Chương 477: Thất bại thảm hại
Nhiệt độ xung quanh đã giảm xuống đến mức đóng băng, rất nhiều võ giả đều bị sụt giảm tu vi, cái lạnh len lỏi vào tận trong xương cốt. Bên phía Bắc Đẩu Võ Lâm, các võ giả đều tấm tắc: “Trưởng họ Hách Liên à, ngài thu thập được một đồ đệ tốt đấy! Chưa đến ba mươi, mà đã có tu vi cao như thế, quả là tương lai vô hạn mà!” “Chỉ là tùy tiện múa kiếm, đã đạt tới trình độ của người khác dày công tôi luyện, không thua gì các lão tiền bối!”
Mọi người thấy khí thế bây giờ đều nghiêng về một phía, họ đều cho rằng Trương Cường chắc chắn thắng, không thể nghi ngờ.
“Giết!” Trương Cường hét lớn một tiếng, sức mạnh đạt mức cao nhất, tay phải đột ngột phát lực, chuẩn bị phóng ra một nhát đạo như sấm, quyết tâm lấy mạng Tần Vũ Phong trong nháy mắt.
“Ầm!”
Tần Vũ Phong đột nhiên bước mạnh từng bước về phía trước, trong cơ thể bộc phát ra khí thể hủy sơn diệt núi, long trời lở đất, mãnh liệt điên cuồng, bay tới đè ép Trương Cường.
Một giây, hai giây, ba giây,…
Ước chừng qua hơn nửa phút, Trương Cường vẫn duy trì tư thế như cũ, không hề nhúc nhích, chưa hề rút đạo Huyết Ám ra.
Nhưng nhìn kỹ lại, sắc mặt anh ta trắng bệch, tràn lấm tấm mồ hôi hột, thân hình liên tục run rẩy, giống như đang nhận phải áp lực ngàn cân.
“Ơ? Có chuyện gì thế?”
“Sao Trương Cường vẫn chưa rút đao ra? Đồ sấm to mưa nhỏ!”
“Có khi nào… Anh ta bị chặn lại không?”
“Nhưng mà, tên kia vẫn đứng một chỗ, căn bản là không xuất chiêu mà!”.
Âm thanh bàn luận trên khán đài ngày càng to, rất nhiều võ giả trẻ tuổi mờ mịt, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Ngược lại những Bắc Đẩu Võ Lâm kia, từng người từng người đều lộ ra những tia sáng ở trong mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tấn Vũ Phong, thu lại vẻ khinh miệt lúc trước, trên mặt họ có thêm vài phần nghiêm nghị và cảnh giác.
Giờ phút này, trong lòng Trương Cường lại là sóng to gió lớn.
Anh ta vốn tưởng rằng Tần Vũ Phong chỉ là một đối thủ tầm thường, anh ta chỉ cần một đạo là đủ để chém chết kẻ địch, mượn việc này mà nổi danh!”
Nhưng vô hình trung, hình như có một luồng sức mạnh giống như sóng thần bất ngờ, hung hăng chèn ép vào người anh ta, làm cho anh ta không tài nào động đậy được.
“A a a…”
Trương Cường nghẹn đỏ mặt, rống giận gào thét, phát hết toàn bộ sức lực ra: “Sát thuật Thiên địa nhất trảm đao!”
Anh ta không tiếc bất cứ giá nào, truyền hết tất cả nội lực vào trong đao.
“Xoèn xoẹt!”
Đạo Huyết Ấm và vỏ đao ma sát, cuối cùng cũng hướng ra ngoài, bay ra được một mét! Nhưng ngay sau đó, Tần Vũ Phong lại phóng thích uy áp, lần thứ hai đánh úp lại, phòng ngự tuyệt đối.
“Ầm Ầm!” Đạo Huyết Ám phải trở về vỏ đao một lần nữa. Không chỉ vậy, Trương Cường không chịu nổi áp lực, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Không phải quỳ lạy như bình thường, mà là cả hai chân hai tay đều chạm đất. Là đại lễ phục sát đất!
“A a a!” Mắt Trương Cường như sắp nứt ra, trán nổi gân xanh, hệt như phát bệnh tâm thần mà gào to. Anh ta liều mạng giấy dụa, nhưng ngay cả một ngón út cũng không thể cử động được. Trương Cường chính là đại đệ tử của võ Trạng Nguyên, là người trẻ tuổi mạnh nhất trong tông sư, vốn dĩ cao cao tại thượng, có được tiền đồ tươi sáng!
Ai ngờ hôm nay, lại bị Tần Vũ Phong nghiền nát, thanh danh mất sạch!
“Tên khốn, anh sử dụng yêu thuật sao?”
Tần Vũ Phong tiến lên vài bước, từ trên cao nhìn xuống anh ta ở dưới đất, giống như Thần Long ở trên chín tầng mây nhìn xuống giun dế.
“Anh, còn khuya mới đủ tư cách làm đối thủ của tôi! Giết anh, tôi còn sợ bẩn tay! Không muốn chết thì lập tức cút sang một bên, đừng cản trở tôi!”