Chiến Thần Biến

Chương 182: Hạ Hầu Thái Vân




- Thái Vân, không nghĩ tới người lại quen biết người tại phương Đông này a!

Người trẻ tuổi thanh tú vừa lên tiếng khi nãy, lúc này mới hỏi cô gái xinh đẹp này, giọng điệu có chút chua chua.

- Cái gì mà quen biết, có trời mới biết bọn họ có phải là cùng một người hay không.

Cô gái xinh đẹp này chính là Hạ Hầu Thái Vân tại Hải Uy Thành, lúc này trong lòng nàng trên cơ bản đã chắc chắn rằng tên Đằng Phi này rất có thể chính là Đằng Phi mà mình quen biết, nếu không, thì không thể trùng hợp như vậy được. Tuy nhiên bề ngoài thì Hạ Hầu Thái Vân vẫn không trực tiếp thừa nhận, bởi vì nàng rất rõ ràng, các học sinh trong chuyến đi này đều có thân phận bối cảnh không đơn giản chút nào!

Đừng nhìn gia gia của nàng có thân phận Tử tước, là quý tộc chân chính, nhưng So với những người trước mặt này thì căn bản không có chút tiếng nói nào. Trong gia tộc của bất kỳ người nào ở đây đều có không dưới một vị Bá tước!

Học viện Huyền Vũ có thể nói là học phủ cao cấp nhất của Hoàng triều Huyền Vũ, bên trong số lượng quý tộc nhiều không đếm xuể.

- Ha ha, nếu người thực sự quen tên Đằng Phi kia thì tốt rồi, chúng ta có thể mới hắn làm dẫn đường cho chúng ta, dân chúng ta đi ra ngoài chơi một chút, các sư phụ cũng thật là, nói cái gì mà sợ khiến cho Hoàng triều Chân Võ hiểu lầm, không cho chúng ta đi ra ngoài, mỗi ngày chỉ biết chờ trong này, ta sắp nghẹn chết rồi đây!

Nữ sinh bên cạnh Hạ Hầu Thái Vân thấp giọng oán hận.

- Mạc Dao, người đừng có oán giận có được không? Tuy rằng nơi này ngươi là lớn nhất, nhưng ta cảm thấy các sự phụ nói rất có đạo lý, nơi này là Hoàng triều Chân Võ, nhất cử nhất động của chúng ta khẳng định sẽ khiến cho vô số người chú ý, vạn nhất xảy ra chuyện gì lớn, chúng ta cũng không chịu nổi đầu.

Thiếu niên về mặt thanh tú kia nhìn thoáng qua nữ sinh vừa nói chuyện, sau đó nói:

- Hơn nữa chỗ mà chúng ta đang ở này, nghe nói chính là khu ký túc cao c nhất của Học viện Chân Võ, môi trường tao nhã như vậy, ta cũng không cảm thấy bị đè nén chút nào cả.

Nữ sinh tên là Mạc Dao kia có vẻ hai mươi tuổi, bộ dáng rất đẹp, dáng người vô cùng chuẩn, nhất là đôi mắt còn cực kỳ quyến rũ, nghe thiếu niên thanh tú này nói vậy, nàng cũng chỉ cười nhạt, không phản bác làm gì, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:

"Giang Tự Lưu, người cho rằng ta không biết người hay sao? Ngươi còn không phải là sợ Thái Vân đi gặp tên Đăng Phi kia, ở nơi này đúng là rất tốt, nhưng đối với Giang Tự Lưu người mà nói, sợ là cũng như đang đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than chứ?"

Trong lúc nhất thời, toàn phòng có vẻ vắng lặng.

Lúc này, một nam sinh mập mạp mang bộ dáng đầy hòa khí đi ra nói:

- Được rồi, các sư phụ đã nói qua, chờ ngày hoạt động trao đổi bắt đầu, mọi người sẽ là được tự do một chút, dù sao chúng ta đều là nhóm học sinh đầu tiên tới trao đổi trong cả trăm năm nay, cũng được coi như một đám người khai sáng lịch sử rồi, ăn nói làm việc cẩn thận một chút cũng không sai đầu, nếu không, một khi có gì phát sinh ngoài ý muốn, chúng ta sẽ có thể trở thành tội nhân của Hoàng triều Huyền Vũ, cũng bị hậu nhân thóa mạ nữa!

- Ách. . . làm gì nghiêm trọng như người nói được! Có học sinh không phục, lẩm bẩm.

- Tại sao lại không? Ta nói cho ngươi biết, nhóm chúng ta này về sau nhất định sẽ được ghi vào trong sử sách của Hoàng triều Huyền Vũ đấy, tuy rằng sẽ không ghi chép cụ thể tên của chúng ta, nhưng nếu thật sự phát sinh điều gì bất ngờ, vậy thì sẽ rất dọa người! Nam sinh mập mạp kia nghiêm mặt lại, thoạt nhìn cũng rất có vẻ uy nghiêm.

- Được rồi, tất cả mọi người đều tự trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai, nghe nói Học viện Chân Võ có một cuộc lôi đài luận võ, hai bên đều là học sinh ưu tú của Học viện Chân Võ, đến lúc đó chúng ta có thể đi xem một chút, vừa đúng lúc tìm hiểu một chút về trình độ thực tế của Học viện Chân Võ. Một thanh niên anh tuấn vẫn đang ngồi trong góc, chưa từng lên tiếng, bông nhiên nói một câu.

Thanh niên này thân hình cao lớn, mày rậm mắt to, tướng mạo phi thường anh tuấn, trên người mang theo một luồng khí tức bề trên, thanh âm lúc nói chuyện cũng không lớn, nhưng lại mang theo một vẻ uy nghiêm nồng đậm, đối lời mà hắn nói thì không có ai trong phòng dám dị nghị gì cả.

Nam sinh mập mạp đứng lên, khẽ vặn lưng một cái, cười nói:

- Hắc hắc, lôi đài luận võ a, ta thích nhất là xem thứ này, ngày mai nhất định phải tới trước mới được, còn giành vị trí đẹp nữa!

Nói xong, hắn đứng dậy đi ra ngoài.

Ngay khi Hạ Hầu Thái Vân và Mạc Dao cùng vài nữ sinh chuẩn bị rời đi, Hạ Hầu Thái Vân bỗng nhiên bị thanh niên anh tuấn kia gọi lại:

- Thái Vân, người ở lại một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi.

Hắn khoát tay về phía Mạc Dao và các nữ sinh khác:

- Các ngươi về trước đi!

Tên nam sinh thanh tú kia có chút nghi hoặc, nhìn thoáng qua thanh niên anh tuần đó, khóe miệng giật giật, đại khái là muốn hỏi cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại.

Khi các học sinh khác đều rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Hạ Hầu Thái Vân cùng thanh niên anh tuấn này.

Hạ Hầu Thái Vân trước đó ở trong Học viện Huyền Vũ, cũng chỉ nghe nói tới tên của thanh niên này mà chưa từng có quen biết gì với hắn, không biết hắn giữ mình lại là có ý gì.

Lúc này, thanh niên kia đứng lên, rót một chén nước trà, tự mình đưa cho Hạ Hầu Thái Vân một chén, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên:

- Ngươi nhất định rất kỳ quái, vì sao tại lưu ngươi lại phải không?

- Đúng vậy, trước kia Thái Vân chưa từng tiếp xúc gì với học trưởng, lúc này học trưởng lưu Thái Vân lại, nhất định có chuyện gì đó phải không?

Hạ Hầu Thái Vân cười khách khí, nhưng lại có vẻ xa cách nhàn nhạt. Tuy rằng vị học trường này có thanh danh rất lớn trong Học viện Huyền Vũ, nhưng là một cô gái, Hạ Hầu Thái Vân vẫn có tính cảnh giác rất cao.

- Ha ha, ngươi không cần khẩn trương, lưu người lại cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn tâm sự với người một chút.

Thanh niên này khẽ nhướng mày, vừa cười vừa nhìn Hạ Hầu Thái Vân, nói tiếp:

- Ta đã được nghe tên của học muội rất lâu rồi, nhà của ngươi là ở Hải Uy Thành phải không?

Tuy rằng Hạ Hầu Thái Vân không rõ vị học trường này lưu mình lại là có ý gì, nhưng đối phương dường như cũng không có ác ý gì, tâm tình cũng dần dần trầm tĩnh lại, gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, nhà của ta chính là ở Hải Uy Thành.

- Vậy ngươi đối với Đằng Phi, hẳn là cũng có chút hiểu biết chứ?

Làm cho Hạ Hầu Thái Vân có chút bất ngờ chính là, thanh niên này lại dấn đề tài tới Đằng Phi.

Nàng gật gật đầu, nghĩ nghĩ một chút, nói:

- Đằng Phi, đích thực là ta đã từng gặp vài lần, chưa nói tới rất quen thuộc, nhưng ít nhiều cũng có chút biết đến.

- Ha ha, vậy thì người nói một chút, Đằng Phi này là một người như thế nào.

Thanh niên này khẽ nâng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hoàn toàn không có vẻ lạnh lùng khi còn nhiều người lúc nãy.

- Đằng Phi, hắn. . . rất khó nói, hắn cũng không lớn tuổi, nhưng lại rất thành thục, phong cách hành sự cũng rất cường ngạnh, vừa mới đi vào Hải Uy Thành, đã trực tiếp đuổi đám chi nhánh gia tộc đang chiếm cứ sản nghiệp của phụ thân đi, giao đấu với các quý tộc, với Hồng Nhật Hội, tuy nhiên hắn cũng không ở Hải Uy Thành quá lâu, trong thời gian này, hắn từng mất tích hơn hai năm, không ai biết hắn đi chỗ nào, khi trở về thì lại dần theo một quý tộc công huân từng đi qua Vực ngoại chiến trường trở về.

Ha Hầu Thái Vân nhẹ nhàng nói:

- Sau đó, hắn liền rời khỏi Hải Uy Thành, trở lại Hoàng triều Chân Võ tại phương Đông, kỳ thật ta cũng đã bốn năm rồi chưa thấy hắn.

- n, trước khi hắn mất tích thì từng đi qua Hồng Phong cổ thành, những công huận quý tộc kia đều là thủ hạ của con trai lão Thành chủ của Hồng Phong cổ thành, tên là Bạo Long. Sau khi Bạo Long gặp được hắn, cũng trực tiếp buông tha cho vị trí Thành chủ, rồi đi theo hắn.

Thanh niên anh tuấn này dường như rất hiểu rõ Đằng Phi, việc này thì ngay cả Hạ Hầu Thái Vân cũng đều cũng không rõ ràng lắm.

- Học trưởng biết hắn ư?

Hạ Hầu Thái Vân nhìn qua thanh niên anh tuấn, nàng có chút tò mò về mục đích hỏi thăm Đằng Phi của đối phương.

- Ha ha, cũng không có gì, chỉ là rất có hứng thú với hắn mà thôi, đây là một nhân tài rất ưu tú. Thanh niên anh tuấn nâng chén trà, kết thúc cuộc nói chuyện với Hạ Hầu Thái

Vân. Hạ Hầu Thái Vân lễ phép cáo từ. Ngay sau đó, một thanh niên có dáng vẻ âm u đi từ trong phòng ra, ngồi ngay trên ghế mà Hạ Hầu Thái Vân vừa mới ngồi, nhìn thanh niên anh tuấn, thản nhiên hỏi:

- Ngươi hỏi ra cái gì?

- Không có gì, so với những điều mà chúng ta biết từ trước thì cũng không khác là mấy, lại nói tiếp, ta thật sự có chút bội phục tên Đằng Phi này rồi, đuổi chi nhánh gia tộc đi, điều này cũng không tính là cái gì cả, dù sao thì đạo lý cũng nằm bên phía hắn, nhưng giết chết một tên Hổ tộc huyết thống thuần khiết, đắc tội Hắc Thủy Ma Cung, không ngờ còn có thể bình yên vô sự rời khỏi Tây Thùy, trở lại phương Đông, đồng thời sau khi trở lại phương Đông thì còn dùng thể như lôi đình mà tiêu diệt các cừu gia năm xưa, điều này không thể không làm cho người ta phải nhìn hắn với cặp mắt khác. Thanh niên anh tuấn hơi nhíu mày, nói.

- Đúng vậy, Giáo chủ là người thế nào, nếu hắn không có một chút bổn sự, thì làm sao có tư cách làm cho Giáo chủ chú ý được?

Thanh niên có vẻ âm u kia thản nhiên nói.

Thanh niên anh tuấn than nhẹ một tiếng, sau đó nói:

- Thật ra ta cảm thấy, Giáo chủ chú ý hắn có quan hệ rất lớn với sự kiện năm đó, dù sao thứ đồ vật kia, chúng ta vẫn không thu được, tuy rằng Giáo chủ cũng không biết nó là gì, nhưng nếu được khai quật từ trong cổ mộ kia ra, có thứ gì không phải là bảo vật kinh thể hài tục đầu, càng đừng nói tới việc năm đó hai vợ chồng Đằng Vân Chí tiến vào tận trung tâm cổ mộ, hắn đã mang ra ngoài thứ quý báu nhất!

Thanh niên ánh mắt âm u kia cẩn thận nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó mới thấp giọng nói:

- Được rồi, chuyện này thì chúng ta cũng không nên thảo luận quá nhiều, dù sao đây cũng không phải là địa bàn của chúng ra, còn nữa, lần này trong đám lão sư nhất định cũng có người của Giáo chủ, hai người chúng ta phải ăn nói cẩn thận mới được.

Thanh niên anh tuấn gật gật đầu, nói:

- Ngày mai có một trận lôi đài luận võ, tin tức mà ta thu được là, một người trong đó là đường huynh của Đằng Phi này, đến lúc đó, Đằng Phi nhất định sẽ xuất hiện, khi đó chúng ta cần lưu tâm tên này một chút là tốt rồi, ngàn vạn lần không được kinh động tới hắn.

Thanh niên dáng vẻ âm u này khẽ gật đầu, xoay người trở lại phòng.

Trong phòng khách, thanh niên anh tuấn khẽ nhíu lông mày, lẩm bẩm:

- Đăng Phi, rốt cuộc thì người là một người như thế nào đây!

Sáng sớm hôm sau, Đằng Phi thức dậy từ sớm, khóa kỹ cửa phòng, một mình yên lặng đi ra khỏi khu chữ Thiên, đi thẳng đến cửa học viện, thuê một chiếc xe ngựa, đi thẳng đến Chân Võ đại nhai ngay cạnh Hoàng thành.

Xe ngựa đi tới Chân Võ đại nhai, tốc độ rõ ràng chậm lại, hiển nhiên, xa phu rất rõ ràng kẻ nào đang sống trong này, những người dám phóng ngựa như điên ở trong này thì có lẽ vẫn có, nhưng hiển nhiên hắn không nằm trong số này.

Đi tới cửa Đại Soái phu, xe ngựa ngừng lại. Sau khi trả tiền, Đằng Phi ngẩng đầu, nhìn tòa phủ đệ có vẻ khá khiêm tốn này, trên cửa có tấm biển viết hai chữ "Lăng phủ" .

Ngay cả ba chữ "Đại Soái phủ" cũng không có, Đằng Phi âm thầm gật đầu, xem ra Lăng gia đúng là khá khiêm tốn, bởi vì dựa theo thân phận của Lăng Tiếu Diệu, cho dù trên biển viết ba chữ "Đại Soái phủ" thì cũng không có người nào nói gì cả.

Đằng Phi đứng lại, hơi sửa sang lại y phục, sau đó bước lên, gõ cửa phủ.