Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 857




Chương 857

Tất nhiên, chẳng qua là mới nhìn thì trông giống hệt mà thôi.

Nhìn kỹ lại thì, Vương đạo sát quyền của Tống Trung Hãn, so với nắm đấm của Tần Vũ Phong, rõ ràng chỉ là thứ học theo, giống như bắt chước mà thôi, không có chút nào sánh được với Tân Vũ Phong!

Lúc này, hầu như tất cả mọi người đều nghĩ đến lời nói lúc trước đó của Tân Vũ Phong.

Ngay cả Nam Tuấn Sái cũng hít sâu một hơi lạnh.

“Vẽ hổ không thành, thì sẽ thành chó mà thôi”

“Hôm nay, tôi sẽ để cho Tống Trung Hãn ông được mở mang tầm mắt, biết được cái gì mới thực sự là…”

“Vương, đạo, sát, quyền!”

Chẳng lẽ tên nhãi này thực sự biết được Vương đạo sát quyền thực sự là thế nào hay sao?

Và ba loại quyên được dung hợp lại, thấu hiểu và pha trộn thông qua toàn bộ quyền pháp?

Khi cả Nam Tuấn Sái đang kinh ngạc lẫn nghi ngờ, ông ta chỉ nghe thấy một tiếng động lớn.

Cả hai người họ đều nói răng họ đang sử dụng Vương đạo sát quyền.

Vào lúc này, hai quả đấm cuối cùng cũng va vào nhaul “Bốp” một tiếng!

Cú đấm của Tống Trung Hãn có khí thể vô cùng dữ dội, hung hãn tràn ngập sát ý.

Nhưng trên thực tế, không chịu nổi một đòn!

Nắm đấm mang theo gió của Tân Vũ Phong đúng mạnh bằng nắm đấm của Tống Trung Hãn, quyền thế đó, liền sụp đổ một cách đột ngột Từng chút từng chút, bắt đầu từ điểm tiếp xúc nhỏ, lan ra phía sau.

Uy lực vô cùng mạnh mẽ của nắm đấm có thể nhìn thấy bãng mắt thường, hiện tại sụp đổ cũng càng rõ ràng hơn.

Nhỏ tới mức gần như không nghe thấy được, răng rắc một tiếng.

Nắm đấm của Tống Trung Hãn sụp xuống từng li từng tí Điều đó đến từ sự dồn nén giữa vị trí và vị tÍ.

Hoàn toàn không phải là một nắm đấm mạnh thực sự!

Bê sơ sinh không sợ hổ, nhưng bê sơ sinh thì không thể đánh được hổ đâu!

Mặc dù không thể gọi cú đấm của Tống Trung Hãn là một chú bê mới sinh, dù sao thì ông †a cũng đã dốc lòng khổ luyện trong hơn mười năm.

Tuy nhiên, hổ con có thể dọa sợ xua đuổi thú dữ khác trong rừng, nhưng liệu có còn đủ sức chống lại khi nhìn thấy hổ thật xuống núi không?

Trực tiếp bị chèn ép luôn!

Tân Vũ Phong thậm chí không nghĩ tới việc thực sự giết chết Tống Trung Hãn.

Xét cho cùng, Tống Trung Hãn, với tư cách là trại chủ của một trại, nếu bản thân chỉ vì vui vẻ trong chốc lát, nhất định sẽ để lại rất nhiều phiền phức cho trại Hắc Thủy và Thất Thập Nhị trại, đồng thời cũng tự mình gây ra không ít rắc rối cho chính mình.

Đến lúc đó, đừng nói là Nam Tuấn Sái không muốn thả anh đi, cho dù muốn cũng khó có thể làm được!

Vì vậy, năm đấm của Tân Vũ Phong đột nhiên dừng lại, không hề khiến cho Tống Trung Hãn bị thương.

Tuy nhiên, Tống Trung Hãn lại cảm thấy tinh thần chịu áp lực rất to lớn Dù sao thì một người là dùng một phần của Vương đạo sát quyền!

Còn một người là sử dụng Vương đạo sát quyền thực sự!

Tống Trung Hãn ngồi phịch xuống đất đầy chật vậy.

Đôi mắt ấy mất đi ánh sáng, giống như từ sâu trong linh hồn, đã phải chịu một đả kích rất to lớn.

Cả người bàng hoàng mất hồn như bị điện giật lúc này Tân Vũ Phong thu lại nắm đấm, chắp tay đứng thẳng.

Những dị tượng nổi lên nơi chân trời, cùng với sự dao động của núi Lôi Công, cũng theo sự thu thế của Tân Vũ Phong, mà dần biến mất.

Dòng chảy giữa trời và đất cũng dần lắng xuống.

Nếu không phải có nhiều người như vậy nhìn thấy, hầu hết mọi người sẽ nghĩ…

Những thay đổi vừa rồi chỉ là ảo tưởng của bản thân mà thôi!

Nhưng sự thật là đúng như vậy.

Tống Trung Hãn ngồi bệt xuống đất với vẻ tuyệt vọng và không dám tin.

Tân Vũ Phong bình tĩnh đứng ở đó, với khí thể của một cao thủ.

Tất cả điều này đang nhắc nhở họ.

Ban nãy Tống Trung Hãn đánh với Tân Vũ Phong, đã thua!

Nhưng Tân Vũ Phong cũng không có phản ứng gì đặc biệt, coi như đánh bại Tống Trung Hãn, đối với anh mà nói, chỉ là chuyện tầm thường.