Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 619




Chương 619:

Giờ phút này, dưới sự kích thích của luồng ánh sáng mạnh như thế, Triệu Như Lan cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra.

Nhìn thấy cảnh tượng xác chết ngổn ngang, máu chảy thành sống trước mặt, Triệu Như Lan ngược lại không thấy kinh hoàng mà còn dấy lên một chút khoái chí ở trong lòng.

Bà cũng không phải là thánh mẫu!

Đám người này mới này còn hung hăng đánh bà, nói rằng muốn làm nhục một người phụ nữ đã ngoài bốn mươi như bà khiến bà phải uất ức và nhục nhã tới chết. Còn lấy bà ra uy hiếp, bắt con gái của bà đi!

Triệu Như Lan hận đám người này thấu xương, bây giờ nhìn thấy bọn họ hết người này tới người khác chết ở trước mặt mình, trong lòng bà làm gì có chút nào thấy thông cảm và sợ hãi?

Ngược lại, Triệu Như Lan còn cảm thấy vui mừng vì được sống sót sau hiểm họa, sau đó đưa mắt nhìn sang “hung thủ” đã tạo ra hết thảy cảnh tượng trước mắt này!

Một người trẻ tuổi, gương mặt nghiêm nghị, khí chất tạo nhã đang ngạo nghễ đứng thẳng lưng, dường như xung quanh cơ thể phát ra một sự thản nhiên mà trang nghiêm đến lạ.

Nếu không phải là con rể Tần Vũ Phong của bà, thì còn có thể là ai nữa?

“Tần Vũ Phong, con quay lại rồi!”.

Triệu Như Lan nhìn ra Tần Vũ Phong, kinh ngạc hô một tiếng.

Tần Vũ Phong nghe theo tiếng gọi nhìn sang, nhẹ giọng gật gật đầu về phía bà: “Mẹ”

Triệu Như Lan dường như sắp sửa rơi lệ.

Bên phía Lâm Kiều Như, mặc dù cô không thể nhìn thấy nhưng lúc nghe được tiếng mẹ mình gọi to tên của Tần Vũ Phong, trong lòng cô cũng vô cùng kích động.

Vào thời điểm quan trọng như này, Tần Vũ Phong cuối cùng đã xuất hiện rồi!

Cô biết mà!

Cô chính là tin tưởng!

Tần Vũ Phong nhất định sẽ trở về, nhất định sẽ trở lại cứu cô!

Dù sao, Tần Vũ Phong chính là thần hộ mệnh của cô mà…

Hết lần này tới lần khác đều cứu cô ra khỏi tình cảnh hiểm nguy, không chút nào sợ hãi.

Lâm Kiều Như xúc động muốn nói gì đó, thế nhưng hai môi chỉ là mấp máy không nói thành lời.

Cô biết Tần Thiên Lâm và Trương Lực Ưng hiện tại vẫn còn đang ở bên cạnh cô, muốn khống chế cô để uy hiếp Tần Vũ Phong, đơn giản như trở bàn tay.

Cô không muốn gây thêm rắc rối cho Tần Vũ Phong.

Lâm Kiều Như không biết Tần Vũ Phong có đang nhìn về phía mình hay không, cô chỉ một mờ mà lắc lắc đầu về phía trước mặt mình ra hiệu cho người kia đừng nên liều lĩnh.

Tần Thiên Lâm đứng ở một bên, khuôn mặt tràn đầy kiêu ngạo trước đó biến đổi thành dáng vẻ bị dồn vào chân tường, chỉ còn lưu lại vẻ sợ hãi tột cùng.

Anh ta mấp máy môi lúng túng không phát ra được âm thanh nào, sắc mặt trắng bệch một mảng, mồ hôi trên trán rơi xuống tí tách.

Từ lần phần mộ tổ tiên Tần Phiệt ở Đế Đô, Tần Thiên Lâm bị Tần Vũ Phong ép phải quỳ trước phần mộ của Thượng Quan Uyển Nhi dập đầu một ngàn cái.

Có thể nói Tần Thiên Lâm hoàn toàn bị Tần Vũ Phong dọa sợ đến mất mật.

Lần đó trong buổi họp mặt của các thiếu gia, anh ta bị đánh ở trước mặt tất cả mọi người. Kể từ đó anh ta dù là ở nhà họ Tân muốn đi vệ sinh cũng phải cần có người đi theo.

Giống như bị ám ảnh bởi quá khứ.

Cho tới tận bây giờ, ngoại trừ chuyện làm cùng với Lâm Kiều Như lần đó, lúc nào bên cạnh Tân Thiên Lâm đều có người bảo vệ, cho dù là lúc ngủ cũng phải bảo lực lượng hùng hậu canh gác ở ngoài cửa.

Hiện tại Tần Thiên Lâm nhìn thấy Tần Vũ Phong lần nữa có thể nói là sợ giác như sợ cọp, cả người run rẩy!

Mà sắc mặt của Trương Lực Ưng cũng không có tốt hơn được bao nhiêu.

Mặc dù đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Tần Vũ Phong, nhưng cũng đã nghe danh tiếng của Tần Vũ Phong từ lâu rồi.

Dù sao Tần Vũ Phong thân là chiến thần Thiên Vũ, khắp cả nước Đại Hạ cho dù không biết tên của Tần Vũ Phong, nhưng không có ai mà không biết chiến thần Thiên Vũ.

Hơn nữa, Trường Lực Ưng trước đó đã từng nghe nói võ trạng nguyên Hách Quang Minh đứng thứ chín Long Bảng cũng đã từng thua thảm hại dưới tay của Tần Vũ Phong, bị Tần Vũ Phong giết chết ngay tại chỗ!

Nếu như trước đó Trương Lực Ưng còn ôm một tia may mắn cùng chút hy vọng nhỏ nhoi là người vừa tới không phải là Tần Vũ Phong, nhưng hiện tại nhìn thấy phản ứng đó của Tần Thiên Lâm, một tia may mắn trước đó đều đã bị mất sạch rồi.

“Cộp!”

“Cộp!”