Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 1956




Chương 1956

Dường như là ánh mắt của tất cả mọi người cũng không kiềm chế được mà đều nhìn về sự náo nhiệt ở nơi đây.

Cho dù là người đã từng trải qua hàng trăm cuộc chiến như Tần Vũ Phong thì giờ phút này cũng cảm thấy vô cùng lúng túng, trên đầu đã đổ mồ hôi lạnh: “Được được được, tôi khỏe tôi khỏe, các người cũng khỏe, nhỏ lại, nhỏ lại.

Trải qua mồi hồi ba chấm ở sân bay, cuối cùng Tần Vũ Phong cũng lên xe.

Dường như mấy người vệ sĩ vừa rồi cố ý xếp hàng khoa trương để phóng đại anh lên một chút, sau khi đã lên xe thì ngược lại vô cùng yên tĩnh, không nói một lời nào cả.

Tần Vũ Phong đỡ lấy trán.

Có lẽ là mấy người vệ sĩ thường xuyên đi đón người, anh đây có thói quen ra bên ngoài sẽ làm những thứ chói chang như này sao?

Dù sao thì trong tài liệu mà Tiêu Mặc Chiến đưa cho anh cũng không có nói anh phải đóng giả thành một người kiêu ngạo như vậy mà.

Tần Vũ Phong thở ra một hơi, rõ ràng lúc ở trên máy bay cũng đã nghỉ ngơi rồi, nhưng lúc này đây lại cảm thấy mệt mỏi không thể chịu nổi.

Cuối cùng.

Chiếc xe nhanh chóng được lái vào bên trong một trang viên được ẩn nấp khá kín đáo. Nói là ẩn nấp, nhưng thật ra cái nơi kín đảo này ở khá xa ngoại ô, phạm vi mấy mét xung quanh cũng không tồn tại một người hàng xóm nào cả.

Khác hoàn toàn với Đại Hạ.

Ở Đại Hạ là nơi tập trung rất nhiều người, mỗi tấc đất đều là những tấc vàng.

Còn số lượng người ở Mễ lại khá thưa thớt, vì vậy mà giá nhà đất càng lúc càng nâng lên cao.

Ở một nơi vắng vẻ như này lại có một tòa trang viên, Tần Vũ Phong ước chừng không gian của những mảnh đất trống ở xung quanh này cũng thuộc quyền sở hữu của chủ trang viên này.

Với năng lực của Long Môn như vậy thì có thể nhìn ra được ngay điều này.

Trên đường đi có một số vệ sĩ được đưa vào bên trong trang viên.

Có một người phụ nữ trông khá dịu dàng đang ngồi trong phòng khách của căn biệt thự.

Nhìn qua thì người phụ nữ này còn khá trẻ, nhưng lại mang một vẻ đẹp vô cùng thú vị và cổ điển của Đại Hạ, một đôi lông mày lá liễu cong cong, đôi mắt phượng nhếch lên trên, sống mũi cao môi đỏ mọng như những viên ngọc trai hoàn hảo, chiếc cằm nhỏ nhắn thanh tú nhưng lại không quá sắc sảo, má lúm đồng tiền mềm mại ở bên má làm giảm đi khí thế ác liệt giữa lông mày và mắt của cô ta.

Trên người cô ta mặc một bộ sườn xám màu trắng cổ điển có điểm tô chút màu đỏ, làm nổi lên dáng người với những đường cong hoàn hảo, tư thế ngồi thì đoan trang và tao nhã, chiếc sườn xám không hề thấy bất kỳ một nếp nhăn nào.

Sau khi thấy Tần Vũ Phong đi vào thì người phụ nữ lập tức đứng dậy, gương mặt lộ ra một nụ cười nhẹ: “Anh là cậu chủ Tần Vũ Phong phải không?”

Tần Vũ Phong gật đầu về phía người phụ nữ một cái: “Đúng vậy, xin hỏi cô…”