Chiến Thần Biến

Chương 178: Bí ẩn của Vũ nhân tộc




Thì ra, lúc ban đầu thời điểm Đằng Phi gặp được Vũ Lan Tử Huyên và Vũ Lan Thiên Nguyệt ở Lan Hoa Trần, họ đang phải lưu vong ở bên ngoài. Điều này cũng giải khai một mối nghi hoặc trong lòng Đăng Phi trước nay, chính là: Vũ Lan Tử Huyên và Vũ Lan Thiên Nguyệt thân là công chúa của Vũ nhân tộc, cho dù Hắc Thủy Ma Cung thể lực cường đại, nhưng công khai trắng trợn đuổi giết hại công chúa của Vũ nhân tộc như thế, chỉ sợ cũng phải chịu đựng áp lực cực lớn.

Nếu nói vẻn vẹn chỉ là vì kiện Thánh khí kia dường như cũng không đáng để bọn họ gây chiến như thế! Số lượng Thánh khí tuy rằng cực kỳ hiếm hoi, nhưng Ma Cung là một Thánh địa nổi danh, ít nhiều cũng phải có vài món như vậy mới đúng?

Trừ phi lúc ấy hai người Vũ Lan Tử Huyên và Vũ Lan Thiên Nguyệt đã không nhận được che chở từ Vũ nhân bộ tộc.

Hôm nay trong lời nói của Vũ Lan Tử Huyên, cũng xác định suy đoán của Đằng Phi trước đây.

Vũ nhân bộ tộc là một chủng tộc rất phân tán, Vũ nhân trời sinh tính tình cao ngạo, không thích sống quần cư, thích đọc lại độc vàng, không giống chủng tộc Hổ tộc, Lang tộc như vậy, đều là quần cư cùng một chỗ.

Cha mẹ của Vũ Lan Tử Huyên, Vũ Lan Thiên Nguyệt, đúng là Vương và Vương hậu của Vũ nhân bộ tộc một thế hệ này. Mẫu thân họ là một nhân loại, cho nên, chuẩn xác mà nói, hai người Vũ Lan Tử Huyên và Vũ Lan Thiên Nguyệt cũng đều có huyết thống con lại của nhân loại.

Cũng chính vì chuyện này, hạt giống kế tiếp bên trong Vũ nhân bộ tộc bị phân cách.

Vị Vương của Vũ nhân tộc một thế hệ này chỉ có đôi con gái này thôi. Dựa theo tập quán của Vũ nhân bộ tộc, con gái cũng giống như con trai, cho nên, vương vị này bình thường mà nói, sẽ truyền tới trên tay Vũ Lan Tử Huyên hoặc là Vũ Lan Thiên Nguyệt.

Nhưng bởi vì mẫu thân họ là một nhân loại, cho nên, trong nội bộ Vũ nhân bộ | tộc liền xuất hiện tranh cãi bất đồng. Mà một số người vốn đã mang lòng dạ bất lương, lại kêu gào không thể để cho huyết thống của nhân loại đánh vào bên trong Vũ nhân bộ tộc, Vương vị không thể truyền cho tỷ muội Vũ Lan.

Trong thanh âm phản đối, với đệ đệ của Vũ Nhân Vương, thân thúc thúc của tỷ muội Vũ Lan, đứng đầu là Vũ Lan Hiên Viên.

Vũ Lan Hiên Viên, là Thân vương trong Vũ nhân bộ tộc, thân phận địa vị thập phần tôn quý, theo trong lời nói của Vũ Lan Thiên Nguyệt nói chính là, hắn mơ ước Vương vị của phụ thân đã rất nhiều năm, bắt đầu từ khi họ mới sinh ra đã có ý tưởng như vậy.

Nhưng Vũ Nhân Vương thực lực rất cường đại, ở trong bộ tộc uy vọng cũng rất cao, cũng không phải tùy ý có thể lay chuyển. Cho nên từ mười mấy năm trước, Vũ Lan Hiên Viên ở trong bóng tối ngầm cấu kết với người của Hắc Thủy Ma Cung, song phương đạt thành một hiệp nghị: Hắc Thủy Ma Cung trợ giúp Vũ Lan Hiên Viên đoạt được Vương vị của Vũ nhân bộ tộc, Vũ Lan Hiên Viên đưa cho Hắc Thủy Ma Cung một kiện Thánh khí Bích Lạc Cung của Vũ nhân tộc, cùng với sau khi hắn thành công lên làm Vũ Nhân Vương, phải đưa cho Hắc Thủy Ma Cung đủ loại điều kiện tiện lợi. Đồng thời Vũ Lan Hiên Viên lại lén lút tự làm chủ, đem Vũ Lan Tử Huyên và Vũ Lan Thiên Nguyệt lúc ấy mới năm sáu tuổi tặng cho Lục công tử của Hắc Thủy Ma Cung làm thiếp.

Cứ như vậy, một cái âm mưu kéo dài đến mười mấy năm, rốt cục ở mấy năm trước thì bùng nổ, Vũ Nhân Vương và Vương hậu gần như không có mảy may phòng bị gì bị người hạ độc. Thân trúng kịch độc, Vương hậu trúng độc mà chết ngay đường trường, Vũ Nhân Vương dựa vào thực lực mạnh mẽ cứng rắn chống đỡ một đoạn thời gian.

Ở lúc hấp hối cuối cùng, Vũ Nhân Vương liền đưa Thánh khí Bích Lạc Cung và Ngọc Tý chí bảo truyền đời của tổ tiên Vũ nhân tộc truyền xuống tượng trưng cho Vương vị của Vũ nhân tộc giao cho Vũ Lan Tử Huyên, bảo hai người xa chạy cao bay, đợi khi nào có năng lực ngày đó trở về báo thù. Nếu không có năng lực, vậy cứ đời đời truyền xuống, không cần tự làm bừa mà mất mạng.

Thời điểm Đằng Phi gặp được Vũ Lan, hai người đang bị đuổi giết. Lục công tử của Hắc Thủy Ma Cung chẳng những muốn Thánh khí Bích Lạc Cung của Vũ nhân tộc, còn muốn thân xác tỷ muội của Vũ Lan.

Mà Vũ nhân bộ tộc bên kia thì muốn đoạt lại Ngọc Tỷ tượng trưng của vương quyền.

Cho nên lúc ấy tỷ muội Vũ Lan kinh sợ căn bản không dám nói cho Đằng Phi biết nhiều. Tuy rằng được Đằng Phi cứu hai lần, Đằng Phi không phải người xấu, nhưng nguyên nhân chính vì thế, họ mới càng không dám nói ra tình hình thực tế.

Một mặt sợ Đằng Phi nghe nói chuyện của họ sau đó nổi lên lòng dạ xấu xa, "quân tử vô tội, ôm của báu có tội", loại chuyện này cũng không hiếm thấy, một mặt khác cũng là sợ làm phiền hà Đằng Phi, cho nên, lần thứ hai sau khi được Đằng Phi cứu, tỷ muội Vũ Lan liền làm ra quyết định phải xa chạy cao bay, rời khỏi Tây Thùy, đợi đến lúc thực lực cường đại mới báo thù.

Sau khi nói xong hết thảy chuyện này, tỷ muội Vũ Lan đều mặt đầy nước mắt, bị thương không thôi. Đằng Phi nghe xong sắc mặt cũng ảm đạm! Hắn thực có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng tỷ muội Vũ Lan, chính mình không phải cũng từng bị như thế sao?

- Tốt lắm, đừng khổ sở nữa, chuyện đã qua rồi! Đăng Phi nhìn Vũ Lan Tử Huyên, nhẹ giọng nói:

- Ta cũng giống vậy, huyết hải thâm cừu của cha chưa báo, chỉ cần chúng ta còn sống thì sẽ có cơ hội báo thù rửa hận! Hiện tại các cô ở trong này rất an toàn, phải một lòng tu luyện đi!

- Chúng ta cũng nghĩ như vậy, nhưng huynh cũng thấy đấy, mỗi ngày đều có vô số người quấy rầy chúng ta, làm phiền muốn chết đi được!

Vũ Lan Thiên Nguyệt tính cách mau mắn, lau nước mắt nói tiếp:

- Gần đây từ Tây Thùy còn tới đây một đám học sinh trao đổi, ta và tỷ tỷ đều rất sợ trong số đó có cừu gia của chúng ta, là nhắm vào chúng ta mà tới. Đám người đó vẫn không chịu để cho người ta yên tĩnh mà, thật hận chết bọn họ!

- Được rồi! Thiên Nguyệt đừng nói nữa, kẻo công tử chê cười! Vũ Lan Tử Huyên lau khóe mắt, nhẹ giọng nói.

- Sợ cái gì! Đằng Phi cũng không phải người ngoài, hắn đã cứu chúng ta hai lần! Đằng Phi! Có phải huynh còn chưa có thể tử hay không, ta gả cho huynh được không?

Vũ Lan Thiên Nguyệt còn thật sự vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đằng Phi, lớn mật nói:

- Nhưng huynh phải giúp ta báo thù. . .

- Thiên Nguyệt! Vũ Lan Tử Huyên quát lớn một tiếng, sau đó đỏ mặt nói với Đằng Phi:

- Thực xin lỗi! Muội muội từ nhỏ đã được ta nuông chiều quá hỏng rồi!

- Ha ha! Không sao! Chúng ta là bằng hữu, cho nên có thể giúp các cô, ta nhất định sẽ giúp!

Đằng Phi khẽ cười nói tiếp:

- Các cô yên tâm đi! Có ta ở đây, không có người nào có thể tiếp tục làm thương tổn các cô!

Trong lời nói của Đằng Phi cũng không có nghĩa gì khác, tuy nhiên vẫn làm cho Vũ Lan Tử Huyên mẫn cảm xấu hổ đỏ mặt, hướng về phía Đằng Phi thi lê, thẹn thùng nói:

- Mỗi lần gặp huynh, đều mang phiền toái tới cho huynh, thật sự rất áy náy!

- Không sao! Có thể gặp lại các cô ở đây, ta cũng rất vui vẻ. Hơn nữa, ở đế độ, chúng ta cũng không phải tứ cố vô thân! Cho nên, các cô cứ yên tâm tu luyện là được!

Đằng Phi nói tiếp:

- Có khó khăn gì cứ tới tìm ta

Lúc này, bên ngoài có người cao giọng kêu:

- Đằng Phi! Ngươi ở đâu?

Là Đằng Lôi?

Đằng Phi khẽ nhướng mày, thầm nghĩ trong lòng: "Hắn sao có thể tìm tới nơi này? Xem ra lực lượng của lời đồn đãi thật đúng là đáng sợ, mình vừa vào ký túc xá của tỷ muội Vũ nhân, nhanh như vậy đã truyền ra ngoài rồi?"

Nghĩ đến đây, Đằng Phi đứng lên mở cửa ra, liền thấy Đằng Lôi đang vẻ mặt hưng phấn đứng ở ngoài cửa viện. Vừa thấy Đằng Phi, tức thì la lớn:

- Ôi chao! Huynh đệ của ta, người thực sự tới đây nha! Ca ca cái gì cũng không nói, ngươi ngon thiệt!

Nói xong, còn hướng về phía Đằng Phi giơ ngón tay cái lên.

Đằng Phi lộ vẻ mặt cười khổ. Cái này, thật đúng là nhảy vào Mang Đăng Hà cũng không rửa sạch. Cho nên Đằng Phi cũng lười giải thích, nhìn Đằng Lôi hỏi:

- Đến tìm ta có việc gì không?

Đăng Lôi cười ha hà nói:

- Không có việc gì, không có việc gì! Chỉ là nghe nói người ở trong này, ta vừa lúc ở chỗ đại ca kia, thuận đường chứng thực một chút!

Đằng Lôi vội lắc đầu như lắc trống bỏi, lộ ra vẻ tươi cười xấu xa:

- Quên đi! Ta sẽ không quấy rầy ngươi, các ngươi chậm rãi tán gẫu đi!

Đằng Lôi nói xong, xoay người chạy mất, Đằng Phi lắc lắc đầu vẻ mặt bất đắc dĩ, quay lại thấy tỷ muội Vũ nhân đứng ở phía sau, Đăng Phi cười nói:

- Là đường huynh của ta, Đăng Lôi!

- Hì hì! Một người rất có ý tứ đấy!

Vũ Lan Tử Huyên dịu dàng cười, nhẹ giọng nói.

Lời này nếu để cho Đằng Lôi nghe được, nhất định sẽ sướng quá tìm không thấy đường về. Tỷ muội Vũ nhân luôn luôn đều cách xa người ngoài ngàn dặm, khi nào thì biết đánh giá một người như thế? Trên thực tế Vũ Lan Tử Huyên cũng chỉ là nể mặt mũi Đằng Phi mới nói như vậy thôi, bằng không đừng nói là Đằng Lôi, cho dù là một hoàng tử của Hoàng triều Chân Võ, hai người cũng đều lười | liếc mắt nhìn một cái.

Cái loại cao ngạo trong khung của người Vũ nhân tộc này đúng thật là mới sinh ra đã có, nếu không phải cơ duyên xảo hợp, Đăng Phi cứu họ hai lần, hai tỷ muội cũng tuyệt đối sẽ không có thái độ với Đằng Phi như hiện tại.

Đằng Phi và tỷ muội Vũ Lan coi như là bạn hữu xa cách từ lâu gặp lại, tâm tình tự nhiên thập phần vui sướng, ba người tâm tình thẳng đến trong bụng Vũ Lan Thiên Nguyệt thầm thì kêu vài tiếng, mấy người mới ý thức được, đã qua bữa dùng com.

Vũ Lan Thiên Nguyệt mặt ửng đỏ, nhìn Vũ Lan Tử Huyên dịu dàng nói:

- Tỷ tỷ, đi làm cơm đi!

Vũ Lan Tử Huyên dịu dàng cười, nói:

- Được rồi! Ngươi ở trong này chờ một chút, ta đi làm chút thức ăn!

Đằng Phi vừa muốn đưa ra lời cáo từ, Vũ Lan Thiên Nguyệt lại nói tiếp:

- Đằng Phi! Tài nấu bếp của tỷ tỷ ta tốt lắm! Ngàn vạn lần huynh không nên đi vội! Với cho huynh biết, dù là món ăn của đầu bếp danh tiếng của những đại tửu lâu ở đế độ kia làm ra, cũng không theo kịp tỷ tỷ ta!

- Người này, nói bậy nói bạ gì đó! Từ khi nào ta có nghề nấu ăn tốt như vậy?

Vũ Lan Tử Huyên sắc mặt ửng đỏ, lại nói với Đăng Phi:

- Công tử ở lại ăn cơm xong rồi đi!

Đăng Phi gật gật đầu:

- Đừng kêu công tử này công tử nọ, về sau ta gọi cô là Tử Huyên, cô gọi ta Đằng Phi là được rồi!

- Vậy được rồi, sẽ nghe lời huynh! Vũ Lan Tử Huyên dịu dàng cười nói, rồi xoay người đi vào phòng bếp.

Trong phòng khách chỉ còn lại có hai người Vũ Lan Thiên Nguyệt và Đằng Phi, Vũ Lan Thiên Nguyệt liền nắm lấy cơ hội hỏi động hỏi tây Đằng Phi, đối với bối cảnh thân thế của Đằng Phi mọi tới tận gốc rễ. Tuy nhiên cô gái nhỏ cũng biết điều, một ít bí ẩn cũng không hỏi tới. Đằng Phi cũng vui vẻ có được một chút thời gian thanh nhàn, tán gấu đông tây với Vũ Lan Thiên Nguyệt, thời gian qua thật rất mau.

Vũ Lan Thiên Nguyệt quả nhiên không có nói sai, tay nghề nấu ăn của tỷ tỷ nàng thật sự có thể nói là nhất lưu, ăn vào Đằng Phi khen không dứt miệng. Sau một phen gió cuốn mây tan, Đằng Phi vỗ vỗ cái bụng:

- Ăn ngon no nê rồi! Tử Huyên này! Tài nấu ăn của cô, nếu như mở một nhà tửu lâu, mọi quán khác đều phải đập bỏ!

- Công tử nói đùa rồi! Nào có khoa trương như vậy!

Tuy rằng Đằng Phi nói muốn Vũ Lan Tử Huyên gọi tên hắn, nhưng Vũ Lan Tử Huyên vẫn là quen miệng xưng hô hắn là công tử. Sau khi gặp được Đằng Phi, vốn Vũ Lan Tử Huyên tính tình dịu dàng, dường như trở nên tăng thêm ngại ngùng, cùng so với Vũ Lan Thiên Nguyệt líu ríu ở một bên, hình thành một đối lập rõ ràng.

Đằng Phi tiến vào trong ký túc xá của tỷ muội Vũ Lan, một lần chính là non nửa ngày, làm cho vô số học viên của Học viện Chân Võ si mê tỷ muội Vũ Lan thương tâm muốn chết. Đồng thời, cũng có rất nhiều người nảy sinh ra hận ý mãnh liệt với Đằng Phi.

Chu Chí Võ, là một trong số đó.