Chương 482: Báo thù
Bát môn độn giáp là một công pháp do Tần Vũ Phong bí mật luyện tập. Độ khó của nó cực kỳ cao, và chỉ có một số ít người có thể học được.
Tần Vũ Phong phải ở ẩn ba năm, ngày đêm nghiên cứu học tập mới có thể tìm ra điểm đột phá trong công phu này. Nhưng sức mạnh đó cũng vô cùng đáng sợ.
Người luyện công phải điên cuồng nghiền ép tiềm năng trong cơ thể mình với một khoảng thời gian ngắn, và sức mạnh bùng nổ của nó cũng tăng lên một cách nhanh chóng, có thể so sánh với “Đại pháp Thiên Ma giải thể” Và ưu điểm của nó là hầu như không có tác dụng phụ, chỉ khiến người ta suy yếu vài ngày.
“Nào, chúng ta cùng chiến đấu thôi” Tần Vũ Phong gầm lên, bóng người hóa thành màn ảnh và biến mất tại chỗ. Ngay cả những cao thủ võ lâm ở đó cũng không thể nhìn thấy được bóng dáng của anh.
Tần Vũ Phong xuất hiện trước mặt Hách Quang Minh như một bóng ma, anh đưa tay phải ra và siết chặt cổ Hách Quang Minh.
“A!” Hách Quang Minh gào thét lên, nhưng không thể làm được gì cả, anh ta cảm thấy sức mạnh của Tân Vũ Phong lớn hơn gấp mười lần so với lúc trước.
Tần Vũ Phong nắm lấy đầu của Hách Quang Minh đập về phía tường cách đó không xa.
“Bốp, bốp, bốp..” Anh ta đã đập vỡ hơn chục bức tường và vô số di tích văn hóa trong phủ trạng nguyên này. Cuối cùng, Hách Quang Minh bị Tần Vũ Phong bóp đầu, cứng rắn đập về phía trước.
Đầu rơi máu chảy, điều này thật sự quá khủng khiếp rồi. Đường đường là võ trạng nguyên và mạnh thứ chín trong Long bảng mà lại rơi vào tình trạng như vậy.
Tuy nhiên, đây không phải là kết thúc mà mới chỉ là bắt đầu. Tần Vũ Phong vung nắm đấm đánh tới tấp vào người anh ta, Tân Vũ Phong thực sự coi anh ta như một bao cát để đánh rồi.
“Cú đấm này trừng phạt anh vì đã giết người vô tội”
“Cú đấm này trừng phạt kẻ mất lương tâm”
“Cú đấm này trừng phạt anh vì tội bất nghĩa”
Tần Vũ Phong giống như một cỗ máy giết người không biết mệt mỏi, nhìn xung quanh anh chỗ nào cũng thấy máu. Anh sẽ không bao giờ đội trời chung với kẻ đã giết mẹ mình. Anh muốn dùng cách này để trút nỗi hận bao năm qua.
Mặc dù Hách Quang Minh có khí lực rất tốt nhưng khi bị đánh liên tiếp như thế này thì anh ta đúng thật là không chịu nổi. Chẳng bao lâu, Hách Quang Minh đã bị đánh bại một cách thảm hại.
Một nửa cơ thể anh ta bê bết máu, xương cũng gãy thành từng khúc. Sức sống dồi dào ban đầu cũng vì thế mà mất đi một cách điên cuồng, như thể một chân đã bước đến ranh giới của cái chết rồi.
“Còn có lời cuối cùng muốn giải thích sao?” Tần Vũ Phong lạnh lùng hỏi.
“Không, làm ơn anh đừng giết tôi. Tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh mà thôi, kẻ chủ mưu thực sự là Khương phiệt và bà Khương Thạch Phương. Nếu anh muốn báo thù thì cũng nên tìm bà ta” Hách Quang Minh thực sự tuyệt vọng rồi, anh ta muốn trốn tránh trách nhiệm của mình để có thể sống sót.
“Hừ!”
Tần Vũ Phong giễu cợt, trong mắt vẫn lóe lên sát ý: “Khương Thạch Phương, tôi đương nhiên sẽ tìm bà ta để báo thù. Nhưng mà trước đó, anh hãy dùng máu của mình để an ủi mẹ tôi ở trên trời đi.” Ngay sau đó, bàn tay Tần Vũ Phong đột nhiên dùng lực nắm lại.
“Rắc, rắc” Hách Quang Minh bị văn cổ và đầu rơi xuống đất.
Bên trong phủ trạng nguyên to lớn im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Một sự im lặng chết người bao trùm nơi đây. Những võ sĩ ở đằng xa đều mở to mắt nhìn và không khỏi rùng mình. Khó có thể dùng từ ngữ nào để diễn tả được sự bàng hoàng trong lòng bọn họ lúc này.
Hôm nay, bọn họ đến đây để tặng quà và tham dự hội nghị của võ trạng nguyên. Nhưng bọn họ không ngờ lại chứng kiến cảnh Hách Quang Minh gục ngã ở đây.
Quan trọng hơn cả là vừa rồi Tần Vũ Phong phá vỡ chín cái xích khóa rồng, không những thế mà uy lực của anh vô cùng to lớn, tựa như thần thánh vậy.
Tư thế oai hùng ấy đã khắc sâu trong trí nhớ của mỗi người, cho dù là mấy chục năm trôi qua thì bọn họ cũng không thể quên được.
“Tiêu Mặc Chiến, đi thôi.” Tần Vũ Phong nắm lấy đầu của Hách Quang Minh, vênh váo đi ra bên ngoài, Tiêu Mặc Chiến thấy vậy cũng lập tức đi theo.
Trên đường đi, tất cả các võ giả ở đó đều tự động lùi lại ba bước. Ngay cả học trò và người thân của Hách Quang Minh cũng không dám ngăn cản anh.
“Sức mạnh của chiến thần Thiên Vũ quả thật quá khủng khiếp”