Chương 1729
Không biết chờ đợi anh sẽ là cái gì.
Mà giờ phút này có loại lo lắng này, đâu chỉ có một mình Tần Vũ Phong.
Lâm Kiều Như ở dưới đài cũng như thế.
Lâm Kiều Như vốn dĩ cũng không ngốc, thậm chí còn được gọi là băng tuyết thông minh. Bằng không cô ấy cũng không bình an lớn lên từ nhà họ Lâm, nơi với cô giống như hạng hổ và ổ sói.
Trong mấy câu nói đó, Lâm Kiều Như đã đoán được, mẹ của Tần Vũ Phong, đối với La Phù Sơn mà nói, tuyệt đối là một bí mật không thể để cho người ngoài biết được.
Tần Vũ Phong muốn cứu mẹ của mình trở về, nhất định vô cùng khó khăn! Lâm Kiều Như cắn răng, bị đám người đẩy đi ra ngoài.
Lâm Kiều Như một bên bị đám người đẩy ra, một bên trong lòng lo lắng hết sức cho Tần Vũ Phong.
Xem điệu bộ này, chuyện liên quan tới mẹ của Tần Vũ Phong, tuyệt đối không đơn giản.
Thậm chí La Phù Sơn đều phải dọn dẹp chỗ này, đề phòng người ngoài nghe thấy.
Kể như vậy, Lâm Kiều Như nhịn không được sinh ra lo lắng.
Tuy là Lâm Kiều Như trước giờ chưa từng gặp qua mẹ của Tần Vũ Phong, nhưng mà trong lòng Lâm Kiều Như, người mà Tần Vũ Phong yêu mến cũng là người mà cô yêu mến, tất cả mọi lo lắng của Tần Vũ Phong, cũng là lo lắng của cô.
Lâm Kiều Như bây giờ, trong lòng không chỉ nhớ đến chuyện của mẹ Tần Vũ Phong, vẫn lo lắng Tần Vũ Phong một mình ở đây, sẽ phải gặp nguy hiểm gì hay không.
Dù sao thì mặc kệ như thế nào, bây giờ cái Tần Vũ Phong phải đối mặt, chính là bảy tám vị trưởng lại có quyền lực to lớn của La Phù Sơn.
Đừng nói cái khác, chỉ là một động tác tay thôi, e là có thể khiến kiểu người học võ Bản Bộ Tông Sư như Lâm Kiều Như nghiên chết.
Đối với bọn họ, nghiền chết một người học võ ở cấp thấp, đơn giản như việc nghiền chết một con kiến vậy.
Tần Vũ Phong tuy là đã rất lợi hại rồi, nhưng mà thật sự ở trước mặt của đám trưởng lão này, e là vẫn chưa đủ!
Lâm Kiều Như nghĩ như vậy, không ngừng mà ngoảnh đầu lại nhìn bóng dáng của Tần Vũ phong.
Cũng may mà Tần Vũ Phong một mực cúi đầu, không biết nghĩ cái gì, không có nhìn về phía của Lâm Kiều Như.
Đương nhiên cũng không có phát hiện Lâm Kiều Như.
Nhưng mà, Tần Vũ Phong không phát hiện, những người khác lại có thể phát hiện. “Quách Thành, anh xem, đó có phải là người con gái của Tần Vũ Phong không?”
Công Tôn Vũ bỗng nhiên mở miệng, gọi Quách Thành.
Quách Thành ngừng lại, nhìn theo ngón tay của Công Tôn Vũ, nhìn thấy một bóng lưng xinh đẹp. Quách Thành chưa từng gặp Lâm Kiều Như, lúc này nhíu nhíu mày: “Anh làm sao biết được người con gái của đại nhân?”
Công Tôn Vũ trở mình một cái khinh thường, không có trả lời Quách Thành.
Quách Thành này, đúng là không biết đặt câu hỏi mà Trước khi Công Tôn Vũ bảo vệ Tần Phiệt, đi theo bên cạnh Tần Thiên Vương.
Mà Tần Vũ Phong, lại là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của toàn bộ Tần Phiệt.
Vả lại cho dù ấn tượng của Công Tôn Vũ với Tần Vũ Phong như thế nào, rốt cuộc tốt hay không tốt, tóm lại Công Tôn Vũ này vì chủ của mình, tận chức tận trách.
Tài liệu của kẻ thù của Yến Phiệt, Công Tôn Vũ đương nhiên là nằm trong lòng bàn tay.
Ảnh chụp của Lâm Kiều Như, Công Tôn Vũ không biết đã xem qua bao nhiêu tấm rồi.
Huống hồ, Công Tôn Vũ vốn dĩ là người có trí nhớ xuất chúng.
Bởi vậy lúc này, dựa vào một cái bóng lưng, còn có dáng vẻ rời đi, Công Tôn Vũ gần như thoáng cái, liền nhận ra Lâm Kiều Như.
Đương nhiên, giờ phút này Công Tôn Vũ chỉ cảm thấy rất quen mắt, cũng không có dũng khí chắc chắn.
Quách Thành sờ sờ cằm, cũng không có rối rắm chuyện tại sao mà Công Tôn Vũ nhận ra Lâm Kiều Như, ngược lại lấy điện thoại di động trong tay ra.
Sáng hôm nay, Huyền Vũ đại nhân hình như gửi tin nhắn cho anh, chắc chắn là nói qua việc Lâm Kiều Như tới đây.
Nhưng mà trong lòng Quách Thành biết rõ, lên núi không phải một tiếng nửa tiếng mà có thể tìm tới cửa được, cũng không có quá lo lắng, dự định chờ Thiên Vũ đại nhân kết thúc lôi đài, sẽ cùng với Thiên Vũ đại nhân đi đến chân núi giúp đỡ cô chủ Lâm Kiều Như.
Cô chủ Lâm Kiều Như có thể tự mình lên núi không?