Chương 542: Tất cả đều sẽ phải quỳ xuống dập đầu
Lúc này Tần Thiên Lâm chỉ còn lại bản năng khát cầu sự sống, anh ta chống đỡ cơ thể nặng nề của chính mình, dập đầu hết cái này rồi lại đến cái khác!
Thời gian trôi qua ước chừng khoảng một giờ đồng hò.
“Chín trăm chín mươi bảy, chín trăm chín mươi tám, chín trăm chín mươi chín…”
Một nghìn cái dập đầu đã được thực hiện xong rồi!
Nhưng mà lúc này Tần Thiên Lâm vẫn còn đang ở trong trạng thái chết lặng, tiếp tục hành động trong vô thức.
Sau khi liên tiếp dập đầu thêm mấy cái nữa, Tần Thiên Lâm mới phản ứng lại được rằng bản thân mình đã dập đầu xong cả rồi!
Tần Thiên Lâm ngẩng đầu lên, trên trán chằng chịt những vết bằm màu xanh xanh tím tím, máu bằm cũng đã rỉ ra, chậm rãi men theo đường cong của gương mặt mà rơi xuống phía dưới, đôi mắt sáng trong bay bây giờ cũng đã không còn sức sống nữa.
Tân Thiên Lâm của hiện tại mặt sưng mũi sưng, đỡ đầu chảy máu, có thể nói là thê thảm đến không nỡ nhìn.
Nhưng mà trong lòng của Tần Vũ Phong vẫn như cũ, không hề động lòng khoan dung một chút nào.
Đây đều là những thứ mà Tần Thiên Lâm đáng phải nhận lấy!
Năm đó khi mẹ của anh đối mặt với sự đuổi giết của bọn họ, có lẽ là càng tuyệt vọng, càng đau khổ hơn nhiều lần so với những điều này!
Tần Thiện Lâm hiện giờ chỉ phải chịu một vài vết thương nho nhỏ trên da thịt, vậy thôi thì có thể coi là cái gì chứ?
Anh muốn để cho tất cả những người đã tham gia vào việc đuổi giết Thượng Quan Uyễn Nhi năm đó, bao gồm Tần Thiên Lâm cùng với toàn bộ trên dưới của Tần Phiệt, còn có cả Khương Phiệt, tất cả đều phải đau đớn đến mức sống không được nhưng muốn chết cũng không xong!
“Đã đủ hay chưa..”
Rốt cuộc thi Tần Thiên Lâm cũng đã phục hỏi lại tinh thần, tuy nhiên giọng nói của anh ta cực kỳ suy yếu, cũng không khó để có thẻ nghe ra được sự u oán sâu kín và cả nỗi hận thù đã cố giấu từ trong đó.
*Đủ rồi?”
Tần Vũ Phong tỏ ra giống như là anh vừa mới nghe thấy được một chuyện gì đó hết sức hoang đường chuyện, cười lạnh một tiếng, nói: “Tại sao có thể chứ? Cái này… Mới chỉ là phần lãi thôi!”
*Chờ đi, không mát bao nhiêu thời gian nữa đâu, Tần Thiên Vương cùng với mẹ của cậu, cái người phụ nữ độc ác đó, cả hai người bọn họ cũng đều sẽ giống như cậu ngày hôm nay vậy, toàn bộ đều sẽ phải quỳ xuống trước mặt của Thượng Quan Uyễn Nhi!”
Tần Vũ Phong ném lại những lời nói vang dội mà hung ác, sau đó anh cũng không quan tâm đến phản ứng của Tần Thiên Lâm, thân hình bát chọt lóe lên, không chút do dự rời đi để một mình Tân Thiên Lâm ở lại nơi đó, tức giận đến mức gần như muốn hộc máu.
Tên khốn kiếp này!
Làm sao mà Tần Vũ Phong lại dám làm nhục Tần Thiên Lâm anh ta như vậy chứ! Làm sao dám?
Anh ta vậy mà lại bị ép phải dập đầu trước mũ đàn bà thấp hèn Thượng Quan Uyễn Nhi kia hơn một nghìn cái vang dội!
Trong lòng của Tần Thiên Lâm lúc này đang phủ đầy bởi cơn tức giận tích tụ, nhưng mà từ đầu đến cuối anh ta đều không có cách nào trút ra bên ngoài được, đến cuối cùng anh ta chỉ có thể phun một ngụm máu tươi ra khỏi miệng.
Thủ này không báo, Tần Thiên Lâm anh ta thề không làm người!
Ngay tại lúc này, Tần Thiên Vương và Khương Thạch Phượng cũng vội vàng chạy tới sau khi nhận được tin tức mật báo từ người Bảo vệ lúc trước kia.
“Thiên Lâm!”
Khương Thạch Phượng vừa mới nhìn thấy được bóng người của con trai mình, vì thương con nóng lòng cho nên bà ta cũng không chẳn chừ mà vội vã xông về phía trước.
*Con trai ngoan của mẹ, làm sao mà con lại có dáng vẻ như thế này vậy hả?”
Khương Thạch Phượng vô cùng đau lòng đưa tay ra đỡ láy đầu của Tần Thiên Lâm, cần thận kiểm tra vết thương cho anh ta.
Gương mặt vốn có của Tần Thiên Lâm miễn cưỡng cũng có thể xem như tương đối đẹp trai, nhưng mà giờ phút này lại thê thảm đến độ không nỡ nhìn.
Mặt sưng mũi sưng, trán tím bằm một mảng lớn, hai hốc mắt thì đỏ bừng.
“Me!”
Tần Thiên Lâm cũng được coi như là con trai cưng của mẹ, nhất là mới vừa rồi anh ta còn phải chịu một nỗi tủi thân lớn đến như vậy, giờ phút này nhìn thấy Khương Thạch Phượng, Tần Thiên Lâm cũng ngay lập tức không kìm nén được cảm xúc đau buồn và phẫn nộ ở trong lòng nữa, nước mắt cũng lần nữa tí tách tí tách chảy ra ngoài.
“Mẹ, cái tên nghiệt chủng Tân Vũ Phong kia, anh ta vậy mà lại… Lại ép con phải dập đầu trước mặt mụ đàn bà hèn mạt Thượng Quan. Uyễn Nhi kia!”
Tần Thiên Lâm khóc lóc, vùi mình vào trong ngực của Khương Thạch Phượng nước mắt nước mũi cũng quẹt lên khắp cả người của Khương Thạch Phượng.
Nhưng mà Khương Thạch Phượng cũng không hề e ngại hay ghét bỏ chút nào, ngược lại bà ta còn trực tiếp lấy tay của chính mình lau sạch đi những vết dơ bẩn ở trên mặt cho con trai.