Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 1980




Chương 1980

Diệp Kính Dương căm tức lấy roi sắt ra quất mạnh lên mông của Lạp Tuấn Phong sau đó quay đầu ngựa lại. Vẻ mặt của Diệp Thanh Đình rất nghiêm túc, trong tiềm thức Diệp Kính Dương cảm thấy không ổn.

Nhưng Diệp Thanh Đình đã vẫy tay với anh ta, Diệp Kính Dương đành miễn cưỡng mà đi tới.

“Chị.” Diệp Kính Dương lẩm bẩm gọi một tiếng.

Diệp Thanh Đình cau mày nói: “Bây giờ em đã thua rồi thì nhanh thực hiện lời hứa với anh họ Tần Vũ Phong đi!”

Diệp Kính Dương cúi gằm mặt tỏ ý anh ta không muốn làm chuyện này.

Diệp Thanh Đình nhìn dáng vẻ hiện tại của Diệp Kính Dương, lại càng thêm xấu hổ. Đứa em trai này gì mà chút tầm nhìn cũng không có được vậy? Kết quả không phải đã rất rõ ràng rồi sao.

Tần Vũ Phong này là một võ giả có năng lực không hề tầm thường chút nào, hơn nữa là một người rất đặc biệt! Nếu nói theo cách này, Long Môn muốn lôi kéo Tần Vũ Phong còn không kịp nữa.

Diệp Kính Dương lại không có một chút tầm nhìn nào cả, không ngừng đắc tội với người ta thì khỏi nói đi, bây giờ không dễ gì có cơ hội để sửa lại mà còn ở đó mà không chịu vứt cái mặt mũi của mình đi nữa.

Diệp Thanh Đình cau mày hít một hơi thật sâu để cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng, cố gắng kiềm chế không tức giận em trai mình ở trước mặt bao nhiêu người.

Nghĩ đến điều này Diệp Thanh Đình quay người lại cúi đầu xuống trước mặt Tần Vũ Phong.

“Anh họ, em xin lỗi!”

“Chuyện lần này đều là lỗi của Diệp Kính Dương, là em không biết dạy dỗ em trai cho đàng hoàng. Em thay mặt em trai xin lỗi, anh hi vọng anh họ sẽ không so đo nữa?

Diệp Thanh Đình cau mày kéo lấy Diệp Kính Dương lấy một cái thẻ ngân hàng từ trong túi anh ta ra đưa cho Tần Vũ Phong.

“Anh họ Tần Vũ Phong, đây là chín mươi tỷ mà chúng ta đã giao kèo trước trận đấu. Bây giờ Diệp Kính Dương đã thua rồi, dám đánh cược dám nhận thua, chín mươi tỷ này giờ là của anh họ.

Tần Vũ Phong liếc nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay Diệp Thanh Đình, sau khi cười nhẹ một tiếng rồi liền đẩy nó trở về.

Tần Vũ Phong vô cùng hào phóng xua xua tay, nói: “Được rồi cũng chỉ là trò đùa giữa anh em với nhau thôi, so đo làm gì chứ?”

“Nếu như đều đã là người của nhà họ Diệp thì đương nhiên cũng không cần bận tâm là ai thắng ai thua, chúng ta cứ cho qua như vậy đi.

Thái độ của Tần Vũ Phong không chút bận tâm, nhưng con người Diệp Kính Dương này lại không như vậy.

Phải biết rằng, ngày hôm nay Diệp Kính Dương chính là thật sự muốn đại diện cho Long Môn, đại diện cho họ hàng nhà họ Diệp ở Thạch Trì ra oai phủ đầu.

Dù sao đi nữa, qua nhiều năm như vậy, cùng với sự phát triển và lớn mạnh không ngừng của Long Môn, nhà họ Diệp ở Thạch Trì thỉnh thoảng cũng đưa không ít người vào Long Môn.

Thực ra thành thật mà nói, nhà họ Diệp ở Thạch Trì không hề muốn đưa người vào Long Môn để tranh giành quyền lợi. Chỉ là theo sự lớn mạnh của một gia tộc, ai có thể bảo đảm mãi mãi sẽ không có người ra nước ngoài, mãi mãi cũng không có người muốn đi ra bên ngoài xem chứ?

Vả lại cứ cho là muốn sắp xếp người vào Long Môn thì cũng không phải là đều vì muốn tranh giành những vị trí cốt cán ở đó.