Chương 398
Hình bóng này im lặng và không hề báo trước.
Nó thậm chí còn khiến cho Đường Tam Hoàng phải ngạc nhiên trong giây lát, làm hắn ta không phản ứng kịp.
“Choáng!”. Khoảnh khắc tiếp theo, ánh sáng lạnh lẽo lập lòe trong tay thanh đao đó.
Một con dao găm sắc bén như bùn xuyên qua không khí và xuyên qua động mạch cổ của Đường Tam Hoàng.
Cú đánh này là tuyệt vọng, chưa từng có, không lối thoát. Không có thời gian, góc độ và tốc độ là hoàn hảo ! Ngay cả bậc thầy võ thuật cũng sẽ gục ngã. ” Không ổn rồi!”
Đường Tam Hoàng cảm thấy không thể tin nổi, vô cùng rùng rợn, mùi chết chóc uy hiếp chưa từng có.
Hắn ta đã sống hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên gặp phải một vụ ám sát như vậy, giống như con mồi sa vào lưới, không cách nào đánh trả.
” Cố lên !!!”
Đột nhiên, Thiết Thành Thủ của Tây Thiên Vương ở phía xa bộc phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa.
Sóng âm lan ra như những gợn sóng.
Thiết Thành Thủ dùng cánh tay của mình làm lá chắn và đột ngột duỗi ra trước mặt Đường Tam Hoàng, đỡ một đòn chí mạng cho hắn ta.
“Chang!”
Con dao găm chém vào cánh tay của Thiết Thành Thủ, tia lửa bắn ra khắp nơi, phát ra âm thanh như giao nhau giữa vàng và sắt.
Mặc dù đó chính là tuyệt chiêu của anh ta , sức chiến đấu của cánh tay thép này không hề thua kém một thứ vũ khí nào, mặc dù là một cánh tay độc nhất vô nhị, nhưng cũng sẽ không tránh khỏi uy lực của những thứ vũ khí lợi hại nhất
Nhưng vào lúc này, con dao găm vẫn còn trên cánh tay anh ta, để lại một vết khoét sâu lớn. Sâu đến mức có thể nhìn thấy xương ! Từng giọt máu từ từ sủi bọt ra ngoài.
” Chào!”
Thiết Thành Thủ đau đớn không thể thở nổi, trong lòng dấy lên một trận sóng lớn, kinh ngạc đến mức không thể không bất ngờ.
Từ khi trận đánh tiếng công lần trước, đến nay đã hơn mười năm rồi, anh ta chưa từng bị thương nặng như vậy.
Chưa hết, bởi vì bàn tay kim loại đưa tới, Đường Tam Hoàng cũng thoát thân bình an vô sự, lập tức xác định rõ tầm mắt.
Đường Tam Hoàng trên gương mặt hiện lên vẻ sợ hãi khôn cùng, như thể gặp phải âm thần
Khoảnh khắc tiếp theo, Đường Tam Hoàng, Thiết Thành Thủ và Cuồng Mạnh Chiến cùng lúc nhìn vào người trước mặt, rồi thốt lên:
” Hóa ra là một người phụ nữ?!”
Nhìn về phía xa, sát thủ vô song đó thực sự là một mỹ nhân lạnh lùng với khuôn mặt xinh đẹp
Cô ấy chắc khoảng hai mươi tuổi, cao ráo, mặc quân phục màu xanh lá cây đậm, trên người không có phù hiệu, không biết cấp bậc như nào.
Nhưng trên ngực trải, có một biểu tượng con hổ đặc biệt , đang gầm lên trời.
Ngay cả trong bộ quân phục, vẫn khó có thể che được đường cong trên vóc dáng của cô nàng.
Nhưng vầng trán và ánh mắt của cô ấy lộ ra ngoài , lộ ra ý nghĩa giữa cái lạnh buốt thẩu xương, giống như một Huyền Băng triệu năm.
Lạnh! Cực kỳ lạnh !
Khi cô ấy mở to mắt nhìn tất cả mọi người là đã đủ khiến ai nấy đều cảm nhận được sự rét lạnh đến cùng cực
Ánh mắt của cô ấy, cũng không có bất kỳ tia tình cảm nào, tàn nhẫn như một người máy.
Thứ cô ấy cầm trong tay là một con dao găm màu đỏ sậm, được làm bằng vật liệu nào đó, đã thu hoạch linh hồn đã chết của vô số kẻ thù, và ác linh tràn ngập khiến nó không khỏi kinh ngạc.
” Cô là ai?”. Đường Tam Hoàng như địch tạm thời, không thể không hỏi. Mỹ nhân lạnh lùng nhìn hắn ta, vẻ mặt không thay đổi, nhưng lại thể hiện một tia sắc bén.
“Tên tôi là Công Hoa, là một trong mười hai vệ trung thiệt huyết ở biên giới phía Bắc ! Chiến thần Thiên Vũ đã cử tôi đến bảo vệ cô Lâm!”
Lời nói của cô ấy, khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều sợ hãi.
Cả Thiết Thành Thủ và Cuồng Mạnh Chiến đều thiên vương của Tứ Hải Triều,sức mạnh đáng sợ của họ có thể sánh ngang với những cao thủ ở Hổ Bàng.
Tuy nhiên, khi họ nghe thấy lời nói” lệnh của chiến thần Thiên Vũ” vang lên, thì họ thấy da đầu mình ngứa ran.
Mười hai vệ trung thiệt huyết là mười quân nhân trung thành và mạnh mẽ nhất dưới sự chỉ huy của chiến thần Thiên Vũ. Tìm bất ngẫu nhiên một trong số họ thì đều biết họ đều là những cao thủ Hổ Bàng.