Chiến Thần Biến

Chương 6: Ta Muốn Trở Thành Cường Giả!




- Ngươi . . .Hmm . . . Con mẹ nó chứ.

Thác Bạt Mẫn Hồng tức giận đến sùi bọt mép, rõ ràng hắn . . . bị một tên phế vật xem thường.

Do Đằng Phi rất ít khi rời khỏi Đằng gia, vô tình gặp được Đằng Phi hắn cũng chỉ muốn đùa bỡn một chút nhưng không ngờ lại ra kết quả như thế này.

- Chết tiệt, một tên phế vật vậy mà dám dùng ánh mắt khinh thường để nhìn ta. A . . . a . . .aaaa!

Mặc dù biết Đằng gia sắp gặp phải tai họa, nhưng Thác Bạt Mẫn Hồng vẫn còn rất buồn bực.

Thủ hạ bên cạnh hai tay nắm chặt lại bị Thác Bạt Mẫn Hồng ngăn cản, mãi đến lúc Đằng Phi đi xa Thác Bạt Mẫn Hồng mới cười lạnh thầm nghĩ trong lòng: "Tạm thời nhịn ngươi lúc này, chẳng bao lâu nữa Đằng gia của các ngươi cũng sẽ sụp đổ. Đằng Phi à! Đến lúc đó ta xem người còn có cái gì để mà bình tĩnh trước mặt ta nữa."

Thác Bạt Mẫn Hồng với thủ hạ của hắn, thậm chí là những người xem náo nhiệt ven đường cũng không có ai nhìn được bàn tay đang đem ba lô của Đằng Phi nắm lại rất chặt, trên tay nổi đầy gân xanh, cánh tay còn lại thì run rẩy rất nhẹ.

Thác Bạt gia muốn lật đổ Đằng gia không phải là chuyện một hai ngày gần đây, mà nó đã bắt đầu tại thời điểm có cái tên Đằng Gia Trấn.

Năm đó Đằng Vân Chí thành công mở ra một con đường buôn bán khiến cho thực lực của Đằng gia tăng mạnh, làm cho Thác Bạt Gia bị áp lực đến mức thở không được.

Cái chết của Đằng Vân Chí đối với toàn bộ Đằng gia là một sự đả kích rất lớn. Thác Bạt Gia ẩn nhẫn vài năm rốt cục cũng không nhịn được nữa muốn lộ ra bộ mặt thật của mình.

Bề ngoài của Đằng Phi biểu hiện một vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại chứa đựng tính cách kiên nghị bất khuất, cái nhục của ngày hôm nay hắn cũng đã nếm được rất nhiều trong mười ba năm qua, thêm một sự việc mà hắn phẫn nộ cũng không thể làm được gì. Nếu quả thật có một loại phương pháp có thể làm cho hắn trở lên mạnh mẽ thì cho dù có phải trả bằng một cái giá lớn hơn đi nữa hắn cũng sẽ không tiếc.

Đi đến khu vực bãi sông, trông thấy người con gái áo trắng đang khoanh chân ngồi ở bên ngoài túp lều nhắm mắt điều tức.

Nhìn thấy cử chỉ của người con gái, Đằng Phi thầm nghĩ trong lòng: "Nàng có lẽ là một cao thủ đấu khí."

Đi tới bên cạnh, Đằng Phi thấy tinh thần của người con gái hình như đã khá hơn rất nhiều. Đằng Phi đem ba lô đưa ra rồi nói.

- Chỗ này có một ít quần áo và một chút thuốc chữa thương. Ngươi . . . có thể tự mình làm được không?

- Ngươi đi ra đằng sau.

Nói một cách lạnh nhát, ánh mắt người con gái nhìn vào ba lô, khóe miệng hơi vểnh lên một chút cũng không có nói thêm cái gì là cảm ơn.

Gật đầu, đợi người con gái thay xong thuốc, Đằng Phi lấy ra vải chuyên môn dùng cho băng bó vết thương mà băng bó kỹ lại cho nàng. Bởi vì lần này đã có sự chuẩn bị nên hắn làm nhanh và gọn gàng hơn rất nhiều, chẳng qua là da thịt người con gái mịn màng nõn nà làm cho hắn thỉnh thoảng mất hồn.

Tất cả đều xong xuôi đâu đấy, người con gái nhìn Đằng Phi đằng trước bình tĩnh hỏi.

- Ngươi tên gì?

- Đằng Phi.

- Ừm.

Hỏi xong một câu người con gái cũng không nói thêm gì nữa lại ngồi ở chỗ cũ vận công điều tức.

- Đúng rồi, ngày hôm qua ngươi nói sẽ báo đáp ta, ngươi còn giữ lời không?

Đằng Phi nhớ tới tất cả những tủi nhục mấy năm gần đây, nhịn không được mà xúc động nhất thời. Nói xong cũng có chút hối hận, hành động của mình có xu hướng ép buộc người khác báo ân.

Người con gái mở ra hai mắt nhìn Đằng Phi, âm thanh mang theo một chút lạnh lùng nói.

- Vẫn giữ lời, ngươi muốn cái gì?

Không thấy ở trên mặt người con gái hiện lên chút khác thường nào, trong lòng Đằng Phi hơi lo lắng thấp thỏm. Nhớ tới câu nói của Thác Bạt Mẫn Hồng, trong nội tâm Đằng Phi bốc lên một ngọn lửa hừng hực, ngẩng đâu lên nhìn mà cũng không dám nhìn thẳng vào người con gái xinh đẹp này nói tiếp.

- Ta muốn trở thành một cường giả!

Người con gái tưởng rằng thiếu niên này có thể sẽ đòi hỏi vàng bạc châu báu hoặc bí kíp võ công. Nếu thiếu niên này không ngu ngốc chắc chắn sẽ nhìn ra được mình không phải là người bình thường.

Trong giây lát người con gái áo trắng này thậm trí còn nghĩ rằng thiếu niên này sẽ muốn mình đem bản thân gả cho hắn . . . Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp. Những chuyện như thế trong dĩ vãng có rất nhiều.

Nhưng nàng thật không ngờ, người thiếu niên mười mấy tuổi này với ánh mắt bình tĩnh và hàng lông mày mang theo một vẻ kiên nghị, lại sẽ đưa ra một yêu cầu cổ quái như vậy.

Hơn nữa, không phải là cầu xin cũng không phải là mệnh lệnh, mà là một loại quyết tâm của hắn.

Một loại quyết tâm lớn đến mức làm cho người con gái áo trắng thấy cảm động.

Võ giả nhất định phải có trái tim mạnh mẽ. Hay nói theo cách khác, trên con đường võ đạo mặc dù có thành tựu, có được thực lực cường đại nhưng nếu không có trái tim mạnh mẽ không có lòng quyết tâm thì vĩnh viễn sẽ không thể trở thành một cường giả chân chính.

- Muốn trở thành cường giả sao? Không dễ chút nào cả, sự gian khổ của con đường cường giả không phải là điều mà ngươi có thể tưởng tượng được!

Nhíu lại đôi mi thanh tú, người con gái thản nhiên nói.

- Ta biết rõ. Khổ cực thế nào ta cũng có thể chịu được!

Đằng Phi đáp lời một cách rất kiên quyết.

- Hả? . . .Ngươi tới đây ta coi.

Đi đến bên cạnh người con gái áo trắng, Đằng Phi nhìn nàng một cách khó hiểu.

- Đưa tay ngươi ra đây.

Vừa nói nàng vừa giơ cánh tay mình lên, ngón tay như ngọc đặt lên cổ tay Đằng Phi. Vẻ mặt nàng vốn dĩ bình thản lại chậm rãi lộ ra một chút kinh ngạc, nhíu lại đôi lông mày nàng nhẹ giọng tự nói: "Tại sao có thể như vậy được? Kinh mạch toàn thân tất cả đều bế tắc, đan điền lại nhỏ hẹp như thế, hơn nữa rất hỗn loạn không thể tả, ngươi . . . ngươi?

Đôi môi người con gái gậm chặt, vẻ mặt có chút xấu hổ thầm nghĩ: "Dù sao đứa nhỏ này cũng là ân nhân cứu mạng của mình . . ."

Việc này quả thực làm cho nàng không biết nói ra miệng bằng cách nào, bởi vì cái kết quả này làm người ta không có hi vọng.

Sắc mặt Đằng Phi bình tĩnh tiếp nhận rồi nói.

- Ngươi không cần phải nói. Ta biết rõ ta là một người ' Đấu võ song phế ' về thể chất, yêu cầu của ta đưa ra có phải có phần quá đáng đúng không?

Khi nói xong lời này, mặt Đằng Phi cũng đỏ lên không ít. Dù là ai nghe thấy một người 'Đấu võ song phế' lại muốn người khác giúp đỡ hắn trở thành cường giả cũng sẽ chửi hắn rằng đầu óc chắc có vấn đề.

Không có ngay tại chỗ nổi giận đã là cho hắn không ít thể diện rồi.

Bất quá, trên gương mặt người con gái áo trắng ngược lại là không có bất kỳ nụ cười chế giễu nào, lông mày chỉ hơi nhăn lại giống như là đang do dự phân vân lo lắng về một điều gì đó, hồi lâu không nói.

Trong lòng Đằng Phi mang theo một chút hi vọng, chậm rãi trầm xuống. Chỉ có điều hắn cho rằng người con gái áo trắng này không phải là người bình thường nên nói ra một chút tâm tư trong lòng, bây giờ có lẽ là mình làm khó cho người khác rồi. Vừa áy náy muốn mở miệng xin lỗi, không muốn nàng vì mình mà cảm thấy khó xử thì lại thấy người con gái ngẩng đầu nhìn hắn rất chăm chú nói.

- Thực ra . . . cũng không phải là không có biện pháp. Chẳng qua là . . .

Không đợi nàng nói hết câu, Đằng Phi lập tức cắt ngang.

- Chỉ cần có biện pháp, dù cho có nguy hiểm đến tính mạng ta cũng nguyện ý nếm thử.

Nhìn đôi mắt bình tĩnh của người thanh niên, hai đầu lông mày người con gái áo trắng hơi nhăn lại, âm thanh lạnh lùng nói.

- Nguy hiểm đến tánh mạng? Có lẽ là thế, nhưng mà sử dụng phương pháp này, chắc chắn đến chín phần là bị giảm thọ, thậm chí có khả năng ngươi không sống quá được mười năm nữa. Lực lượng huyết mạch của Xích Huyết Giao, cho dù là chính ta . . . cũng không dám tùy tiện thử nghiệm.

- Xích Huyết Giao?

Bỗng nhiên Đằng Phi ngẩn người trong giây lát, há mồm trợn mắt nhìn người con gái trang nhã lạnh lùng, gương mặt đẹp đến mức độ không còn có thể hơn nữa của nữ nhân này mà run rẩy nói.

- Ngươi nói là Xích Huyết Giao sao?

- Đúng vậy!

Trả lời với vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, sau đó nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu mà hỏi.

- Ngươi cũng biết sao?

- . . .

Vẻ mặt của Đằng Phi không có bất luận một biểu lộ gì, trong nội tâm lại âm thẩm tự nhủ: "Thể nào mà người con gái này lại xuất hiện ở chỗ này. Những dị tượng xảy ra mấy ngày hôm trước trên bầu trời Mang Nãng Quần Sơn, chẳng nhẽ là do nàng và Xích Huyết Giao chiến đấu gây ra hay sao? Vãi lúa, đó là sự thật sao? Người con gái giống như tiên nữ này rốt cuộc là loại người nào . . .!"

"Bát giai, thực sự là cùng bát giai ma thú . . . Lúc trước mình suy đoán không có sai."

Không có tiếp tục suy nghĩ tiếp thêm nữa, Đằng Phi liền đem những dị tượng quỷ dị xảy ra trên bầu trời hôm đó liên hệ đến người con gái áo trắng. Nếu mà chẳng may có hiểu nhầm đi một chút thì Đằng Phi cũng không để ý đến nữa, vì hắn biết người con gái áo trắng nhất định không tầm thường, chỉ cần như vậy là đủ.

Người con gái không có hỏi thêm điều gì, suy cho cùng thì người thanh niên này cũng sống ở rất gần Mang Nãng Quần Sơn, biết đến Xích Huyết Giao cũng là việc bình thường không có gì kỳ lạ cả.

Nàng thản nhiên nói.

- Huyết mạch của Xích Huyết Giao và bí thuật gia truyền của ta, ngược lại là có thể cải biến thể chất của ngươi. Bất quá . . . ta không đề nghị ngươi thử nghiệm.

Nói đùa gì thế, cho dù là bọn bị điên trong đại gia tộc của những cái thánh địa kia cũng không dám tùy tiện thử nghiệm dung hợp một loại huyết mạch khác.

Tạm thời không nói đến hai loại huyết mạch khác nhau, dung hợp chúng cùng một chỗ, cái loại xung đột này sẽ tạo thành rất nhiều thống khổ. Cái quan trọng nhất là sau khi dung hợp loại huyết mạch cao cấp này tuổi thọ sẽ bị ảnh hưởng. Nếu là một người bình thường, ai dám bằng lòng để bản thân mình giảm thọ?

- Ta nhất định phải nếm thử! Ta cứu ngươi một mạng, ngươi giúp ta một lần, chúng ta . . . hai bên không ai nợ ai cả.

Giọng nói của Đằng Phi vô cùng kiên quyết, thậm chí mơ hồ mang theo một chút ý chí kiên cường, trả lời như đinh đóng cột, thái độ rất kiên quyết. Làm cho người con gái áo trắng không kịp phản ứng, kinh ngạc mà nhìn Đằng Phi.

Khóe miệng người con gái áo trắng hơi nhếch lên, âm thanh lạnh lùng không vui mà đáp lại.

- Ngươi biết ý nghĩa câu trả lời của ngươi không? Con người chỉ cần được sống thì nhất định phải quý trọng tính mạng của mình. Còn sống mới là điều quan trọng nhất. Dược trở thành cường giả hay không trở thành được cường giả rất quan trọng với ngươi sao?

Người con gái hơi thất vọng, nhìn qua Đằng Phi đang ở vào giai đoạn tuổi trẻ, tuổi mà có dòng máu nóng đầy nhiệt huyết. Cái tuổi trẻ con này còn không biết chết với một người mà nói có ý nghĩa là như thế nào. Cho nên chính mình lại cần phải làm cho hắn hiểu rõ trở thành cường giả cũng không phải là một chuyện tốt, có thể sống một cuộc sống bình yên cũng là một loại hạnh phúc.

Không đợi người con gái áo trắng nói thêm điều gì. Giống như đất trời điên đảo "Bịch" một tiếng, Đằng Phi bỗng nhiên quỳ gối xuống trước mặt người con gái.

Từ khi còn bé đến bây giờ, bị người đánh, bị người mắng, bị người làm nhục, bị người cười nhạo , bị người nhìn bằng ánh mắt thương hại, bị người mỉa mai . . . Trong đôi đôi mắt cũng không có chảy ra một giọt nước nào, mà bây giờ . . . nước mắt hắn chậm rãi chảy ra!

- Có một số việc so với được sống còn quan trọng hơn nhiều!