Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 1183




Chương 1183

 

Những võ sĩ Đông Hoàng trang bị vũ khí nóng kia không thể tin được cảnh tượng trước mắt này.

 

Dùng thân thể bình thường, một người một đao!

 

Rõ ràng cứ như vậy, dễ dàng như thế mà đem một viên đạn đánh bay rớt xuống đất!

 

Rõ ràng cầm đao pháp, lại có thể luyện đến tình trạng xuất quỷ nhập thần như thế này!

 

Nhưng mà Tân Vũ Phong, dường như là không có dự định nhiều lời cùng với lại đám người này.

 

Trường đao vung lên, đao minh nhất thời!

 

Đao Bắc Thần chuẩn bị chờ phát động!

 

“Oanh!”

 

Theo giọng nói quát nhẹ ở trong miệng của Tân Vũ Phong, đao Bắc Thần cứ thuận thế như vậy mà xuất ra.

 

“Hú” một tiếng!

 

Một đao gần kề, ngăn lại nhưng võ sĩ Đông Hoàng này ở phía trước, chặt một phát đứt đoạn!

 

Nếu muốn biết thì những võ sĩ Đông Hoàng này cũng không phải là những võ giả Đông Hoàng bình thường.

 

Lần này Đông Hoàng xuất hành Đại Hạ, đối với “món đồ đó” có thể nói là tình thế bắt buộc.

 

Bởi vậy, từng người được chỗ đóng quân phái ra đều là tỉnh nhuệ cả.

 

Đương nhiên là tinh nhuệ đối với bên phía của Đông Hoàng.

 

Những võ sĩ Đông Hoàng ở chỗ này, không có một ai mà không phải là những người có sức mạnh trên cả cao thủ.

 

Thậm chí, ở chính giữa của cứ điểm này, cao thủ ám kình đỉnh cũng có không ít.

 

Nhưng mà ở trong mắt của Tân Vũ Phong thì hoàn toàn chẳng là gì!

 

Đừng nói là sức lực rõ ràng, cao thủ ám kình đỉnh, cho dù là cường giả đạt đến cảnh giới của tông sư, đi lên chục cái hay trăm cái vào trong mắt của Tân Vũ Phong thì đều không đủ!

 

Nhưng mà, cũng không phải là bởi vì sức lực và ám kình, cùng với lại cường giả tông sư quá yếu rồi.

 

Mà là bởi vì…

 

Tân Vũ Phong, dường như đã đứng ở đỉnh cao của võ đạo!

 

Tông Sư Ngũ Trọng Thiên rồi!

 

Đừng nói là phát huy bốn năm phần thực lực, cho dù có là một hai phần trên mười của thực lực đi nữa, thì đứng trước đám người này, cũng vẫn không đủ để cho Tân Vũ Phong đánh!

 

Thử hỏi giữa những tông môn ẩn thế này, cường giả trên Tông Sư Ngũ Trọng Thiên, có thể còn mấy người chứ?

 

Cho dù là trong đám người tông môn ẩn thế này, những cường giả trên của Tông Sư Ngũ Trọng Thiên cũng là vô cùng ít ỏi, ít nhất có lẽ là nhân vật tông sư cấp bậc trưởng lão!

 

Đặc biệt là trên tông sư, mỗi lần vượt qua Nhất Trọng Thiên, chính là vượt qua một rãnh mương giống như khe trời!

 

Mỗi một tu vi Trọng Thiên liền có thể hoàn toàn nghiền ép được không ít người! Thế nên mới nói, những người này đối mặt với lại Tân Vũ Phong, tại trước mắt người đời vừa nghe được tin tức đó đã sợ mất mật, cái gọi là cái gì cao thủ cường giả ám kình, minh kình chứ.

 

Toàn bộ đều không tính là gì cả!

 

Đối với Tân Vũ Phong mà nói, giết đi bọn họ, e là so với Lâm Kiều Như ở trong phòng bếp thái dưa cắt rau còn dễ dàng hơn nữa!

 

Một chiêu do cao thủ sức lực ám kình, tạo thành tầng tầng lớp lớp bức tường người, dưới mũi đao của Tân Vũ Phong, dù là một kích cũng không thể nào chịu đựng được!

 

Một kiếm của Tân Vũ Phong vừa quét ra đều chém chết hết những người ở nơi này!

 

Anh nhìn những thân thể ở trên mặt đất, không kiên nhẫn mà nhanh đi qua, như là dẫm lên một thứ rác rưởi ở trên mặt đất, có khi thậm chí còn nhấc hai chân lên, đá chướng ngại vật ở phía trước mặt qua một bên.

 

Tân Vũ Phong đã vượt qua từng tầng tầng lớp lớp thi thể, đi đến một gian phòng bao ở phía trước.

 

Anh gõ cửa phòng bao đó, mơ hồ có âm thanh vui chơi từ bên trong cánh cửa truyền ra bên ngoài, Không có một ai đáp lại.

 

Thần sắc của Tân Vũ Phong có chút không kiên nhẫn, một cước là đánh bay đi cánh cửa của căn phòng bao.

 

Trong phòng, là cảnh thái bình ca múa.

 

Hai người đàn ông Đông Hoàng bụng phệ, mỗi người trong ngực đều ôm một cô gái có thần sắc vừa sợ hãi lại vừa đau thương.

 

Mà trên đài, có một cô bé gầy yếu còn rất nhỏ tuổi đang đứng ở trên đấy, âm thanh run rẩy, dùng lời nói Đông Hoàng cũng không tiêu chuẩn, hát một điệu hát dân ca của Đông Hoàng.

 

Dường như không có ai vì chuyện Tân Vũ Phong đến mà bị kinh hãi cả.

 

Hay là nói, những cô gái đó nhìn thấy Tân Vũ Phong xông vào bên trong này, lại tung rra một ánh mắt gồm có sự chờ mong, sau đó lại là thần sắc sợ hãi rồi nhanh chóng thu hồi về.