Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 1320




Chương 1320:

Xung quanh đã không ai dám tới gần, đoàn đại biểu của mỗi quốc gia, còn có cả người bản địa Đông Hoàng, đều cố gắng không áp sát quá gần đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ, hoặc là Tần Vũ Phong.

Nhưng cũng có ngoại lệ.

Một cô gái vẻ ngoài bình thường, nhưng trông cũng khá trẻ tuổi, là một cô gái Dại Hạ không hiểu chuyện đời đi tới.

Cô gái đi đến bên cạnh Nhạc Quốc Phong, giọng điệu run rẩy nói: “Chào, chào ngài, xin hỏi một chút, mọi người là đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ đúng không?”

Nhạc Quốc Phong khẽ gật đầu với cô gái: “Sao thế?”

Cô gái lập tức kích động đến mức như sắp khóc, lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi mình: “À thì, chuyện là như thế này, đêm qua tôi bị một đám người Đông Hoàng quấy rối, cũng may trong đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ của mọi người, có một người tên là Quách Chí Mẫn đứng ra! Anh, anh ấy vì tôi mà bị trọng thương, tôi tôi…

“Bà nội tôi là một thầy thuốc Đông y ở Đại Hạ, đây là cao bối vết thương bên ngoài da mà bà nội tôi đích thân điều chế, tôi… Tôi không có gì có thể tặng cho anh Quách Chí Mẫn, cái hộp thuốc bôi ngoài da này….

Cô gái còn chưa nói hết câu, Nhạc Linh Linh đã cười tủm tỉm, nhận lấy hộp thuốc bôi ngoài da trong tay cô gái, nói: “Được rồi, tôi sẽ nhận thay Quách Chí Mẫn, cô đừng lo nhé!”

Cô gái nhanh chóng gật nhẹ đầu, nói: “Ừ! Cảm ơn mọi người, cảm ơn anh Quách Chí Mẫn…

Nhạc Linh Linh phất phất tay, nói: “Được rồi, không cần khách khí như thế đâu! Tất cả mọi người đều là người Đại Hạ, có khó khăn đương nhiên phải giúp một tay rồi, Quách Chí Mẫn cũng không sao hết, đoàn bác sĩ vẫn luôn đi theo anh ấy mà!”

“Nếu như cô không yên tâm, có thể tới phòng chúng tôi làm khách tiện thể thăm anh Quách Chí Mẫn nhé, từ phòng 2001 đến 2010 tầng hai khách sạn đều là người của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ chúng tôi!”

Cô gái cảm kích nói: “Vâng, cảm ơn chị, đợi tôi tan làm, nhất định sẽ đến phòng thăm hỏi, cảm tạ công ơn đàng hoàng!”

Nhạc Linh Linh gật đầu cười với cô ấy.

Rất nhanh, cô gái đó đã trở lại vị trí làm việc của mình. Sau khi cơm nước xong xuôi, đám người của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ nhao nhao về lại phòng của mình.

Tần Vũ Phong cũng không ngoại lệ, đi thang máy lên tầng cao nhất.

Sau khi Tần Vũ Phong về đến phòng, phát hiện Hán Đại đã ở trong phòng, vẫn đang chờ. Tần Vũ Phong mở miệng hỏi: “Hán Đại? Sao lại tới đây, có chuyện gì à?”

Hán Đại vừa thấy Tần Vũ Phong thì cười nói: “Chúc mừng Thiên Vũ đại nhân, trong vòng một đêm, san bằng mười tám võ quán trộm bí tịch của Đại Hạ ta, thật sự là khiến chúng ta mở mày mở mặt”

“Đúng là là giương cao uy phong của Đại Hạ ta!” Tần Vũ Phong cười nói: “Tin tức của cậu cũng nhanh nhạy phết đấy nhỉ.

Hán Đại cũng cười nói: “Hiện tại tóm bừa một người Đông Hoàng trên đường cũng biết đêm qua xảy ra chuyện gì, một người Đại Hạ san bằng cả mười tám võ quán Tanaka của Đông Hoàng cơ mà!”

Tần Vũ Phong phất phất tay, nói: “Trọng điểm không phải cái này, chẳng lẽ Đại Hạ vẫn luôn không biết chuyện Sơn Hà Quyền và Vương Đạo Sát Quyền ở Đông Hoàng sao?”

Vẻ mặt Hán Đại nghiêm túc lại, nói: “Cái này… Là biết đó! Chỉ là Đông Hoàng bên này vẫn luôn che giấu rất thần thần bí bí, cũng không gây ra động tĩnh gì lớn, Đại Hạ cũng không tiện nhúng tay vào, vẫn là mở một mắt nhắm một mắt, giả vở không tồn tại chuyện này.”

Tần Vũ Phong ừ một tiếng.

Ngay sau đó Hán Đại lại nói: “Thiên Vũ đại nhân, cũng may mà có ngài, giải quyết một cái họa lớn trong lòng Đại Ha!”

Nói đến đây, Hán Đại lại chuyển chủ đề: “Chỉ có điều…

“Chỉ có điều cái gì?” Tần Vũ Phong nhíu mày, hỏi.

Hán Đại do dự nói: “Chỉ có điều, Thiên Vũ đại nhân, đêm qua ngài gây ra động tĩnh thật sự quá lớn! Đã khiến cho Đông Hoàng chú ý rồi!”

“Bên Đông Hoàng kia, mặc dù không tiện làm gì ở ngoài sáng với ngài, dù sao loại chuyện này, cũng không tiện tuyên dương trắng trợn.”

“Nhưng trong đại hội Võ Đạo, rất có thể… !!!