Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 198




Chương 198

Câu hỏi của Tần Vũ Phong vang vọng toàn trường, lộ ra khí thế không ai bì nổi.

Nụ cười đắc ý trên mặt Hạng Hồng Vũ đọng lại, hóa thành vẻ hung ác nham hiểm nồng đậm.

“Cậu có ý gì? Chẳng lẽ… cậu vẫn muốn đối địch với tôi? Thậm chí muốn đối địch một nửa Dương Hải à?”

Hạng Hồng Vũ nghiến răng nghiến lợi, từng chữ đầy uy hiếp.

Lúc này anh ta không hề chiến đấu một mình!

Sau lưng anh ta còn hơn trăm phú hào, thậm chỉ nhà giàu số một Dương Hải Đường Thiên Bá và Quách Nam Hà của phòng tuần bổ cũng đứng bên này.

Cường long không áp được bọn rắn độc Dù là chủ tịch Phong Vân gia tài nghìn tỷ thì như thế nào?

Ở địa bàn của cậu đây còn không phải ngoan ngoãn cúi đầu à?

Ha ha…”

Tần Vũ Phong chợt cười vang, khinh thường nói: “Người quý ở chỗ từ mình biết mình! Hạng Hồng Vũ, anh không đại diện được cho Dương Hải! Anh vì ân oán cá nhân mà cáo mượn oai hùm, lạm dụng quyền lực trong tay. Chỉ bằng điểm này anh đã không xứng làm thành viên trong trại Thần Sách rồi!”

“Lớn mật! Mày có tư cách gì mà dạy bảo tao phải làm thế nào? Cậu đây ở trên chiến trường đẫm máu giết địch, mà thứ tư bản chủ nghĩa, hút máu nhân công như mày chỉ biết tìm hoan mua vui thôi!”

Hạng Hồng Vũ như bị chọc trúng chỗ đau, tức đến thở hổn hển, sát khí mãnh liệt tận trời. Anh ta như bình thuốc nổ, chỉ cần thêm chút kích thích sẽ nổ tung tại chỗ.

Đúng lúc này, một bóng dáng mảnh mai chợt vọt tới trước mặt Tần Vũ Phong.

Là Lâm Kiều Như “Chủ tịch, đều tại tôi không tốt, tôi không nên đắc tội với Lâm Yến Vân, rước lấy phiền toái cho anh, làm anh rơi vào tình huống khó xử! Nếu không… để tôi xin lỗi bọn họ cho, sau đó tôi sẽ dọn khỏi biệt thự Star River…” Lâm Kiều Như sợ hãi nói.

Tuy rằng mấy ngày nay cô sớm chiều ở cạnh Tần Vũ Phong, nhưng anh ngụy trang tốt vô cùng, cho nên đến giờ cô vẫn không phát hiện chủ tịch tập đoàn Phong Vân lại chính là anh!

Nếu do mình mà làm chủ tịch Phong Vân bị phong giết ở Dương Hải này thì cô áy náy không nguôi.

“Hu!”

Lâm Yến Vân chợt cười mỉa một tiếng, chua ngoa nói: “Đừng có giả bộ đáng thương, còn tưởng mình là bông sen trắng thật đấy à? Mẹ cô là hồ ly tinh quyến rũ ba tôi, cô cũng là đồ đĩ hèn hạ, không biết đã bị bao nhiều đàn ông ngủ rồi!”

Đối mặt với lời trỉ chích của Lâm Yến Vân, mặt Lâm Kiều Như tái nhợt, không còn chút sắc máu. Cô thật sự sinh ra tình cảm với Tần Vũ Phong. Nhưng có một sự thật mà cô vô thức lảng tránh không ngừng, chính là… Tần Vũ Phong là chồng trước của chị cô!

Dù bọn họ ly hôn rồi chăng nữa, nếu cô ở bên Tần Vũ Phong sẽ phải đối mặt với rất nhiều lên án. Mà đảm khách khứa trong sảnh nghe vậy đều bắt đầu dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô, bàn tán xôn xao.

“Quyến rũ chồng trước của chị gái, quá trơ trẽn!”

“Nói không chừng trước khi ly hôn hai người đã dây dưa rồi ấy chứ.”

“Sao chủ tịch Phong Vân lại đi thích loại điểm này chứ, mù hay sao?”

“Mọi người nhìn kỹ chồng mình nha, coi chừng bị hồ ly tinh câu mất đấy!”

Nghe được nghị luận ác độc như vậy, Lâm Kiều Như mím môi, nước mắt không ngừng dâng lên trong hốc mắt.

Ấm ứ!

cBất lự!

c Chua xót.

Các loại cảm xúc tiêu cực dâng lên trong lòng “Câm miệng!”

cô.

Tần Vũ Phong chợt quát lớn một tiếng, trừng mắt nhìn Lâm Yến Vân: “Không cho phép cô nói xấu duẫn nhân! Kiều Như là cô gái lương thiện nhất tôi từng gặp. Ngược lại, chính cô! Cô ỷ vào vài phần nhan sắc mà lắc lư trêu hoa ghẹo nguyệt, còn chủ động nhào vào lòng tôi nữa chứ!”

“Anh nói linh tinh!”

Lâm Yến Vân lập tức luống cuống, nét mặt hơi mất tự nhiên.

Nhưng cô ta nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, ôm cánh tay Hạng Hồng Vũ bên cạnh: “Tôi toàn tâm toàn ý với anh Hồng Vũ, sao có thể quyến rũ anh được? Anh Hồng Vũ, anh ta vu oan cho em!”

“Yến Vân, anh không phải đồ ngốc, sao có thể tin loại lời vô căn cứ này được?”

Hạng Hồng Vũ cười ôm thắt lưng cô ta, bộ dáng tình chàng ý thiếp rất ăn ý.