Chiến Thần Biến

Chương 166: Đằng Long




- Lương Ngọc. . . Ngươi, vậy mà người lại cản ta đi?

Quy Bình Bình giận dữ nhìn Lương Ngọc, trong mắt tràn đầy tức tối và khó tin:

- Vì một kẻ thù mà người lại cản ta đi?

- Không cần nhiều lời, Quy Bình Bình, từ nay về sau, người đi đường ngươi, ta đi đường ta, giữa chúng ta không có liên quan gì nữa!

Lương Ngọc hơi cúi đầu, thản nhiên nói.

- Ha ha ha ha! Quy Bình Bình bỗng lớn tiếng cười, thanh âm tràn ngập sự đau thương:

- Tốt, tốt, tốt!

Nói ba từ tốt liên tục, Quy Bình Bình quay người lại, lớn tiếng nói:

- Lương Ngọc, tình cảm quen nhau hai mươi năm của chúng ta lại chăng bằng địa vị của kẻ thù trong lòng người, vậy thôi, dù Quy Bình Bình ta cửa nát nhà tan cùng tuyệt đối sẽ không khuất phục tiểu tử kia. Ta sẽ cho người thấy, có một ngày, Quý Bình Bình ta sẽ tự tay chém Đăng Phi bằng kiểm của mình.

Nói xong, Quy Bình Bình cũng không quay đầu lại, bước ra khỏi cửa.

Cửa phòng phát ra một tiếng "rầm" lớn, làm cho khung cửa rung lên. Lương Ngọc ngẩng đầu, trên khuôn mặt thanh tú kia đã tràn đầy nước mắt, nàng lẩm bẩm nói:

- Rốt cuộc là ai sai?

Ngày đó, Vương Duy Dương

- học viên năm bốn của Chân Võ Học Viện rời khỏi trường học, không biết đi đâu.

Quy Bình Bình - cấm quân cấp thấp canh giữ cửa Chân Võ Thành cũng không từ mà biệt, không biết đi đâu.

Việc này giống như ném một viên đá nhỏ vào trong hồ nước vậy, chỉ làm nổi lên một ít gợn sóng, không dẫn tới bao nhiều động tĩnh.

Việc như vậy, ở chốn Chân Võ Thành phồn hoa này, nhiều nhất chỉ là đề tài nói chuyện phiếm của một số người mà thôi, không có mấy ai cảm thấy kinh ngạc cả, sẽ không có ai đi đồng tình với kẻ thất bại.

Tám đại gia tộc hiển hách uy danh khắp Thanh Bình Phủ, nhưng trong cảm nhận của người ở đế đô, đó cũng chỉ là nhà giàu ở nông thôn mà thôi. Trừ bỏ con cháu của tám đại gia tộc, sẽ chẳng có ai quan tâm đến nó cả.

Lúc này, trong ký túc xá của Đằng Vũ đã tràn ngập tiếng cười vui vẻ.

Đằng Vũ, bạn cùng phòng Ngữ Đồng của nàng, tỷ muội u Lôi Lôi u Lạp Lạp, Đăng Phi, còn thêm cả Lăng Thi Thi nữa. Mấy người ngồi quây quần ở đó ăn điểm tâm, nói chuyện phiếm.

Đổi mỹ mẫu của Lăng Thi Thi nhìn chằm chằm Đằng Phi, mơ hồ có chút oán trách, nói:

- Năm ấy, lúc ở Cổ Thần Thánh Sơn, ta nghĩ ngươi đã. . . Ai ngờ rằng, người lại an toàn trở về, thực lực còn tăng lên nhiều như vậy. Nếu đã tới đế đô, vì sao không liên lạc ngay với ta? Có phải đã quên ta rồi không?

Đằng Vũ và Ngữ Đồng liếc mắt nhìn nhau một cái, Ngữ Đồng cười rất quỷ dị, nháy nháy mắt với Đằng Vũ, còn Đằng Vũ thì mấp máy miệng nhìn thoáng qua Lăng Thi Thi, thầm nghĩ: Tốt xấu gì ngươi cũng là viên ngọc minh châu trên tay Đại nguyên soái, là nhân vật phong vẫn ở đế đô, đừng nói chuyện trực tiếp như vậy được không? Chúng ta còn ở đây cơ mà, nếu chỉ có riêng hai người thì có phải người sẽ nuốt chửng đệ đệ ta luôn không?

Thật ra Đằng Vũ cũng không rõ tình cảm của mình giành cho Đằng Phi là thế nào, nhưng hiển nhiên thân tình là nhiều hơn. Đối với một đứa trẻ đã sùng bái Tam thúc của mình từ nhỏ như nàng, Đằng Vũ vẫn luôn bảo vệ Đằng Phi như gà mái bảo vệ trứng cả mình, không để cho hắn chịu bất cứ thương tổn gì.

Điểm này, trong những năm trước kia, Đằng Vũ đã dùng sự thực để chứng minh, sự bảo hộ của nàng với Đằng Phi không phải chỉ là nói miệng.

Thẳng đến một ngày, Đằng Phi cười nói với nàng, hắn là đàn ông, hắn có bản lĩnh của mình. . . Khi đó, Đằng Vũ bất chợt phát hiện, người đệ đệ mà nàng luôn bảo vệ, đã trưởng thành!

Sau đó, những sự việc phát sinh tiếp theo làm cho Đăng Vũ cảm thấy mình hoàn toàn không nhận ra người đệ đệ này. Nếu không phải vì trên thế giới này không có Đằng Phi thứ hai, thậm chí Đằng Vũ còn có một loại ảo giác như hắn là giả vậy.

Đi Tây Thùy ba năm, lúc quay về thì như Vương giả trở về vậy, giá lâm Thanh Nguyên Châu, đùa giỡn tất cả các thể lực ở Thanh nguyên Châu trong tay mình.

Đằng Phi. . . Hắn đã trở thành một người đàn ông chân chính! Hoặc có thể nói là

hắn đã không cần sự bảo hộ của người tỷ tỷ này nữa. Nghĩ đến đây, trong lòng Đăng Vũ không khỏi có chút ảm đạm

Đằng Phi nhìn Lăng Thi Thi, mỉm cười nói:

- Ngươi thấy đấy, không phải bây giờ đã gặp sao? Hơn nữa, chút rắc rối nhỏ kia cũng được giải quyết rồi còn gì.

Lăng Thị Thị trừng mắt một cái, rất bất mãn với câu trả lời bâng quơ của Đằng Phi, nhưng trước mặt nhiều người, cho dù Lăng Thi Thi có "danh hiệu" Tiếu ma nữ đế đô cũng không thể biểu hiện quá trực tiếp, nàng bĩu môi nói:

- Tốt lắm, ngươi đã về rồi thì hiện giờ thay mặt mẫu thân, ta mời người đến Lăng gia làm khách. Không biết Đằng Phi công tử có chịu nhận lời của tiểu muội này không?

Trên thực tế, Lăng Thi Thi còn lớn hơn Đằng Phi một tuổi, nhưng lúc này nàng không thể thừa nhận rằng mình lớn hơn Đằng Phi. Nhìn đôi tỷ muội song sinh kia, trên mặt vẫn mang theo nụ cười vui vẻ, nhưng trong mắt lại mang theo vài phần sát khí trộm đánh giá mình.

Đằng Phi gật đầu, đối với lời mời này, hắn không thể nào từ chối. Lúc này, thiết lập mối quan hệ tốt với Lăng gia sẽ rất có lợi cho Đằng gia.

Đằng Phi sẽ không chủ động leo lên quyền quý, nhưng sẽ không cự tuyệt việc kết giao bình thường.

- Vậy là tốt rồi, vậy tiểu muội sẽ không quấy nhiễu các ngươi đoàn tụ nữa, tiểu muội xin ở nhà chờ các vị đến chơi!

Lăng Thi Thi cười híp mắt đứng lên, nhìn thoáng qua đám người Đằng Vũ, nói:

- Các vị tỷ muội, tiểu muội xin cáo từ trước!

Đoàn người tiễn Lăng Thi Thi ra ngoài cửa, sau đó lại trở về trong phòng, ánh mắt Ngữ Đồng nhìn về phía Đằng Phi đã thay đổi rất nhiều.

Nàng khoa trương nói:

- Oa, Đằng Phi, ngươi phát đạt rồi! Minh châu của Đại nguyên soái, đó chính là công chúa a! Ngươi có biết không? Lăng đại soái được coi là nhân vật có quyền lực thứ hai hoàng triều Chân Võ, con gái của ngài ấy còn tôn quý hơn công chúa bình thường! Không nhìn ra được người lại lợi hại như vậy, lặng lẽ trộm mất trái tim con gái của Đại nguyên soái, mau nói xem, người làm thế nào?

- Ngữ Đồng, đừng nói linh tinh nữa, để người khác nghe thấy thì còn ra thể thống gì?

Đằng Vũ bĩu môi, trừng mắt nhìn Ngữ Đồng một cái.

- Khà khà, Đằng Phi, thấy không? Tỷ tỷ của người ghen rồi kìa. . .

Nói xong, Ngữ Đồng liền trốn đến phía sau Đằng Phi, lè lưỡi nhìn Đằng Vũ đang muốn đánh nàng:

- Thẹn quá hóa giận!

Đằng Vũ đành phải lắc đầu bó tay với cô bạn cùng phòng này, nàng ngồi xuống nhìn Ngữ Đồng, thản nhiên nói:

- Ngữ Đồng mỹ nữ, sao ta lại cảm giác ngươi cũng có ý với đệ đệ ta nhỉ?

Ngữ Đồng hơi đỏ mặt, bĩu môi nói:

- Thôi đi, Tiểu Vũ, ta lớn hơn đệ đệ người nhiều mà, hơn nữa ta cũng không có hứng thú với mấy đứa nhỏ. Không giống người, thích nhất là trâu già gặm cỏ non, ha ha. . .

Đằng Vũ trực tiếp nhào về phía Ngữ Đồng, hai người chạy vòng quanh Đằng Phi đùa nghịch một hồi mới yên tĩnh lại, sắc mặt cả hai đều đỏ hồng, có chút ngượng ngùng.

Đằng Phi thì vẫn ngồi yên đó, vẻ mặt vô tội, Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp thấy một màn này, hai tỷ muội liếc nhìn nhau một cái, trong lòng thầm nói công tử cũng thật hào hoa, về sau phải cố gắng thêm, nếu không sau này công tử sẽ không để ý đến chúng ta nữa.

Hai tỷ muội tâm ý tương thông, liếc nhìn nhau một cái, gật gật đầu cổ vũ đối phương.

Nếu Đằng Phi biết ý tưởng của các nàng, chỉ sợ sẽ càng thêm dở khóc dở cười.

Sự thật, bao gồm cả Lăng Thi Thi, tất cả những cô gái mà hắn gặp đều không để lại dấu ấn sâu đậm như hình bóng vẫn chôn sâu ở đáy lòng.

Đương nhiên, Đằng Phi vĩnh viễn sẽ không bày tỏ điều này ra.

Mấy người đùa nghịch xong, ngồi ở chỗ kia, Đằng Vũ nhìn Đằng Phi hỏi:

- Còn chưa kịp hỏi, người để tỷ muội các nàng theo học ở Thủy Tiên Học Viện, vậy còn ngươi? Ngươi muốn đi Chân Võ Học Viện sao?

Đằng Phi hơi gật đầu, vừa muốn nói chuyện thì cửa phòng đã bị gõ vang, thanh âm của Đằng Lôi truyền từ ngoài vào:

- Tỷ, ta là Đằng Lôi!

Đằng Phi vui vẻ, nhất thời đứng dậy đi ra mở cửa, chỉ thấy Đằng Lôi và một thanh niên khác đứng ở ngoài cửa. Ba năm không gặp, Đằng Lôi cũng đã cao hơn rất nhiều, trên căm cũng bắt đầu có râu.

- Đằng Phi! Huynh đệ! Đằng Lôi cười to, ôm Đằng Phi một cái, sau đó đấm lên ngực hắn, cười nói:

- Cổng thật, không ngờ rằng ngươi có thể đánh bại Lương Ngọc một cách nhẹ nhàng như vậy, hay lắm, chúng ta đều cảm thấy vinh dự vì ngươi!

Đằng Phi mỉm cười, nhìn thanh niên chất phác bên cạnh Đằng Lôi, nói:

- Đại ca!

Đằng Long mỉm cười, ôn hòa nói:

- Đăng Phi, ngươi còn nhớ ta?

- Ha ha, đại ca nói đùa, mặc dù từ nhỏ đại ca đã rời nhà, nhưng sao Đằng Phi lại không nhớ đại ca được chứ?

Đăng Phi cũng mỉm cười nói.

- Đằng Phi, làm tốt lắm, quá khứ ta không để ý đến ngươi lắm, nhưng không ngờ rằng người lại có thể đạt đến mức này, người đã là niềm kiêu hãnh của Đằng gia!

Đằng Long cười ôn hòa nói.

- Tốt lắm, đừng đứng đó nữa, người không biết còn tưởng ta bắt ca ca mình đứng ngoài cửa.

Đối mặt với đại ca của mình, Đằng Vũ cực kỳ tùy tiện.

- Ha ha, được, vào phòng nói chuyện! Vừa nói, Đằng Long vừa đi vào phòng, lúc thấy Ngữ Đồng, ánh mắt Đằng Long chợt dừng lại một chút, mỉm cười nói:

- Ngữ Đồng học muội, chúng ta lại gặp mặt rồi.

Khuôn mặt Ngữ Đồng hơi đỏ lên, vuốt vuốt lại váy, làm một lễ với Đằng Long, nhẹ giọng nói:

- Đằng Long đại ca.

Hả? Có chút không đúng a!

Thần thức của Đằng Phi cực kỳ nhạy cảm, lập tức cảm thấy người bạn cùng phòng này của tỷ tỷ và đường huynh của mình có chút. . . Tình cảm không thể nói rõ được.

Đằng Vũ mỉm cười nhìn thoáng qua Ngữ Đồng, sau đó kéo Đằng Long vào, lẩm bẩm:

- Được rồi được rồi, đều vào đi rồi nói chuyện, cũng không phải chưa từng gặp, sao mỗi lần đều khách khí như vậy?

Lần này, Ngữ Đồng không phản bác lại, ngoan ngoãn ngồi đó, dáng vẻ cực kỳ thục nữ, không hề to gan lớn mật giống lúc trước.

Trong lòng Đằng Phi thầm nói: Xem ra đúng thật là vị Ngữ Đồng học tỷ này và đường huynh của mình có tình cảm với nhau.

Sau đó Đằng Phi giới thiệu Đăng Long, Đằng Lôi với hai tỷ muội Âu Lôi Lôi, Âu Lạp Lap, sau đó tiếp tục chủ đề vừa rồi, nói rõ việc mình sắp đi Chân Võ Học Viện học tập.