Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 259




Chương 259

Thấy anh không có ý truy cứu chuyện đó nữa, Nguyễn Thiên Thành thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy một tờ séc từ trong túi ra và đưa cho anh một cách cẩn thận. “Anh Tần, đây là tấm séc 30 tỷ đồng, là chút tấm lòng nhỏ của tôi, mong anh nhận cho!”

Nhìn thấy cảnh này, ba người nhà họ Triệu nhìn không chớp mắt, trong lòng vô cùng nóng vội. 30 tỷ đồng!

Số tiền này họ làm cả đời cũng không có được, nhưng đối với Tần Vũ Phong, giờ đã ở trong tầm tay.

Ai biết được chỉ sau một lát, Tần Vũ Phong xua tay, vội vàng nói: “Ai thèm quan tâm đến tiền của ông? Đừng có đứng trước cửa nhà tôi gây chuyện, như vậy là cản đường tôi.”

“Vâng vâng vâng!”

Nguyễn Thiên Thành không dám nói nhiều.

Ông ta còn dám dùng số tiền 30 tỷ đồng để cầu xin sự tha thứ, thật ra đối với chiến thần Thiên Vũ, mấy chục tỷ đồng thôi quả thực chẳng là gì.

Bên cạnh, Triệu Quyền sốt ruột, muốn chạy tới nhận chi phiếu cho Tần Vũ Phong.

Nếu anh ta có thể nhận được tấm séc này, anh ta sẽ đủ sống như một người giàu có trong suốt quãng đời còn lai.

Nhưng bản năng anh ta sợ hãi ông vua tàu biển Nguyễn Thiên Thành, vì vậy anh ta không dám nói chuyện tùy tiện.

Rất nhanh sau đó, bố con họ Nguyễn rời khỏi biệt thự. Cuối cùng mọi việc đã yên bình.

Huh! Huh! Huh!”

Nhất thời ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tần Vũ Phong. “Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện quái gì vậy?” Lâm Kiều Như không thể không hỏi. “Chuyện này…

Tần Vũ Phong cau mày, không biết nên giải thích thế

Rốt cuộc, sự thật này quả thực rất khiến người khác nào. phải kinh ngạc!

Anh không thể nói rằng, tiểu đệ của mình đã đến đây, ngoại trừ chiến vương Tây Lương chánh nhị phẩm, còn có hàng vạn binh lính tinh nhuệ, trực tiếp khiến gia đình họ Nguyễn và con trai ông ta sợ hãi. “Tôi hiểu rồi!”

Đột nhiên, Triệu Quyền như nghĩ ra điều gì đó liền kêu lên: “Tối hôm qua, chủ tịch Phong Vân chắc hẳn đã đến giải quyết sự việc rồi, nên ông vua tàu biển mới đích thân đến xin lỗi!”

“Phải, anh đoán đúng rồi đấy!” Tần Vũ Phong gật đầu.

Vì Triệu Quyền chủ động tìm lý do cho anh, Tần Vũ Phong đơn giản trực tiếp thừa nhận.

Dù sao đi nữa, đây không phải là một lời nói dối!

Bởi vì anh là chủ tịch của Phong Vân, vấn đề này thực sự là do “Chủ tịch Phong Vân” thực hiện.

Thấy Tần Vũ Phong thừa nhận, những người khác cũng lộ ra vẻ mặt đột nhiên hiểu ra mọi chuyện. “Hóa ra là thế…suýt chút nữa còn tưởng rằng thẳng nhãi này là đại gia, mất cả nửa ngày, hoá ra là cáo mượn oai hùm!”

“Chủ tịch Phong Vân quá tuyệt vời, còn khiến cho ông vua tàu biển chủ động đến tận cửa, cầu xin thứ tội!”

“Nhân tiện ! Tấm séc 30 tỷ đồng vừa rồi là do ông vua tàu biển gửi cho chủ tịch Phong Vân, sao cậu lại từ chối? Tên tiểu tử, cậu trả cho tôi 30 tỷ đồng!”

Triệu Quyền đột nhiên hét lên, nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong đôi mắt đỏ hoe, bộ dạng kiêu ngạo bất cần đời. Cứ như là vì Tần Vũ Phong mà mất đi 30 tỷ đồng “Ha!”

Tần Vũ Phong chế nhạo nhìn cả tả vali dưới chân họ. “Triệu Quyền, da mặt anh thật dày! Nếu không có Nguyễn Thiên Thành đột ngột đến thăm thì bây giờ gia đình anh đã tan đàn xẻ nghé!”

“Lẽ nào các người không nghĩ qua, Lâm Kiều Như là một người phụ nữ yếu đuối, phải đối mặt với sự tức giận của gia đình họ Nguyễn như thế nào?”

“Lương tâm của anh đã bị con chó gặm mất rồi à ?!”

Trước những nghi ngờ này, nhà Triệu Quyền biết mình đã nhầm chỗ, không nói nên lời.

Và ánh mắt Lâm Kiều Như đầy thất vọng. Gia đình họ Lâm luôn coi cô như một đứa con gái ngoài giá thú, bị sỉ nhục bằng mọi cách, thờ ơ và tàn nhẫn.

Và những người thân trong gia đình mẹ có thật ích kỷ và chỉ vụ lợi.

Trên đời này, điều duy nhất cô có thể tin là Tần Vũ Phong!

Ánh mắt Tần Vũ Phong đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn ba người nhà họ Triệu, ra lệnh đuổi khách: “Vì các người đã thu dọn đồ đạc, vậy hãy rời khỏi đây ngay bây giờ!”