Chương 620:
“Cộp!”
Ở bên trong công xưởng hoàn toàn tĩnh mịch, tiếng bước chân của Tần Vũ Phong vang lên vô cùng rõ ràng.
Từng hồi từng hồi vang vọng trong không gian trống trải, giống như một cái búa lớn đoạt mệnh treo trên đỉnh đầu của Tân Thiên Lâm, đung đưa từng chút từng chút một.
Sẽ không biết vào lúc nào, cây búa ấy đột nhiên đập xuống khiến máu thịt Tần Thiên Lâm bị bắn tung tóe!
Đó là hung thần đoạt mệnh… đi ra từ trong đống xác chết ngổn ngang, thấy chất thành núi, máu chảy thành sông.
“Trương Lực Ứng, Trương Lực Ưng!”
Tần Thiên Lâm cuống cuồng tìm tới sao cứu tinh duy nhất của anh ta, sau đó trốn thẳng vào sau một cái ghế không dám ló đầu ra, giọng run bần bật: “Mau, mau giết anh ta! Mau giết anh ta!”
Nếu như Trương Lực Ưng không giết được Tần Vũ Phong, chắc chắn Tần Thiên Lâm nhất định sẽ chết rất khó coi!
Lúc trước khi Tần Thiên Lâm quyết định đi tìm Lâm Kiều Như, anh ta đã biết được một khi kế hoạch thất bại thì anh ta chỉ còn có con đường chết!
Đụng tới người quan trọng nhất của Tần Vũ Phong thì chỉ có hai con đường: Một là anh ta chết, hai là Tần Vũ Phong chết.
Tần Thiên Lâm lo lắng thúc giục, anh ta không dám kéo dài thêm nữa, anh ta chỉ muốn Tần Vũ Phong phải chết ngay lập tức!
Tần Vũ Phong trước lời uy hiếp chết chóc của Tần Thiện Lâm lại chưa hề có chút nào núng, anh chỉ nhàn nhạt nhìn Trương Lực Ứng một cái, ngay cả giọng nói cũng không có biên độ gì quá lớn, lạnh lùng mở miệng nói: “Tự tử ngay bây giờ, tôi sẽ cho xác của anh được toàn vẹn”
Trương Lực Ứng dĩ nhiên sẽ không làm theo!
“Mày…”
Ánh mắt của Trương Lực Ưng sắc lại, cả người thoáng nhúc nhích phóng thẳng tới, nhưng mục tiêu không phải là Tần Vũ Phong!
Mà là Lâm Kiều Như ở cách anh ta không xa.
Năm ngón tay bên cánh tay phải của Trương Lực Ưng vì đã luyện được Đại Lực Kim Cang Ưng Trảo Công nên cứng giống như sắt thép, móng tay nhọn hoắc sáng bóng như kim loại trực tiếp bóp lấy cái cổ mềm mại dễ gãy của Lâm Kiều Như.
Đầu móng tay sắc bén kia đang cắm sâu vào da thịt của Lâm Kiều Như, đâm thành từng lỗ thủng nhỏ.
Trương Lực Ưng nghiêng cổ trừng mắt nhìn về phía Tần Vũ Phong, vẻ mặt hung ác thâm độc tựa như chỉ cần thêm một giây nữa, anh ta sẽ bóp chết người đẹp mảnh mai yếu đuối Lâm Kiều Như này một cách không hề thương tiếc.
Đứng trước ranh giới sống chết rồi, ai lại còn tâm trạng đi thương hoa tiếc ngọc nữa chứ?
“Tần Vũ Phong, bây giờ mày lập tức phế hết võ công, quỳ xuống đất xin tha, tạo sẽ tha mạng cho người yêu của mày! Nếu không thì.”
Trương Lực Ưng nói xong lập tức lộ ra một nụ cười khát máu, đôi mắt diều hâu sắc bén nhìn về cùng một điểm, sống mũi diều hâu cũng sít sao nhăn lại, thoạt nhìn dáng vẻ vô cùng xấu xí: “Dù tạo có chết thì nhất định cũng sẽ để người yêu mày lót đường cho tao!”
Tần Thiên Lâm nhìn thấy thế lập tức giống như nhận được một ân huệ lớn, nhanh nhảu uy hiếp Tần Vũ Phong: Đúng vậy! Tần Vũ Phong, tạo cảnh cáo mày, Lâm Kiều Như hiện tại đang ở trong tay tao!”
“Chỉ cần mày tự phế đi võ công, quỳ xuống đất xin tao tha thứ, gọi tao ba tiếng ông nội, tạo mới suy xét thả Lâm Kiều Như ra!”
“Nếu không, tạo sẽ để Trương Lục Ứng giết cô ta!”
Tần Thiên Lâm dựa vào việc Lâm Kiều Như nằm trong tay bọn họ mà lập tức kiêu ngạo giống như đã nắm chắc được phần thắng, không giống với vẻ hoảng loạn trước đó.
Dù sao đối với Tân Vũ Phong mà nói, Lâm Kiều Như vô cùng quan trọng.
Vì Lâm Kiều Như, đến cả quận chúa Ngọc Linh Long cũng bị Tần Vũ Phong từ chối, còn có chuyện gì mà anh không thể làm nữa chứ?
Hiện tại anh ta có Lâm Kiều Như trong tay, nếu là đối đầu với Tân Vũ Phong thì chẳng khác gì đang ở thể chỉ có thắng chứ không thua được!
Tân Vũ Phong vì Lâm Kiều Như mà đã điên cuồng chạy tới đây, Tân Thiên Lâm không ngại thêm dầu vào lửa khiến Tần Vũ Phong càng thêm điên loạn tới cùng!
“Nếu mấy người dám đụng tới một sợi tóc của cô ấy…”
“Giết! Không! Tha!”
Sắc mặt Tần Vũ Phong trầm xuống, từng bước từng bước đi về phía Trương Lực Ưng và Lâm Kiều Như.
Tiếng bước chân kia, phảng phất như tiếng chuông đòi mạng!