Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 1240




Chương 1240

Nhân viên gật đầu một cách khó khăn, Yamamoto Kojiro ngã ngồi xuống đất như bị rút mất linh hồn.

“Không! Không thể nào! Chắc chắn không thể nào Nhất định là đối phương làm nhiều hệ thống giám sát của chúng ta, nhất định là bọn họ đã làm gì đó với camera rồi!”

“Đúng, bọn họ đã làm gì đó!”

Yamamoto Kojiro càng nói càng bình tĩnh: “Chỉ với một người không thể giết sạch nhiều người trong mười tám đồn bót của chúng ta như vậy!”

Giờ phút này, vẻ mặt của anh ta có phần điên dại, anh ta nắm tóc mình: “Đại Hạ phải ra một người, không thể nào không thể nào được… chẳng phải Ryo Gorogawa còn đó sao? Ryo Gorogawa là tông sư Nhị Trọng Thiên!”

Nhân viên nuốt nước bọt, không dám nói gì. Không nói đến những thứ khác, chỉ bản lĩnh giận chó đánh mèo lên cấp dưới của Yamamoto Kojito thôi đã là hạng nhất, bọn họ sợ mình nói sai một câu đã bị anh ta trừng phạt.

Trừng phạt của Yamamoto Kojiro… Không phải để đùa đâu!

Nghĩ thế, trong mắt nhân viên hiện lên vẻ cực kỳ hoảng sợ. Trong thoáng chốc, cả phòng giám sát trở nên im lặng, không ai dám nói gì! Yên lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi xuống đất.

Lúc này, rốt cuộc có một nhân viên lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng khiến người ta phát điện.

“Cấp trên nói đúng… Không thể chỉ có một người ở phe địch được, hẳn là Đại Hạ đã sử dụng thiết bị làm nhiều nào đó, hoặc là đã làm gì với video theo dõi rồi.”

Lời của nhân viên khẳng định phỏng đoán hơi vớ vẩn của Yamamoto Kojiro. Bất kể là thế nào, chuyện một mình Tần Vũ Phong tiêu diệt mười tám đồn bót của bọn họ càng khiến người ta thấy hoang đường.

Nhân viên kia tiếp tục lên tiếng phân tích: “Mọi người cẩn thận nghĩ lại đi, sau khi hệ thống camera của chúng ta mất tín hiệu, đến giờ đã khoảng một ngày.”

“Một ngày cũng đủ để đối phương làm được rất nhiều chuyện với nó!”

“Khả năng cao nhất là người của Đại Hạ đã kiểm soát video giám sát của chúng ta, sau khi làm bậy xong, bọn họ mới gửi về máy chủ, nếu không thì không có cách nào giải thích tại sao chúng ta không liên lạc được với những đồn bót khác.”

“Nhưng chúng ta phát hiện muộn quá, nếu không thì chắc đã có cách cứu trợ kịp thời!”

Yamamoto Kojiro gật đầu liên tục: “Đúng, anh nói đúng!”

“Chỉ có thể trách chúng ta phát hiện quá muộn!”

“Nhưng điều có lợi là những đồn này không giữ nhiều tin, cho dù về đỉnh Cửu Châu bị lộ ra thì đối phương cũng không dám xác định!”

“Hơn nữa đồn bót chi nhánh của chúng ta vẫn còn không biết, thật ra chúng ta đã.

Yamamoto Kojiro nói đến một nửa, như thể chợt nhớ ra cái gì đó mà vội ngậm miệng lại. Đúng thế, cho dù là nhân viên làm việc cạnh anh ta, cũng phải giữ bí mật cực cao về đỉnh Cửu Châu.

Yamamoto Kojiro thở phào một lần nữa, lẩm bẩm: “Đúng thế… Không sao cả.

“Chúng ta phải phòng thủ ở đây, ba bước thì lập một trạm canh gác, năm bước một tốp, ngay cả một con ruồi chui vào, cũng phải phát hiện trước.

Yamamoto thì thầm tự nhủ, cũng như là khiến lòng mọi người ổn định.

Nhưng phải công nhận là anh ta nói như vậy làm cho rất nhiều nhân viên ở đây yên tâm.

Chỉ là vào đúng lúc này, đột nhiên cửa của phòng giám sát bị đẩy vào.

“Không ổn rồi cấp trên Yamamoto!”