Chiến Thần Bất Bại

Chương 998




Chương 998: Nhà họ Sở ở Long Kinh

Sở Vi Vi run rẩy, nhìn ánh mắt lạnh tanh của Tiêu Chính Văn bỗng cảm thấy dường như cô ta đã đi quá xa rồi.

Hơn nữa trong phòng chỉ có mình cô ta, nếu chọc tức anh, vậy phải chăng cuộc đời cô ta cũng sẽ kết thúc ở đây luôn.

“Tôi chỉ thấy lạ, người đàn ông như anh sao lại cam tâm tình nguyện bảo vệ bên cạnh Khương Vy Nhan?”

Sở Vi Vi vờ như trấn tĩnh, ưỡn ngực nói.

Tiêu Chính Văn vẫn nhìn chằm chằm Sở Vi Vi, muốn đọc suy nghĩ của cô ta thông qua ánh mắt.

“Đây là lần đầu cũng là lần cuối”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Chúng ta nghiêm túc nói chuyện đi, cô không giống nhà kinh doanh, tiếp cận Khương Vy Nhan có mục đích gì?”

 

“Tất nhiên là vì thị trường y dược ở Giang Trung rồi”.

Nụ cười trên mặt Sở Vi Vi dần biết mất.

“Thị trường y dược của nhà họ Sở ở nước ngoài còn chưa đủ hay sao? Lại cứ phải chạy tới Giang Trung?”

Ánh mắt Tiêu Chính Văn trở nên hung ác.

“Thực ra tôi cũng không thấy thú vị, nhưng ông nội tôi bảo tôi tới đây xem thế nào, nên tôi tới thôi”.

Sở Vi Vi tỉnh bơ nói.

“Ông nội cô?”

Tiêu Chính Văn lẩm bẩm, anh nhớ tới ngày trước Khương Vy Nhan có nhắc đến, nhà họ Sở hình như có liên quan tới Dược Vương Cốc.

“Đúng thế, ông nội tôi bảo tôi cố gắng hết sức lấy lòng anh, dù sao anh cũng là vua Bắc Lương… chỉ cần có thể nhận được sự giúp đỡ của anh, nhà họ Sở sẽ có được chỗ đứng trong cả nước”.

Sở Vi Vi nhếch mép cười, hai tay ôm lấy cổ Tiêu Chính Văn, tư thế cực kì mập mờ!

Đây là lần đầu tiên cô ta làm như vậy với một người đàn ông, nên Tiêu Chính Văn có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể cô ta đang run rẩy.

“Sao, tôi đã ăn mặc như thế này rồi mà anh vẫn không muốn làm gì à?”

Sở Vi Vi mỉm cười nói, nụ cười rất quyến rũ và mê hoặc.

“Cô đang đùa với lửa đấy”.

Tiêu Chính Văn nói xong, ánh mắt hơi rét lạnh.

“Nếu anh là lửa, thì tôi rất hi vọng anh có thể đốt cháy tôi”.

Sở Vi Vi hơi ngả người về trước, động tác này của cô ta mang lực sát thương cực lớn với đàn ông, vì có thể thấy rõ ràng đường cong đầy đặn của cô ta!

Tiêu Chính Văn cau mày, đẩy cô ta ra nói: “Bớt làm trò này lại! Sở Vi Vi, tôi cảnh cáo cô, bất kì ai đều không được ra tay với Khương Vy Nhan! Dù cô hay là nhà họ Sở sau lưng cô, nếu dám ra tay với cô ấy thì tôi tuyệt đối không nương tay!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn quay người, rồi lại dừng bước lạnh lùng nói: “Ngoài ra, lần sau đừng dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy. Bốn camera trong phòng không có tác dụng gì với tôi đâu”.

Dứt lời, anh liền rời khỏi phòng.

Sở Vi Vi run lẩy bẩy, sau khi nhìn anh rời đi, ánh mắt hơi lóe sáng.

Lần này thất bại, không biết ông nội sẽ nghĩ như thế nào.

Cô ta đứng trước gương ngắm nhìn cơ thể lả lướt của mình, sau đó cởi khăn tắm ra, thân hình tuyệt đẹp lộ ra hoàn toàn trong gương.

Gò má cô ta dần ửng hồng, ngày trước có vô số đàn ông điên cuồng muốn có được cơ thể này của cô ta, cô ta đều từ chối.

Hôm nay, cô ta chủ động tiếp cận một người đàn ông, nhưng lại bị khước từ.

 

Sở Vi Vi giơ tay lên ôm mặt, tự nhủ: “Chẳng lẽ mình không đủ hấp dẫn? Sao anh ta lại từ chối mình chứ? Càng ngày càng thú vị rồi đây”.

Dứt lời, cô ta mặc lại quần áo, bước đến bên giường, lấy một trong số những chiếc camera ra, nói về phía ống kính: “Thất bại rồi, lần sau đừng bắt tôi làm trò này nữa”.

Cùng lúc đó.

Trong một phòng tập gym lớn nào đó.

Một người đàn ông mặc áo bó sát đang lên xà đơn, chỉ cần nhìn cơ bắp toàn thân kia là biết đây là người tập thể hình, vóc dáng chuẩn, hơn nữa còn rất sung mãn.

Nhưng hắn không phải kiểu đàn ông lực lưỡng, đường cong hoàn hảo, không phải kiểu bên ngoài thì gầy bên trong có cơ bắp, mà có gương mặt góc cạnh, vóc người cao gầy.

Trong phòng tập gym này, hắn là người nổi tiếng, rất được chào đón.

Nhất là những cô gái trẻ, thường xuyên vây quanh hắn.

Hắn chẳng hề cự tuyệt, mà tỏ ra thân thiết với những cô gái kia.

Nhưng khi các cô gái đó muốn tiến thêm một bước để tô thắm mối quan hệ thì đều bị hắn từ chối khéo.

Lúc này, bên cạnh hắn ta có một người phụ nữ mặc áo bó sát màu đen, đang dùng bóng tập yoga làm động tác kéo dãn.

Cô gái này có mái tóc ngắn ngang vai nhưng gọn gàng, gò má hơi cao, có đôi mắt đẹp biết nói, hơn nữa trong đôi mắt dường như còn có tia sáng.

Có duy nhất một thứ khiến người khác cảm thấy kì lạ là trên lưng của người phụ nữ này còn gài một con dao găm!

Mà kế bên người phụ nữ còn có một người đàn ông lực lưỡng mặc áo ba lỗ màu đen đang đứng khoanh tay, hệt như một cây tùng sừng sững, đôi mắt lạnh tanh, khí thế trên người toát ra như một thanh kiếm đã rút vỏ!

Trên mặt hắn giống như viết bốn chữ ‘người lạ chớ vào’!

“A Tứ, ông nội cử Vi Vi đi Giang Trung rồi à?”

Người đàn ông sáng sủa lên xà đơn xong liền nhảy xuống, cầm khăn lông lau tay, trên mặt nở nụ cười.

“Vâng, thưa cậu hai”.

Người đàn ông lực lưỡng tên là A Tứ gật đầu, vừa lên tiếng đã có cảm giác cả căn phòng đều rung lên, âm thanh trầm bổng.

“Ừ, cô em gái đó của tôi vừa trở về từ nước ngoài, có nhiều chuyện trong nước vẫn không hiểu rõ, từ nhỏ đã thân thiết với tôi nhất, tôi sợ con bé tới Giang Trung bị người ta bắt nạt”.

Người đàn ông này chính là Sở Nghiệp Phó, cậu hai nhà họ Sở ở Long Kinh, cũng là anh trai của Sở Vi Vi!

“Cô ba ở Giang Trung rất an toàn, nếu cậu hai không yên tâm, có thể phái Dạ Cơ qua đó”.

A Tứ trầm giọng nói.

“Ừ”.

Sở Nghiệp Phó ngồi xuống, lấy khăn lông lau mặt rồi hỏi: “Nghe nói lúc trước cậu ba của Dược Vương Cốc từng gặp rắc rối ở Giang Trung à?”

“Vâng, gần đây Giang Trung xuất hiện một người rất giỏi, khiến Hoàng Khắc Long và ông Ngụy đều bị thương. Hơn nữa căn cứ theo tin tức đáng tin cậy, hắn ta còn giết hai cường giả tông sư Kiếm Tông”.

Trong mắt A Tứ lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Sở Nghiệp Phó không khỏi cười nghiền ngẫm nói: “Thằng nhóc Hoàng Khắc Long bình thường kiêu ngạo quen rồi, lần này coi như nếm mùi bị dạy dỗ. Theo lý mà nói, Hoàng Khắc Long sẽ không chịu để yên như vậy, Dược Vương Cốc chẳng lẽ không có động tĩnh gì ư?”

A Tứ cau mày, lắc đầu nói: “Cậu hai, thuộc hạ cũng không rõ. Chỉ biết là sau khi Hoàng Khắc Long trở về Dược Vương Cốc thì đã bị giam cầm”.

“Ồ? Thú vị đấy!”

Sở Nghiệp Phó bật cười, ánh mắt lóe sáng, nói tiếp: “Cử người đi điều tra xem kẻ đó là ai, tôi muốn có tất cả tài liệu về hắn”.

“Rõ!”

A Tứ trả lời.

Khoảng mười phút sau, A Tứ quay trở lại phòng tập gym, cầm tài liệu trong tay đưa cho Sở Nghiệp Phó: “Cậu hai, đã điều tra ra, lai lịch của hắn không hề nhỏ”.

Sở Nghiệp Phó cầm lấy tài liệu, liếc nhìn vài lần, sau đó sa sầm mặt mày, nhếch mép cười nói: “Tiêu Chính Văn, vua Bắc Lương… Chẳng trách thằng nhóc Hoàng Khắc Long lại bị giam cầm”.

“Ông nội bảo Vi Vi tới Giang Trung, cũng là vì hắn ư?”

A Tứ gật đầu nói: “Chắc là vậy”.

“Không phải nói vua Bắc Lương đã chết tại Bắc Lương rồi hả?” Sở nghiệp Phó hỏi ngược lại.

A Tứ nhún vai nói: “Cái này thì tôi không rõ, đây là chuyện của Thiên Tử các, chsung ta không có quyền nhúng tay vào.”

Sở Nghiệp Phó nghĩ ngợi một lúc rồi đứng lên: “Đi, theo tôi tới Giang trung một chuyến, gặp Vua Bắc Lương trong lời đồn!”

“Vâng!”

Dứt lời , ba người rời khỏi phòng tập gym.

Mà Lúc này, tại sơn trang cảu nhà họ Sở ở Long Kinh.

Trong sảnh lớn cảu sơn trang, đã có rất nhiều người đang ngồi ở đây.

Đứng đàu dĩ nhiên là Sở Hạn Khang- ông cụ nhà họ Sở!

Cụ ta chừng bảy mươi tuổi, nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, tinh thần phơi phới.

“Ý của dược sư Hoàng là muốn nhà họ Sở chúng ta bất chấp mọi gí để tiếp cận Tiêu Chính văn! Mục tiêu đầu tiên là đoạt được trái tim rồng Xích Long trong cơ thể cậu ta! Nếu mục tiêu này không thể thực hiện được, vậy thì mục tiêu thứ hai là lấy được máu của cậu ta. Máu của người mang trái tim rồng Xích Long là thuốc có tác dụng rất lớn!

Sắc mặt Sở Hạn Khang nặng nề nói, trong ánh mắt còn lóe lên tia sáng.