Chương 1199
Đầu rắn của Đại xà Bát Kỳ đã bị Tần Vũ Phong chặt đứt toàn bộ, xác rắn vương vãi khắp mặt đất.
Xác rắn nhanh chóng khô héo rồi tàn lụi, dần dần hóa thành một làn khói đen, chui vào cơ thể của Âm Dương sự.
Âm Dương sự cũng đã hoàn toàn bất tỉnh.
Tần Vũ Phong còn có chuyện muốn hỏi anh ta, hai ngón tay đan vào nhau tạo thành hình kiếm, đâm vào huyệt vị của Âm Dương sự.
Âm Dương sự a một tiếng, sau đó ở trên mặt đất, từ từ mở hai mắt ra.
Kết quả vừa mở mắt ra, thấy vẫn là tên người Đại Hạ đáng sợ hơn cả ác quỷ kia.
Âm Dương sư lúc này giống như muốn ngất đi một lần nữa.
Nhưng Tần Vũ Phong làm sao cho phép, đạo Bắc Thần lập tức chỉ vào cổ họng của Âm Dương sự: “Muốn giả chết?”
Nội tâm đấu tranh dữ dội, nhưng chỉ trong nháy mắt, Âm Dương sự đã vui vẻ mở to hai mắt: “Vị đại nhân này! Đừng giết tôi!”
Không giết là chuyện không thể.
Nhưng, tạm thời có thể không giết.
Tân Vũ Phong híp mắt, thu thanh đao Bắc Thần vào vỏ.
“Muốn tạo không giết mày, cũng không phải là không thể. Nhưng mà tiếp theo, tạo hỏi mày, mày phải trả lời thành thật!”
Âm Dương sự gật đầu như giã tỏi: “Anh nói đi, đại nhân anh nói đi! Tiểu nhận biết gì nói nấy, không biết sẽ không nói!”
Tần Vũ Phong nhìn anh ta lúc này, không còn bộ dáng kiêu ngạo giống như lúc trước, thì cười lạnh một tiếng.
Sau đó, Tần Vũ Phong lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh của Bạch Hứa Trạch.
“Tao hỏi mày, mày đã gặp người này chưa?”
Âm Dương sự nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trên màn hình, nhìn kỹ một lúc rồi lại gật đầu lia lịa: “Gặp rồi! Gặp rồi! Tôi gặp anh ta rồi!”
Tần Vũ Phong nhướng mày, một tiếng: “Khi nào, ở đâu? “ỰC!”. Âm Dương sự nuốt nước bọt.
Mặc dù vẻ mặt của người đàn ông trước mặt vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng anh ta luôn có một cảm giác bất an.
Đó chính là cảm giác, nếu như mình nói sai một câu, lập tức sẽ bị người đàn ông trước mặt không chút do dự giết chết ngay tại chỗ!
Âm Dương sự vội vàng mở miệng: “Thưa đại nhân, người này….tôi đã thấy anh ta từng xuất hiện ở gần cứ điểm của chúng tôi, nhưng rất nhanh đã rời đi. Sau đó, chúng tôi đã nhận được tin tức của cơ quan đầu não, nói rằng người này là trinh sát của Đại Hạ…”
Câu trả lời cơ bản đều giống nhau.
Tần Vũ Phong cau mày, không có nhu cầu muốn nghe nữa.
Nếu đã như vậy, tên Âm Dương sự trước mặt này cũng không cần thiết phải sống nữa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tần Vũ Phong trở nên tàn nhẫn, rút thanh đao Bắc Thần trên thắt lưng ra, chém đứt đầu Âm Dương sư một cách linh hoạt và gọn gàng, giống như lúc chém đầu rắn của Đại xà Bát Kỳ vậy!
Đạo vừa chém xuống, máu liền văng tung tóe!
Tần Vũ Phong nhấc đầu ngón tay, chùi đi vết máu vô tình dính trên mặt mình, sau đó đứng trên tầng thượng đã bị Đại xà Bát Kỳ phá thành cái giếng trời.
Dưới lầu là một đám người Đông Hoàng đang điên cuồng chạy tán loạn.
Nhưng dường như không có một ai tiến lên mở cửa hoặc cố gắng treo tường.
Tần Vũ Phong híp mắt.
Lúc mình đi vào là do tên người Đông Hoàng kia dẫn đường đi vào, có lẽ có cấm chế hoặc cơ quan nào đó đặt ở lối vào, để hạn chế đám người Đông Hoàng này tùy ý ra vào, việc quản lý cực kỳ nghiêm ngặt.
Tân Vũ Phong đoán không sai.
Mục đích ban đầu của việc này là để ngăn chặn những người Đông Hoàng bên trong ra ngoài rêu rao khắp nơi, để lộ tung tích của bọn họ.
Phong cách làm việc của mỗi cứ điểm có sự khác biệt rất lớn.
Nhưng mà, chủ ý ban đầu đó vào giờ phút này, lại thuận tiện cho Tần Vũ Phong đóng cửa đánh chó.
Tần Vũ Phong điểm mũi chân nhảy khỏi sân thượng từ tầng bảy.
Có người chú ý tới hành động của Tần Vũ Phong, nhao nhao lẩm bẩm bảo tìm chết.