Chiến Thần Bất Bại

Chương 999




Chương 999: Giúp được thì giúp

Ở Giang Trung, sau khi rời khỏi chỗ Sở Vi Vi, Tiêu Chính Văn đến tập đoàn Vy Nhan.

Khi bước vào văn phòng của Khương Vy Nhan, anh thấy cô đang nghe điện thoại, sắc mặt còn rất khó coi.

“Vợ sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

Khương Vy Nhan để điện thoại xuống, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Chồng này, vừa nãy mẹ em gọi đến nói là bên cậu hai gặp phải chút chuyện khó khăn trong làm ăn kinh doanh nên muốn chúng ta giúp đỡ”.

“Cậu hai em? Cái người tên Từ Khang An đấy à?”

Tiêu Chính Văn cau mày.

Trước đây Tiêu Chính Văn từng nghe Khương Vy Nhan nhắc đến Từ Khang An này khi còn ở Tu Hà.

 

Ông ta là một người hèn hạ chỉ biết đến lợi ích.

“Vâng, mẹ em nói công ty ở Bạch Thành của cậu hai gặp chút chuyện, mong chúng ta có thể giúp đỡ vì công ty của cậu hai cũng làm về y dược”.

Khương Vy Nhan nói, vẻ mặt hơi do dự.

Không phải cô không muốn giúp, chỉ là cô vẫn còn nhớ rất rõ trước đây Từ Khang An đối xử với cả nhà cô như thế nào.

Lúc đó cả nhà Từ Khang An luôn coi thường nhà cô, thậm chí khoảng thời gian Khương Vy Nhan một mình chăm sóc Na Na, họ đã sỉ vả cô rất nhiều lần.

“Em có muốn giúp không?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

Nghe anh hỏi, Khương Vy Nhan im lặng một lúc lâu, sau đó thở dài nói: “Chồng à, làm phiền anh đến đó một chuyến thay em nhé, dù sao ông ấy cũng là cậu hai của em. Bây giờ công ty chúng ta làm ăn lớn thế này, nếu chút chuyện này mà cũng không giúp được e là sẽ bị bàn ra tán vào, hơn nữa lúc nãy trong điện thoại mẹ em cứ khóc lóc ầm ĩ…”

Tiêu Chính Văn nói: “Ừ, anh biết rồi”.

“Cảm ơn chồng nhé”.

Khương Vy Nhan dịu dàng mỉm cười.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn ra khỏi công ty, đồng thời cũng gọi cho Từ Khang An.

Lúc này Từ Khang An đang ở trong phòng Từ Phân, sau khi nhận được điện thoại của Tiêu Chính Văn thì vô cùng mừng rỡ: “Cháu rể à? Chào cháu!”

“Ông nói đi, gặp phải chuyện rắc rối gì?”, Tiêu Chính Văn lạnh nhạt hỏi.

“Không thể nói rõ qua điện thoại được. Cháu đang ở đâu để cậu qua đó?”, Từ Khang An nói.

Trong một quán cafe.

“Cậu còn nghĩ cháu sẽ không giúp nữa chứ, lúc cháu gọi đến làm cậu rất bất ngờ”.

Từ Khang An mỉm cười nhìn Tiêu Chính Văn.

“Người thân trong nhà có thể giúp tất nhiên không thể từ chối”.

Tiêu Chính Văn uống một hớp cafe nói.

“Lần này cậu đến nhờ cháu giúp chủ yếu là vì chuyện làm ăn kinh doanh”.

Từ Khang An nói.

“Chuyện làm ăn? Là muốn tôi đầu tư hay thế nào?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

“Cũng không phải, việc kinh doanh ở ngoài tỉnh của cậu khá tốt”.

Từ Khang An thở dài như thể bây giờ đang cảm thấy vô cùng bất lực.

“Việc kinh doanh rất ổn định nhưng lại gặp phải khó khăn, lẽ nào có người ganh tị, căm ghét?”, Tiêu Chính Văn nói.

“Cháu đoán đúng rồi. Nhiều người đều nói kinh doanh ở nước ngoài rất khó, sẽ dễ bị lật đổ nhưng thật ra kinh doanh ở tỉnh khác cũng thế thôi”.

Từ Khang An chậm rãi nói.

 

Tiêu Chính Văn không ngắt lời mà cứ để Từ Khang An nói tiếp.

“Mặc dù Từ Khang An cậu không có sự kiên quyết để làm một ông sếp lớn nhưng làm ăn vẫn rất thành thật, mọi thứ đều đảm bảo chất lượng nên cũng có chút danh tiếng trong giới”.

“Bởi vì có tiếng tăm, nhiều người sẽ đến chỗ của cậu lấy hàng, thế nên cũng bị các công ty khác trong ngành thù ghét”.

Nói đến đây Từ Khang An siết chặt nắm đấm.

“Chỗ nào có cạnh tranh thì sẽ có xung đột, chuyện này rất bình thường”, Tiêu Chính Văn nói

“Dĩ nhiên cậu không sợ mấy vụ cạnh tranh bình thường, nhưng đám người này lại đâu có muốn cạnh tranh lành mạnh. Ba tháng trước, chúng đến tìm cậu đàm phán, nói là muốn cậu gia nhập vào đoàn đội kinh doanh của chúng”, Từ Khang An nói.

“Ông từ chối rồi à?”

Tiêu Chính Văn đoán.

“Tất nhiên là cậu từ chối chứ. Đứa ngốc cũng biết chúng muốn dựa vào tiếng tăm của cậu để tăng thêm lợi ích cho mình, có lẽ còn muốn nuốt luôn cả công ty của cậu”.

Từ Khang An nghiến răng, sắc mặt đỏ bừng.

“Sau khi cậu từ chối thì chúng năm lần bảy lượt tìm cậu gây chuyện. Cái gì mà thu phí bảo kê, giả mạo người mua nói công ty cậu bán sản phẩm chất lượng kém rồi đến đập cửa tiệm của cậu, có lúc còn thuê một đám côn đồ làm loạn trong công ty cậu”.

“Cậu có thể nhịn được mấy chuyện này vì dù sao con người ta vẫn phải kiềm chế một chút khi ở bên ngoài. Nhưng vào một tháng trước, chúng thấy cậu không chịu đồng ý thì chuyển mục tiêu sang chỗ con gái cậu. Con gái cậu đang học đại học, chúng bèn thuê người trong trường quấy phá con gái cậu, thậm chí là theo dõi nó”.

Từ Khang An tức giận đập bàn.

“Thế các ông đã báo cảnh sát chưa?”

Tiêu Chính Văn rất khó hiểu, hành vi khiêu khích gây chuyện rõ ràng như vậy hẳn là phải bị bắt chứ.

“Báo rồi nhưng bắt một đám thì chúng lại thuê đám khác, không hề có ý dừng lại. Nếu không phải con gái cậu vẫn đang đi học không thể sang thành phố khác được thì cậu cũng muốn chuyển công ty về đây luôn”.

Từ Khang An thở dài, có lẽ là đã chịu quá nhiều phiền phức từ đám người kia rồi.

“Hóa ra là vậy, tôi xem như đã hiểu tình hình. Thế này nhé, tôi đi đến đó với ông để giải quyết rõ ràng chuyện này”, Tiêu Chính Văn nói.

“Thật sao?”

Từ Khang An bỗng mừng rỡ nhảy cẫng lên nhưng sau đó lại kiềm chế.

Ông ta nghe Từ Phân nói đứa cháu rể này là vua Bắc Lương danh tiếng lẫy lừng.

“Đi thôi”.

Tiêu Chính Văn uống hết tách cafe, rồi nói.

Trước giờ anh luôn giải quyết mọi chuyện rất dứt khoát, nói thẳng là muốn Từ Khang An dẫn anh đến công ty.

Thế là hai người lái xe rời khỏi Giang Trung. Hơn mười hai giờ trưa đã đến Bạch Thành – nơi công ty của Từ Khang An. Hai người ăn bữa cơm rồi lại tiếp tục đi đến công ty của Từ Khang An.

Công ty của Từ Khang An tọa lạc ở vùng ngoại ô Bạch Thành. Mặc dù công ty không lớn nhưng xét về quy mô thiết bị máy móc tiên tiến thì cũng phải có đến mấy chục triệu tệ.

Công ty kinh doanh về mảng đông trùng hạ thảo, nói một cách đơn giản là mua đông trùng hạ thảo từ các nơi khác về sau đó gia công và đóng gói để trở thành sản phẩm rồi mới bán ra ngoài, lợi nhuận tương đối khả quan.

Tiêu Chính Văn và Từ Khang An đến công ty thì lại thấy cổng công ty đang mở, trước cổng vương vãi rất nhiều đông trùng hạ thảo bán thành phẩm, hơn nữa còn có không ít đồ nhựa vỡ đổ và bao bì ni lông.

Từ Khang An sửng sốt, sau đó nhanh chân bước vào công ty, Tiêu Chính Văn cũng đi theo vào.

Lễ tân công ty thấy Từ Khang An về mới thở phào, vội vàng chạy đến đón.

“Ông chủ, cuối cùng ông cũng về rồi, nếu không công ty sẽ bị phá dỡ mất”.

Trên mặt lễ tân có một dấu tay in hằn, có lẽ là bị ai đó tát.

“Cô đứng ra bảo vệ cho công ty, lương tháng này của cô sẽ có thưởng, những người khác đâu?”

Từ Khang An trầm giọng hỏi.

“Phòng sản xuất ở tầng ba, bà chủ và con gái ông đều đang ở đó, ông mau lên đó đi”, lễ tân nói.

“Mẹ kiếp, hôm nay ông đây liều mạng với chúng”.

Không biết là vì dẫn theo Tiêu Chính Văn hay là thật sự tức giận mà Từ Khang An mắng một câu thô tục, sau đó chạy lên tầng.

Trong phòng sản xuất.

Nơi này vốn dĩ là phòng gia công đông trùng hạ thảo lớn nhất của công ty Từ Khang An, có đến hơn ba mươi thiết bị máy móc, nhưng bây giờ lại bị phá hủy hơn một nửa, dầu máy rơi khắp mặt đất, có không ít đông trùng hạ thảo thành phẩm và bán thành phẩm bị giẫm đạp.

“Vương Ma Tử, cậu quá đáng lắm rồi đó. Tôi đã nói là đông trùng hạ thảo của chúng tôi không có vấn đề gì rồi, nếu có vấn đề thì cậu hãy lấy bằng chứng ra đây”.

Một người phụ nữ trung niên căm phẫn chặn trước mấy máy móc cuối cùng.

“Mụ đàn bà thối tha, cút ra chỗ khác cho ông!”

Một người đàn ông dáng người hơi thấp, mặt rỗ hung dữ cầm một cái búa lên đập vào đầu người phụ nữ.