Chiến Thần Biến

Chương 149: Mục tiêu đế đô!




Tuy rằng lão gia đã biết chắc chắn đấu kỹ trung tâm của tám đại gia tộc đều ở trên tay đứa cháu, nhưng giờ phút này nhìn thấy tận mắt những đấu kỹ này, vẫn là không kiềm nổi vẻ mặt kích động, bàn tay trong ống tay áo đều có chút run run.

Cùng so sánh với những đấu kỹ trước mắt này, những tài phú kinh người của tám đại gia tộc bị các thế lực Thanh Nguyên Châu chia cắt kia, quả thực chính là cặn bã a!

Tài phú dù sao cũng có một ngày dùng hết sạch, mà đấu kỹ thì có thể truyền cho con cháu sau này mới chân chính là vật báu vô giá!

Lão gia khom mình xuống vuốt ve, vừa dùng giọng có chút oán giận nói:
- Ngươi đứa nhỏ này, không lo gia tộc không biết củi gạo đất, đây đều là bảo bối, như thế nào có thể đối xử như vậy?

Nói xong, nhặt lên từng bản đấu kỹ, lẩm bẩm nói:
- Bản này giá trị cao nhất, đây là đấu kỹ trung cấp Kim Điều Trảo cấp Đại Đấu Sư chỉ truyền cho dòng chính của Vương gia! Đây vốn là đấu kỹ trung cấp Đường Lang Quyền cấp Đấu Sư của Thôi gia, tuy rằng chỉ là đấu kỹ trung cấp cấp Đấu Sư, nhưng Đường Lang Quyền chú ý chính là một kích trí mạng, phi thường hung ác nha! Bản này là của Triệu gia, đấu kỹ cao cấp Phi Hoa Chưởng cấp Đấu Sư, một môn đấu kỹ rất thích hợp cho phái nữ tu luyện, tinh luyện là trong bông có kim, trong sơ suất sẽ giáng cho người ta một kích trí mạng! Bản này là đấu kỹ cao cấp Bát Phong Côn Pháp cấp Đấu Sư của Lý gia, tu luyện đến cấp cao, một cây thiết côn có thể quét ngang quân địch, có thể lấy một chọi mười! Bản này là đấu kỹ trung cấp Uyên Ương Chân Pháp cấp Đấu Sư của nhà khác, thập phần linh hoạt, sắc bén, năm đó ta đã từng lĩnh giáo. Tuy rằng cuối cùng thắng một bậc, nhưng ký ức vẫn còn mới mẻ, không thể tưởng được, một ngày kia có thể tận mắt nhìn thấy đấu kỹ này…

Lão gia lộ vẻ mặt như lấy được chí bảo, khiến Đằng Phi có chút hối hận, không nên ném chúng xuống đất như vậy. Tuy rằng chính mình chướng mắt những đấu kỳ này, nhưng không có nghĩa là chúng không có giá trị.

Có cường giả từng nói qua: không có đấu kỹ vô dụng chỉ có võ giả vô dụng!

Nghĩ đến đây, Đằng Phi cúi mình nhặt lên mấy bản đấu kỹ đưa cho gia gia nói:
- Những thứ này về sau đều là của gia tộc chúng ta!

Đằng Văn Hiên tiếp nhận lấy, trên gương mặt già nua luôn luôn trầm ổn giờ phút này lại chứa đầy vẻ tươi cười:
- Bản đấu kỹ cao cấp Hắc Sát Chưởng Pháp cấp Đấu Sư của Hoắc gia này, tu luyện thực rất khó khăn, nhưng uy lực rất lớn, cũng rất ác độc, loại đầu kỳ này, không phải người kiên trì không thể tu luyện! Bản đấu kỹ trung cấp Huyền Băng Chưởng Pháp cấp Đấu Sư của Lương gia này là đấu kỹ thuộc tính hiếm thấy, đừng thấy nó chỉ là đấu kỹ cấp Đấu Sư nhưng chống lại Kim Điều Trảo cấp Đại Đấu Sư của Vương gia cũng sẽ không rơi xuống hạ phong! Bản này vốn là kiếm pháp! Ô! Là đấu kỹ cao cấp Yến Vân Kiếm Pháp cấp Đấu Sư của Quy gia, bản này thi triển ra cũng không tệ, kiếm thế như khói như mây trên trời, mơ hồ không chừng, hay thay đổi quỷ dị, là đấu kỹ tốt nhất khó có được!

Lão gia đối với đấu kỹ của tám đại gia tộc từng nhà bình luận xong, mới vẻ mặt vui mừng tán thưởng Đằng Phi:
- Đăng Phi lần này công lao của người đối với gia tộc quả thực quá lớn, cho dù lập tức giao cho ngươi toàn bộ gia tộc, cũng không tính quá phận!

Phần đánh giá của lão gia này quả thực rất cao. Ngay cả trước đây Đằng Phi chỉ lật tay một cái là tiêu diệt Thác Bạt gia, tiêu diệt tám đại gia tộc, trấn áp ba nhà quý tộc Phạm Trương Lật, lão gia cũng không nói như thế.

Mặc dù những thế lực này thiếu chút nữa một lần huỷ diệt toàn bộ Đằng gia, nhưng đối với lão gia mà nói, điều đó cũng chỉ là vấn đề gió đông gió tây mà thôi.

Đến hạng tuổi của lão gia này, rất nhiều chuyện đều có thể thấy ra được, cũng biết gia tộc cũng tốt, đại thể thiên hạ cũng tốt, không phải gió tây áp đảo gió đông, thì chính là gió động thổi bạt gió tây.

Nên muốn gia tộc lâu dài không suy vong, còn phải có điều thay đổi từ trên căn bản, bằng không, hiện tại Đằng gia vinh quang rực sáng vô hạn, nhưng nếu tương lai ngày nào đó Đằng Phi không ở đây thì sao? Tám đại gia tộc sinh sôi nảy nở, không ai dám nói chắc sẽ hoàn toàn thanh trừ sạch sẽ, có lẽ sau trăm năm tám đại gia tộc lại ngóc đầu trở lại cũng chưa biết chừng.

Mà lúc này Đằng Phi đưa ra những đấu kỹ này, tùy tiện một quyển đều có thể chống đỡ một gia tộc, càng đừng nói hắn thoáng cái lấy ra cả tám bản, tập trung toàn bộ tinh vi của tám đại gia tộc ở trong này, nếu lão gia còn có thể giữ được thái thờ ơ lạnh nhạt, đúng là điều đó quá khó tin.

Có những đấu kỹ này, thế hệ trẻ tuổi của Đằng gia đã có thể thêm rất nhiều lựa chọn, cũng vì vậy sẽ xuất hiện càng nhiều nhân tài ưu tú. Cũng chỉ có như vậy, gia tộc này mới có thể tiếp tục hưng thịnh mãi!

Nhìn dáng vẻ Đăng Phi muốn nói cái gì, lão gia cười khoát tay:
- Ta biết, đứa nhỏ người này trong lòng không quan tâm, ngươi có lý tưởng cao xa hơn, chí hướng cao hơn, đây là chuyện tốt, gia gia tuyệt sẽ không ngăn cản ngươi, càng sẽ không dùng gia tộc để trói buộc ngươi!

Đằng Phi khom người nói:
- Cảm ơn gia gia thấu hiểu!

- Ôi! Gia gia già lão rồi, ngươi đã trưởng thành rồi, thấy ngươi có thành tựu hôm nay, gia gia thật sự rất mừng vì ngươi!
Đằng Văn Hiên thu cất những đấu kỳ này vào trong lòng, kéo tay Đồng Phi xúc động nói:
- Nhưng người nhất định phải nhớ kỹ, cha mẹ của người đã mất, việc báo thù cho họ không phải một ngày hai ngày là có thể làm được. Hơn nữa, bất kể thời điểm nào người đều phải nhớ kỹ, phải bảo vệ tính mạng của mình mới là căn bản hết thảy!

- Gia gia! Tôn nhị nhớ rồi!
Nhìn vẻ mặt từ ái của gia gia, không biết vì cái gì trong cổ họng Đằng Phi như là có cái gì ngăn chặn trong đó, cái mũi có chút cay cay.

Hai ngày sau, mấy chiếc xe ngựa xa hoa lặng yên khởi hành, rất nhanh rời khỏi Thanh Nguyên Thành.

Ngồi trong xe đúng là Đằng Phi, tỷ muội Âu Lôi Lôi, Âu Lạp Lạp, cùng với Bạo Long.

Mấy ngày nay ở Đằng gia, Đằng Phi vẫn không có nói chuyện trúng độc cho Âu Lôi Lôi, Âu Lạp Lạp biết, một là Đằng Phi không biết nên nói như thế nào, dù sao, tin tức này rất đả kích người: mà mặt khác, Đằng Phi cũng sợ ở Đằng gia nói ra chuyện này sẽ làm cho tỷ muội Âu Lôi Lôi, Âu Lạp Lạp sinh ra áp lực cực lớn, thậm chí sẽ không ngẩng đầu lên được.

Cho nên ngày đó Đằng Phi mới cảnh cáo tên y sự của gia tộc kia, không cho hắn nói lung tung.

Bên trong xe ngựa xe rất rộng rãi, hơn nữa phi thường xa hoa, tất cả thiết bị cái gì cần có đều có, thiết kế xảo diệu thậm chí không cảm giác xóc nảy trên đường.

Đằng Phi tựa vào trên sạp êm ái, tỷ muội Âu Lôi Lôi, Âu Lạp Lạp ngồi ở đối diện. Thương thế của Âu Lôi Lối tương đối nhẹ, gần như hoàn toàn phục hồi như cũ, sau khi dùng Huyết Nguyên Đan một thân thực lực tăng tiến vùn vụt, rồi lại vọt tới bậc sáu cấp mười, đạt tới cùng chung cảnh giới với Bạo Long không có dùng Huyết Nguyên Đan!

Tuy rằng chân chính về thực lực mà nói, Âu Lôi Lôi đều không phải là đối thủ của Bạo Long, nhưng loại tăng lên này cũng làm cho Bạo Long líu lưỡi không thôi, thậm chí có loại xúc động muốn nuốt ngay viện Huyết Nguyên Đan kia.

Tuy nhiên may mà Bạo Long vẫn còn nhịn xuống được loại hấp dẫn này, bởi vì hắn còn muốn chờ tới thời điểm tấn công Đấu Thánh mới sử dụng đan dược vô cùng quý báu này!

Âu Lạp Lạp bởi vì hóa giải đại bộ phận được lực để giữ tính mạng, thực lực của nàng vốn không có đột phá lớn như vậy, vẻn vẹn chỉ từ bậc năm cấp bốn, tăng lên tới bậc sáu cấp bốn. Từ trước đến nay hai tỷ muội cùng nhau đột phá thực lực giống nhau, lần đầu tiên xuất hiện chênh lệch.

Điều này làm cho Âu Lạp Lạp ít nhiều có chút không vui, nhưng trên thực tế nàng cũng biết rõ, đột phá này đã rất khó lường rồi.

Nên biết rằng, hai tỷ muội bọn họ đều ở dưới tình huống bị thương dùng Huyết Nguyên Đan, nếu như không có bị thương, bằng vào thiên phú của tỷ muội họ, dùng Huyết Nguyên Đan chỉ sợ thật sự có thể trực tiếp đột phá đến cảnh giới Đầu Tôn!

- Chủ nhân! Ngài không cần khó xử! Có phải chất độc trong cơ thể ta và tỷ tỷ, không thể hóa giải hay không?
Âu Lạp Lạp mở to đôi mắt hắc bạch phân minh, nhìn thẳng vào Đằng Phi, rất là lớn mật trực tiếp mở miệng hỏi.

Xe ngựa này cách âm rất tốt, bên trong nói chuyện, gần như sẽ không bị bên ngoài nghe được, Bạo Long ở trong một chiếc xe phía sau, còn trên chiếc xe này chỉ có ba người Đằng Phi, cho nên, Âu Lạp Lạp trực tiếp lên tiếng hỏi vấn đề luôn lo lắng này.

Âu Lôi Lôi có chút xấu hổ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đằng Phi, trong ánh mắt cũng mang theo vài phần chờ đợi.

Vấn đề này cũng tra tấn hai tỷ muội họ từ lâu, hôm nay vừa ra tới, muội muội tính tình có hơi cấp bách liền không kiềm nổi hỏi ra. Chuyện này nếu đổi là thường ngày Âu Lôi Lôi sẽ nhỏ giọng trách cứ muội muội vài câu, nhưng vấn đề này thật sự là nàng cũng rất muốn biết, cho nên, Âu Lôi Lôi cũng nhìn chằm chằm vào Đằng Phi, người chủ nhân đã mang đến sinh mệnh lần thứ hai cho tỷ muội bọn họ.

Đối mặt với hai tỷ muội này, Đằng Phi đúng thật là có chút khó xử, nói cho họ biết rõ chân tướng? Chỉ sợ họ sẽ bị đả kích lớn, có thể từ nay về sau không gượng dậy nổi hay không đều là một vấn đề, còn không nói thì hai tỷ muội này đều rất thông minh, dù mình không nói phỏng chừng họ cũng sẽ đoán ra được.

Về phần nói dối giấu nhẹm sự thực, cho tới bây giờ Đằng Phi vốn không có nghĩ tới, cho dù là nói dối với thiện ý, Đằng Phi cũng không am hiểu lắm…

- Cái này... khụ khụ, vấn đề này có chút phức tạp!
Do dự một hồi, Đằng Phi mới chậm rãi nói tiếp:
- Nói đến hơi dài, nhưng ta hy vọng, bất kể ta nói ra kết quả như thế nào, các người đều phải lạc quan để đối mặt! Trên đời này, kỳ thật không có vấn đề gì không giải quyết được!

Đằng Phi nói xong, phát hiện ánh mắt hai tỷ muội đều buồn bã, không khỏi có chút buồn bực: “Mình thật đúng là không phải người biết cách làm cho người ta an tâm mà!”

Trong đôi mắt trong sáng của Âu Lạp Lạp nổi lên một chút lệ quang, nhẹ giọng nói:
- Chủ nhân không cần phải nói, ta và tỷ tỷ từ thuở nhỏ vận mệnh long đong, có thể đi theo bên cạnh chủ nhân là may mắn của hai tỷ muội chúng ta. Nếu trời xanh không cho chúng ta tiếp tục đi theo bên cạnh chủ nhân, chúng ta cũng không có gì để oán hận, chỉ hy vọng thời gian còn lại, chủ nhân không cần bỏ mặc hai tỷ muội chúng ta, không cần vứt bỏ chúng ta…

Âu Lạp Lạp nói xong, nước mắt theo hai má thanh tú lăn xuống, nhỏ giọng nói tiếp:
- Chúng ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua cha mẹ, quá khứ cũng chỉ có Ngô Dụng thúc thúc đối tốt với chúng ta. Từ khi đi theo chủ nhân, chúng ta mới có một chút cảm giác có gia đình, nhất là người nhà chủ nhân, bọn họ thật sự tốt lắm. Chúng ta chưa từng có cảm thụ ấm áp của gia đình, mà ở trong nhà chủ nhân chúng ta đã cảm nhận được! Cả đời này, cũng sẽ không có gì tiếc nuối nữa!

Âu Lôi Lôi nhẹ nhàng ôm muội muội, nói:
- Muội muội đừng nói nữa, đừng tăng thêm khó xử cho chủ nhân…
Nói xong, nàng cũng không kiềm được nước mắt chảy xuống.

Đằng Phi do dự một chút, rồi quyết định nói ra chân tướng về Mộng Huyễn Tình Nhân Tỏa cho hai tỷ muội biết, bởi vì tới thời điểm này rồi, hai tỷ muội người ta cũng có quyền biết rốt cuộc trong cơ thể mình là loại độc gì.

Đằng Phi nói xong một hơi, sau đó mới thở dài nói:
- Cho nên, cũng không phải là ta sợ độc tố từ các ngươi truyền tới trên người ta mà không chịu cứu người, thật sự là cho dù ta chịu làm như vậy, cũng chỉ là giao vận mệnh của ba người chúng ta vào trong tay người hạ độc kia mà thôi!

Âu Lôi Lội và Âu Lạp Lạp nghe xong, mới biết được chất độc trong thân thể của mình lại ác độc bá đạo như thế, người hạ độc kia lại âm hiểm như thế, khó trách nói trong vòng một năm phải hoàn thành nhiệm vụ, bằng không sẽ chết, hóa ra... lại là như vậy!

Hai tỷ muội liếc mắt nhìn nhau một cái, ánh mắt thập phần ảm đạm, đều không nói thêm gì nữa. Trong xe rơi vào im lặng, chỉ còn lại có tiếng bánh xe ngựa lăn trên đường rất nhanh phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Lúc này, Thanh Long lão tổ hồi lâu không hề lộ mặt, ở trong đầu Đằng Phi cười quái dị hai tiếng, sau đó hỏi:
- Tiểu tử! Dường như người rất muốn cứu hai tiểu nha đầu này phải không?