bên phía của bố anh và đại trại chủ Nam Tuấn Sái đi, dùng cả một nửa phần công lực mà cũng không để lại dấu vết gì.

Chúc Cửu Sinh gật đầu hỉ hả: “Phí công ba ngày ba đêm của ông ấy, dù sao Tần Thiên Lâm cũng không nhìn ra.”

“Được!”

Kiếm sĩ Thiết Ưng đứng bên cạnh nghe tới vã mồ hôi.

Hai tên oắt con này thì thầm to nhỏ cái gì tưởng bọn chúng không nghe thấy sao, tưởng bọn chúng bị điếc sao? Tưởng bọn chúng mù mà không nhìn thấy hai người này chỉ đang làm qua loa cho có?

Nhưng cậu chủ Tần Thiên Lâm không lên tiếng thì bọn chúng cũng không tùy tiện xử lý.

Đúng lúc đó, Tần Thiên Lâm cuối cùng cũng hành động.

Tần Thiên Lâm không nói gì cả, đến thẳng bên cạnh Nam Tuấn Sải, xách một tên đục nước béo cò đi. Người này cậy thế, sức tấn công của Nam Tuấn Sải có khí thế rất ghê gớm, khiến người khác hoa mắt chóng mặt.

Sức tấn công của anh ta hoàn toàn bị các chiêu thức của đại trại chủ Nam Tuấn Sái che mất vậy nên anh ta đứng bên cạnh không ngừng giơ tay lên xuất chiêu.

Nhưng thực ra không hề đánh chút nào tới bức tường kia.

Tần Thiên Lâm cũng không phải kẻ mù.

Hơn nữa anh ta hiện giờ đã lên tới cảnh giới tông sư đỉnh nên vô cùng nhạy cảm với nội kình.

Gần như không cần nhìn anh ta cũng biết được ai đang đánh phá bức tường một cách nghiêm túc, ai đang chỉ làm qua loa cho có. “Cậu chỉ Tần Thiên Lâm! Cậu chủ Tần Thiên Lâm! Tôi tôi tôi… cậu làm vậy là có ý gì?”

“Tôi làm việc rất chăm chỉ, tôi đang phá tường cho cậu mà!”

Tần Thiên Lâm nghe xong, sắc mặt không hề thay đổi xách thẳng cổ áo đối phương lên, anh ta chỉ hơi nhưởng lông mày. “Vậy sao? Anh coi Tần Thiên Lâm tôi là kẻ mù, kẻ điếc sao?”

Nói tới mấy chữ cuối cùng Tần Thiên Lâm vứt mạnh người trong tay về phía trước, đập mạnh vào bức tường phía trước. “Ầm!” một tiếng!

Cổ người kia đập vào bức tường, đầu vẹo đi, mồm nôn ra máu.

Rồi tắt thở chết ngay lập tức.