Chương 1110
Tân Vũ Phong kể ra toàn bộ cơ duyên lần này ở Tây Nam Miêu Cương.
Anh chỉ nói chính mình đã đoạt lại phần kho báu hoàng thất Đại Kiền mà Tân Thiên Lâm cướp đi kia, nhưng không hề nói đã phái người đưa những kho báu còn lại cho mấy người Thanh Long!
Nhưng lúc mà mọi người nghe được Tân Vũ Phong đã lĩnh ngộ được một trăm lẻ tám loại truyền thừa kiếm ý, đạt được Hiên Viên Kiếm, thì cũng đã đủ để khiến cho toàn bộ người ở đây phải chấn động kinh ngạc. Sau khi biết được Tân Vũ Phong lấy được kho báu thì kinh càng thêm kinh.
Nhất là Khương Thạch Phương, nếu như nói người khác chỉ là ghen tị hoặc chỉ có mấy phần ghen ghét, thì Khương Thạch Phương quả thực chính là hận thù!
Dựa vào cái gì!
Dựa vào cái gì người đạt được tất cả những thứ này không phải là con trai của mình mà là thăng nhãi do người đàn bà đê tiện kia sinh ra!
Khương Thạch Phương nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt gần như đã vặn vẹo.
Mà vào lúc này, Tân Thiên Vương đột nhiên phát ra tiếng.
“Tân Vũ Phong! Cho dù nói thế nào, hiện tại Khương Thạch Phương là mẹ cả của mày, sao có thể để mẹ cúi đầu xuống quỳ, cũng không sợ bị giảm thọ sao chứ! Người cũng đã lớn như thế, chẳng lẽ không hiểu rõ trưởng ấu tôn ti?! Đỡ mẹ cả của mày dậy, không được vô lễ với bà ấy!” Tân Thiên Vương lạnh giọng quát lớn.
Tân Vũ Phong nghe thấy mấy lời này của Tân Thiên Vương một phen, thì gần như đã bị chọc tức đến bật cười.
“Trưởng ấu tôn ti? Vô lễ Tân Vũ Phong thì thào lẩm bẩm mấy lời vừa rồi của Tân Thiên Vương, cuối cùng cũng không thể khống chế mà nở nụ cười.
“Tân Thiên Vương, ông còn có mặt mũi dám nói với tôi về tôn tỉ quý tiện, nói với tôi về đích thứ phân chia sao! Lão già kia, tôi hỏi ông, vợ vẫn còn sống mà đã cưới vợ mới, vậy ai mới là đích, ai mới là thứ? Để mặc vợ lẽ liên hợp thế lực gia tộc triển khai truy sát đối với vợ cả, thậm chí truy sát con trai của ông, vậy mà ông cũng có thể bỏ mặc, tôi hỏi ông, lúc ấy ông có bao giờ nghĩ tới giữa mẹ của tôi cùng với Khương Thạch Phương, ai với ai là tôn ti quý tiện! Năm đó, ông mặc kệ Khương Thạch Phương truy sát hai mẹ con ta, bỏ rơi vợ con, lạnh tâm lạnh phổi!”
Nói đến đây, Tân Vũ Phong có chút không thể tin nở nụ cười, ngón tay run rẩy, chỉ về hướng Khương Thạch Phương: “Chính là người này”
Lời nói của Tân Vũ Phong dừng một chút, giọng nói mơ hồ mang theo vài phần nghẹn ngào, dường như đang chịu đựng huyết lệ.
“Chính là người đàn bà này đã truy sát vợ chưa cưới của ông và con trai ruột của ông, nhưng ông lại chẳng quan tâm.
Mười tám năm trước vì bảo vệ tôi mà mẹ bị xe tải cán qua người, cảnh tượng này Tân Vũ Phong tôi có chết cũng không.
thể quên được! Tân Vũ Phong tôi chỉ có một người mẹ là Thượng Quan Uyển Nhi, từ đâu mà có một người cha Tân Thiên Vương? Từ đâu có một người mẹ cả Khương Thạch Phương được!”
Từng tiếng chất vấn giống như máu được tôi luyện phỉ nhổ lên mặt Tân Thiên Vương!
“Ông lấy mặt mũi ở đau ra àm dám kêu tôi phải tôn trọng Khương Thạch Phương? Những năm này ông có bao nhiêu bất công, chẳng lẽ muốn tôi phơi bày ra ở ngoài sáng sao! Tân Thiên Lâm bị thương, ông liền hút tủy xương của tôi, hủy tu vi của tôi chỉ vì cứu một cái mạng của Tân Thiên Lâm! Lúc đó ông có nhớ đến tôi là anh trai của Tân Thiên Lâm, có nhớ đến trưởng ấu tôn ti hay là không?”
“Tân Thiên Lâm chuyến này đi Tây Nam Miêu Cương, mang theo ngàn tên hộ vệ cùng với vũ khí nóng, ông dám nói ông không đoán được hành tung của tôi, cố ý phân phối nhiều chiến lực cho Tân Thiên Lâm như thế, muốn tiêu diệt gọn tôi!”
Tân Vũ Phong nói xong, cười nhạo hai tiếng: “Tân Thiên Vương à Tân Thiên Vương, có đôi khi, tôi ngược lại còn tình nguyện mẹ của tôi chết ở trước mặt người đời, nếu không còn không biết sẽ bị ông tra tấn đến mức nào! Cổ có Na Tra lóc xương trả cha, hiện có Tân Vũ Phong tôi trả lại cốt tuỷ, ở giữa tôi và ông sớm đã không một chút tình nghĩa phụ tử, nói gì đến trưởng ấu tôn ti!”
Câu nói sau cùng của Tân Vũ Phong là từng chữ nói ra, âm thanh nhập lòng người!
Cổ có Na Tra lóc xương trả cha, hiện có Tân Vũ Phong trả lại cốt tuỷ.
Tình nghĩa phụ tử, đã sớm không còn một mảnh!
Ân tình sinh thành, đã sớm triệt tiêu toàn bộ!
Mấy lời này của Tân Vũ Phong đã khiến cho sắc mặt của Tân Thiên Lâm càng thêm xanh đen, u ám đến mức muốn chảy ra nước!
Dù sao, lời Tân Vũ Phong nói đều là sự thật!
Tân Thiên Vương lúc trước làm những chuyện kia cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng hôm nay, khi bị Tân Vũ Phong lật ra những chuyện này từng cái từng cái một, Tân Thiên Vương mới cảm thấy vô cùng chịu không nổi!
Nhất là ở trước mặt nhiều người như vậy!
Tân Vũ Phong cuối cùng cười nhẹ một tiến: ‘Vương à Tần Thiên Vương, tôi cần gì phải nói chuyện như vậy chứ?”
Tân Thiên ng nhiều Tân Vũ Phong nói xong, lôi kéo tay Lâm Kiều Như quay người muốn đi gấp!
Dưới sự phẫn nộ, khóe miệng Tân Thiên Vương điên cuồng co quắp.
Tân Thiên Vương đương nhiên muốn ngăn tên khốn bất hiếu này lại!
Lỗi của bố, chết không bàn!
Nhưng bây giờ Tân Vũ Phong sau khi đạt được Hiên Viên Kiếm thì thực lực đã trở lại đỉnh cấp.