Chương 403
Đột nhiên, viên phi công mở miệng báo cáo. Ngay sau khi nói xong, trong buồng lái đột nhiên một hồi chuông báo động vang lên: “Cảnh báo…”
“Các người đã đi vào không phận riêng của phủ Quảng Bình Vương, xin hãy đi đường vòng, vòng qua ngay lập tức! Nếu không, máy bay của các người sẽ bị coi là máy bay địch và bị bắn rơi!”
Ở Đại Ninh có bốn gia tộc hoàng gia sinh sống và cai quản.
Quảng Bình Vương mặc dù không hùng mạnh như Thần Vũ Vương, nhưng cũng là một hoàng tộc rất lâu đời với di sản lên đến hàng nghìn năm.
Hơn nữa, đất phong của hoàng gia tương đương với một vương quốc nhỏ độc lập, và ngay cả quân đội chính thức của Đại Ninh cũng không được vào nếu không được phép.
“Thiên Vũ, chúng ta phải làm sao đây? Theo quy định, chúng ta không thể đột nhập vào địa phận của Quảng Bình Vương!”
Người phi công run rẩy hỏi, trên trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi.
Dù không nhìn thấy nhưng cậu ta cũng có thể hình dung ra được trên mặt đất hệ thống tên lửa đã nhắm chuẩn vào chiếc máy bay này.
“Người phụ nữ yêu dấu của bổn soái còn đang gặp nguy hiểm, còn quan tâm Quảng Bình Vương làm cái gì?”.
“Cứ tiếp tục tăng tốc cho tôi!”. “Xảy ra chuyện gì thì đã có tôi gánh vác!” Tần Vũ Phong đầy bi khí ra lệnh, ý chí bất phàm không thể kháng lại.
“Thiên Vũ, không ổn rồi! Phía trước xuất hiện tám máy bay chiến đấu, hệ thống pháo binh đã nhắm thẳng về hướng của chúng ta!” Phi công hoảng sợ nói.
“Kết nối với kênh gọi của họ cho tôi!” Tần Vũ Phong ra lệnh. “Rõ!” Viên phi công gật đầu ngay lập tức. Tần Vũ Phong cầm lấy micro, sắc bén nói: “Tôi là Tần Vũ Phong, là vị tướng đứng đầu trong cả trăm vị tướng lĩnh!”
“Hôm nay tôi nhất định phải đi qua lãnh thổ của Quảng Bình vương phủ! Nếu có ai dám ngăn cản, hắn chính là kẻ thù của bản soái tôi!”
“Những người chặn đường, đều phải chết!”
Đúng lúc này, tốc độ máy bay chiến đấu của Tần Vũ Phong đã đạt tới cực đại, xuyên qua cabin lao thẳng lên trời cao.
Biển mây trong bán kính trăm mét đã hoàn toàn biến mất, bầu trời như bị xé toạc ra.
Tần Vũ Phong anh đã dành cả đời để phục vụ cho Đại Ninh, và cũng lập được không ít chiến công.
Ngày thường, anh cư xử khiêm tốn, sống giản dị và hiếm khi sử dụng các đặc quyền. Nhưng hôm nay, anh không ngần ngại trở thành kẻ thù của Quảng Bình Vương.
Nếu ngay cả Lâm Kiều Như anh cũng không thể bảo vệ được, vậy danh xưng chiến thần Thiên Vũ này của anh còn có ích lợi gì?
Rất nhanh, tám chiến cơ ở đằng xa lập tức quay đầu trở về.
Dù gì thì hiện tại nghe thấy tên chiến thần Thiên Vũ uy chấn Đại Ninh này, cho dù có mượn thêm bao nhiêu dũng khí, bọn họ cũng không dám tiếp tục cản đường.
“Vù! vù! Vuuuu..”
Máy bay chiến đấu của Tần Vũ Phong không hề gặp bất kỳ trở ngại nào, lao thẳng ra biển Đông Hoa.
Nhà thờ Trăng.
Công Hoa nằm bất động trong vũng máu, thịt nát xương tan, chỉ còn lại chút hơi tàn, thậm chí ngay cả sức để cử động ngón út cũng không còn.
Cô ấy vừa cố gắng hết sức vừa ôm lấy chân Đường Tam Hoàng, muốn cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, nhưng đều vô ích.
Cô ấy giống như con thiêu thân lao vào biển lửa, vừa tráng liệt lại vừa có chút thảm thương! Công Hoa bị phế, còn Triệu Như Lan thì hôn mê…
Hiện tại, chỉ còn có Lâm Kiều Như, một phụ nữ yếu đuối, đối mặt với Đường Tam Hoàng, cô đến ngay cả một chút cơ hội phản kháng cũng không có.
Cô mặc chiếc váy cưới màu trắng, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh, nhưng trên khoé mặt cô lại rưng rưng nước mắt.
Đáng lẽ đây là ngày hạnh phúc nhất của đời cô, nhưng nó lại trở thành một cơn ác mộng. “Ha! Ha! Ha!” Đường Tam Hoàng nở một nụ cười sảng khoái, giống như ác quỷ chui ra từ địa ngục.
“Cô gái nhỏ, đừng trách tôi! Có trách thì hãy trách Tân Vũ Phong, ai bảo anh ta đụng đến tôi lại còn đắc tội với liên đoàn Tây Hải. Cô rơi vào bước đường cùng như hiện tại, chính là nhờ có phước mà Tần Vũ Phong ban cho!”.
“Không! Cho dù có chết, tôi cũng không để cho anh thành công đâu!” Lâm Kiều Như cắn chặt răng. Cô thà chết chứ không muốn trở thành con tin trong tay Đường Tam Hoàng.
Tuy nhiên, trước khi cô kịp cắn lưỡi tự sát, Đường Tam Hoàng đã bóp chặt cằm cô để ngăn cản hành động này của cô.
“Cô gái nhỏ, nếu như đã rơi vào tay tôi, sống hay chết không đến lượt cô do tôi quyết định! Xem ra cô còn là một tiểu bạch thỏ, Tần Vũ Phong không có phúc, ngược lại rất có lợi cho ta! Hahaha…”
Đường Tam Hoàng cười lớn đồng thời xé toạc chiếc váy cưới của cô. Cú xé khiến nhiều vùng da thịt của cô trực tiếp tiếp xúc với không khí. Sắc mặt Lâm Kiều Như xám xịt, đôi mắt đờ đẫn, cô dần rơi vào tuyệt vọng. Đúng lúc này, từ trên vòm trời vang lên một tiếng sấm rền, lửa giận thiêu đốt chín tầng mây. “Dám động vào cô ấy, đúng là muốn chết!”