Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 950




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 950

Trong động này chứa đầy đồ cổ và sách cổ vân vân.

Tân Thiên Lâm giữ vững tôn chí thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, dù là sách cổ đồ cổ gì đó đều làm người dọn sạch mang đi.

Anh ta dẫn đoàn người kiếm sĩ Thiết Ưng canh giữ người Tây Nam Miêu Cương khuân đồ ra ngoài.

Đám người Miêu Cương nhìn ghen tị đến ngứa răng, Nam Tuấn Sái cau mày, hận không thể lập tức về Đế Đô, báo cáo với Hoàng đết Người Tây Nam Miêu Cương phát hiện kho báu tiền triều Đại Kiền vốn đang định đăng báo lại bị người của Tân Phiệt chen ngang một chân, còn bị bọn họ tư tàng toàn bộ bảo bối!

Nhưng Nam Tuấn Sái cũng biết, Đế Đô chính là địa bàn của Tân Phiệt.

Nếu ông ta không nén giận mà bóp méo sự thật chạy đến trước mặt Hoàng đế cáo trạng Tân Phiệt tư tàng bảo vật tiền triều thì chỉ e vừa đặt chân đến Đế Đô, không kịp gặp Hoàng đế đã…

Nam Tuấn Sái chỉ có thể nuốt giận nín nhịn.

Không có cách nào, giờ không nín nhịn thì sau này trực tiếp tắt thở.

Lại nhìn tình cảnh trước mắt, ai có thể không ghen tị nha?

Khi xuống huyệt mộ này, Nam Tuấn Sái còn cho rằng chỉ có một con đường, cũng chỉ có một bảo tàng thân binh mà thôi.

Nhưng với người Tây Nam Miêu Cương mà nói, chỉ riêng bảo tàng thần binh là đủ để tăng thực lực lên một mảng lớn rồi.

Cho nên lúc trước Nam Tuấn Sái mới không chút do dự, đồng ý Tân Thiên Lâm đi vào bảo tàng thần binh.

Ai ngờ… huyệt mộ này còn có nhiều lối rẽ như vậy, lại nhiều tiền tài bảo bối như thết Giờ Nam Tuấn Sái chỉ cảm thấy tim mình đang rỉ máu.

Đặc biệt là… dưới sự dẫn dắt của Hiệu Úy tên Chu Quốc Dũng do Tân Phiệt phái tới kia, không chỉ động chứa bảo vật hiếm có và động chứa đồ cổ, bọn họ lại đến trước cửa một động bảo tàng rồi!

Ông ta không chỉ đại diện cho chính mình mà còn gánh một phần trách nhiệm nặng nề, sự an toàn của bảy mươi hai trại Tây Nam Miêu Cương đều treo trên vai ông ta!

Nam Tuấn Sái dám đảm bảo, chỉ cần ông ta dám chạy, Tân Thiên Lâm lập tức sẽ dùng mạng người trong bảy mươi hai trại đến uy hiếp ông ta!

Nghĩ như vậy, Nam Tuấn Sái tràn đầy bất đắc dĩ và tuyệt vọng.

Như vậy xem ra, trừ những thần binh đã nhận chủ thì người Miêu Cương bọn họ đừng hòng chạm vào thứ gì trong những bảo vật này…

Nhưng thì sao chứ, lại có biện pháp nào đâu…

“Haiz…”

Nam Tuấn Sái lại thở dài.

Từ khi gặp Tân Thiên Lâm, gặp đám kiếm sĩ Thiết Ưng trang bị vũ khí nóng này, lần đầu tiên trong đời Nam Tuấn Sái nhãn nhục chịu đựng như vậy.

Cũng là lần đầu tiên phải nuốt giận nhiều như thế.

Phải biết rằng, trên thế giới này gần như không có vấn đề gì có thể làm khó một cường giả Tông sư.

Kết quả là đám người Tân Thiên Lâm xuất hiện, đây đúng là vấn đề khó giải quyết nhất mà ông ta gặp từ trước đến giờ.

Nam Tuấn Sái kiềm chế không để cơn giận lộ ra trên mặt, nghe lệnh của Tân Thiên Lâm tiến lên mở cửa.

Mà thứ trong bảo tàng này vừa lộ diện lại suýt chói mù mắt ông ta.

Là linh đan diệu dược!

Trong động bày từng hàng giá dày đặc, trên giá đều là chút đan dược đủ loại, bên dưới có tấm nhãn bằng gỗ khắc công dụng của từng loại.