Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 1681




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1681

Kể từ khi Tả Thanh Phùng bước lên sàn đấu đến lúc đứng yên chỉ trong chốc lát.

Đã có rất nhiều người lùi về phía trong góc của võ đài và bắt đầu run rẩy!

Bởi vì!

Thần Hổ Thú mà Tả Thanh Phùng đang cưỡi, chỉ đứng bình thường bằng bốn chân đã chiếm một nửa lôi đài mà vốn dĩ lúc ban đầu mênh mông và khổng lồ!

Sự xuất hiện của Tả Thanh Phùng trên lôi đài khiến hầu hết mọi người có mặt tại đây đều phải khiếp sợ!

Đương nhiên phải loại trừ Tân Vũ Phong ở trong đó ra.

Nó chỉ là một linh thú đơn thuần, có thân hình lớn hơn một chút, cũng không đáng để Tân Vũ Phong sợ hãi.

Về phần những người khác, cho dù ở xa cũng có thể cảm nhận được uy thế do Thần Hổ Thú mang lại, không khỏi kinh hãi run rẩy.

“Chị t, mang Thần Hố Thú lên lôi đài, không phải là gian lận sao?”

“Đúng vậy, đem Thần Hổ Thú lên thì còn có ai dám ra tay nữa?”

Mặc dù sức mạnh của Thần Hố Thú không lớn, nhưng điều đáng sợ là Thần Hổ Thú có kích thước khổng lồ.

Nếu nó tùy ý vung móng vuốt, những chiếc móng sắc nhọn dường như có thể cắt đứt đầu của một người.

Với một con thần thú khổng lồ như vậy, sức chiến đấu của Tả Thanh Phùng có thể nói là càng thêm mạnh.

Thần Hổ Thú chính là chiến lực mạnh nhất của Tả Thanh Phùng.

Bởi vì sự hiện diện của Thần Hổ Thú, gần như tương đương với sức chiến đấu hoàn chỉnh!

Chứ không thua bởi khí thế toàn diện của Thiên Kiêu, Tông Sư Nhị Trọng Thiên.

Dù cách nhau hơn nửa sàn đấu, họ vẫn có thể cảm nhận được uy thế đáng sợ của Thần Hổ Thú.

Thần Hổ Thú há to miệng, liên tục phun hơi nóng.

Trên răng còn dính cả máu, không biết ăn từ lúc nào.

Cách đó thật xa, tất cả mọi người cảm thấy mùi tanh của máu thịt hòa cùng gió sắp xộc lên mặt!

Bỗng chốc, mọi người trên sàn đấu bắt đầu nhao nhao một phen.

“Cái này… Tân Vũ Phong mang theo Thần Hổ Thú. Vậy không phải là hai người sao?”

*Đây là gian lận rồi nhỉ? La Phù Sơn cho phép làm vậy sao?”

“Không phải là La Phù Sơn đang bao che cho Tả Thanh Phùng đấy chứ?”

“Môn phái lớn như vậy tổ chức đại hội võ công mà thiên vị đệ tử của mình như vậy…”

“Đây thật là…”

“Cũng không thể nói như vậy được!” Một nữ tu của Mộng Trạch Môn cau mày nói: “Trận tỷ thí lần này đã nói rõ là không có hạn chế thủ đoạn nào”

“Bùa, vũ khí, linh đan đều có thế dùng! Theo như lời các anh nói, Kiếm Trần và Tùy Tịch, không phải hai người họ dùng kiếm tu cũng là gian lận sao?”

Mọi người nghẹn ngào, bỗng không có chỗ nào để phản bác.

“Còn nữa”

Nữ tu của Mộng Trạch Môn bĩu môi, lắc lắc cây gậy màu xanh trong tay: “Nếu pháp bảo binh khí được tính thì tại sao linh thú lại không được tính?”

“Mặc dù La Phù Sơn không tập trung vào thuật điều khiển thú, nhưng tất cả mọi người ở đây, ai mà không biết rằng kỹ thuật điều khiển thú của La Phù Sơn là số một thiên hạ. Các anh vừa lên là đã bác bỏ sở trường của người khác. Có phải là hơi quá đáng không?”

Tân Vũ Phong quăng sang một ánh nhìn tán thưởng. Tuy nữ tu của Mộng Trạch Môn là con gái nhưng lại có lòng trượng nghĩa, nói chuyện có tình có lý.

Nếu mọi người thực sự phản đối thuật điều khiển thú của La Phù Sơn thì kết quả của cuộc so tài này vẫn như vậy. Tuy nhiên đối với Tả Thanh Phùng mà nói thì đúng là không công bằng.

Hay do tính cách của Tả Thanh Phùng vốn đã như vậy.

Mà trong mắt Tân Vũ Phong đầy hoang dã và hung hãn, thực sự: giống như một chúa sơn lâm.