Chiến Thần Bất Bại

Chương 997




Chương 997: Thiên Thần thiên cấp bốn sao

Nghe nói thế, Tiêu Chính Văn không khỏi hít sâu một hơi.

Rốt cuộc ông nội mạnh đến mức nào?

Đứng trước hai cường giả có khả năng là cảnh giới Nhân Vương mà lại dám đánh trực diện với đòn tấn công của người ta, còn khiến người ta bị đánh lùi về sau.

“Chuyện lúc nào thế ạ?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

Tiêu Long nói: “Vào ngày ông đi cứu cháu trong trận chiến ở Bắc Lương, nếu ông đoán không lầm thì hai cường giả đó hẳn là muốn đến chỗ trái tim rồng Xích Long trong tay Hán Vương”.

Nghe thế Tiêu Chính Văn rơi vào trầm tư.

Là vì trái tim rồng Xích Long sao?

Thế chẳng phải là mình đã bị ai đó nhắm đến?

 

Thấy sắc mặt Tiêu Chính Văn trở nên u ám, Tiêu Long cười khẽ vỗ vai anh nói: “Cháu đừng lo, có ông nội ở đây không ai dám động tay động chân với cháu đâu. Thế giới này có pháp quy của nó. Cường giả cảnh giới Thiên Thần đã rất ít khi can thiệp vào việc thế đời rồi, chứ đừng nói gì đến cường giả Nhân Vương. Nếu họ ra tay thì chắc chắn sẽ xảy ra biến động nên họ thường rất ít khi ra tay. Dù biết trái tim rồng Xích Long đang ở trong người cháu thì họ cũng sẽ không đến nhắm vào cháu mà không kiêng kỵ gì đâu”.

Nghe ông ấy nói thế, Tiêu Chính Văn mới thở phào xoa ngực mình.

Sau đó anh bỗng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Long mừng rỡ hỏi: “Ông nội, rốt cuộc ông đã đạt đến cảnh giới nào rồi? Cảnh giới Thiên Thần là cảnh giới thế nào?”

Tiêu Long khẽ cười nhìn Tiêu Chính Văn, chắp hai tay sau lưng nói: “Bây giờ ông chẳng qua chỉ là Thiên Thần thiên cấp bốn sao thôi”.

Dứt lời, bóng dáng Tiêu Long biến mất ngay trước mặt Tiêu Chính Văn, biến mất khỏi biệt thự.

Câu nói chẳng qua chỉ là Thiên Thần thiên cấp bốn sao… cứ văng vẳng bên tai Tiêu Chính Văn hồi lâu.

Vãi chưởng!

Thế mà ông nội đã là Thiên Thần thiên cấp bốn sao…

Khủng khiếp quá.

Vốn dĩ tưởng cảnh giới Thiên Vương đã là cảnh giới cuối cùng, Thiên Vương thiên cấp bốn sao đã là cảnh giới đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp.

Không ngờ, trên cảnh giới Thiên Vương còn có cảnh giới Thiên Thần nữa.

Mà ông nội lại ở đỉnh cao của cảnh giới Thiên Thần.

Tiêu Chính Văn hít sâu, lại cảm thấy Thiên Vương huyền cấp hai sao này của mình thật nhỏ bé biết bao.

Cùng lúc đó anh cũng cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có.

Chắc chắn trái tim rồng Xích Long sẽ thu hút rất nhiều thế lực bí ẩn tìm đến.

Nếu mình không thể nhanh chóng nâng cao sức mạnh thì đến lúc đó sẽ mất đi khả năng tự bảo vệ mình, thậm chí không thể bảo vệ được cho Khương Vy Nhan và Na Na…

Ngay lúc Tiêu Chính Văn còn đang rơi vào trầm tư thì Tiêu Long bỗng xuất hiện trước mặt anh lần nữa.

“Ông nội, sao ông quay lại thế?”, Tiêu Chính Văn hơi ngạc nhiên.

Tiêu Long mỉm cười, đưa mấy mảnh giấy cũ của Thiên Sơn Thư Lục trong tay cho anh nói: “Đây là mảnh giấy cũ Thiên Sơn Thư Lục mà mấy ngày trước ông đến chỗ ba gia tộc lớn còn lại để đòi về. Cháu phải tiếp thu được nó, như thế cháu sẽ nhanh chóng nâng cao thực lực, phá vỡ cảnh giới Thiên Thần, rất có ích”.

Dứt lời, Tiêu Long vứt mảnh giấy cũ trong tay sang, Tiêu Chính Văn nhận lấy, sau đó Tiêu Long lại bước vào trong bóng tối.

Tiêu Chính Văn nhìn mảnh giấy cũ trong tay, không khỏi ngây người.

Ngoài nhà họ Viên thì ba gia tộc lánh đời lớn cứ thế mà trả lại mảnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục sao?

Nhìn mảnh giấy cũ này, sắc mặt Tiêu Chính Văn bỗng trở nên u ám.

Rõ ràng ông nội có sức mạnh cảnh giới Thiên Thần, tại sao lại không tiêu diệt cả bốn gia tộc lánh đời luôn nhỉ?

Rốt cuộc ông đang định làm gì?

Tiêu Chính Văn không hiểu.

Nhưng anh biết sớm muộn gì bốn gia tộc lớn cũng phải trả món nợ máu của nhà họ Tiêu.

Còn giờ thì anh phải cố gắng nâng cao thực lực của mình để thích ứng với trái tim rồng Xích Long.

Khương Vy Nhan đi từ trong phòng ra, khoác áo lên cho Tiêu Chính Văn nói: “Chồng ơi, gió rồi cẩn thận kẻo bị cảm lạnh”.

Tiêu Chính Văn quay đầu lại khẽ ôm Khương Vy Nhan.

Hai người ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.

Dưới bầu trời rộng lớn, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan yên lặng tựa vào nhau tận hưởng thời khắc bình yên hiếm khó.

“Vy Nhan, em nói xem nếu ngày nào đó anh chết thật…”

Tiêu Chính Văn bỗng nói.

 

Nhưng Khương Vy Nhan lập tức che miệng anh lại nói: “Chồng này, không cho phép anh nói như thế, anh sẽ không bao giờ có chuyện này đâu. Anh đã hứa với em là muốn bên em và Na Na mãi mãi rồi”.

Tiêu Chính Văn khẽ cười ôm chặt lấy Khương Vy Nhan nói: “Ừ, anh sẽ ở cạnh em và Na Na suốt đời”.

Một đêm yên tĩnh.

Ngày hôm sau, Tiêu Chính Văn ở lại biệt thự tiếp thu mảnh giấy cũ của Thiên Sơn Thư Lục mà Tiêu Long đưa cho anh tối qua.

Anh cũng không ngừng tăng cường tập luyện ở cường độ cao để bản thân anh mau chóng thích ứng với trái tim rồng Xích Long.

Cùng lúc đó anh bỗng nhận được cuộc gọi từ số điện thoại lạ.

Vừa bắt máy anh đã nghe được giọng nói quyến rũ của một người phụ nữ.

“Tiêu Chính Văn, anh còn nhớ tôi không?”

Tiêu Chính Văn cau mày, suy nghĩ một chốc rồi nói: “Sở Vi Vi?”

“Xem ra anh vẫn còn nhớ tôi”.

Đầu bên kia điện thoại, Sở Vi Vi bình thản nói.

“Cô có chuyện gì à?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.

“Không có gì, chỉ muốn nói chuyện với anh thôi”, Sở Vi Vi nói.

“Hai chúng ta có chuyện gì để nói sao?”

Tiêu Chính Văn thờ ơ nói.

“Vậy à? Thế nếu tôi nói với anh là chuyện có liên quan đến Khương Vy Nhan thì sao?”

Sở Vi Vi khẽ cười.

Nghe thế, Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Địa chỉ”.

Sở Vi Vi nói: “Tôi thích cách làm việc dứt khoát này của anh, phòng VIP 888 khách sạn Kempinski”.

Tiêu Chính Văn cúp máy, sau đó hít sâu một hơi.

Rốt cuộc Sở Vi Vi này muốn làm gì?

Nửa tiếng sau.

Đứng trước cửa phòng VIP 888 tầng cao nhất khách sạn Kempinski, Tiêu Chính Văn xoa cằm cân nhắc một lúc rồi vẫn nhấn chuông cửa.

Cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì.

Tiêu Chính Văn cứ có cảm giác mình làm như thế hơi giống tên trộm.

Nhấn chuông mấy lần nhưng không ai đáp lời, Tiêu Chính Văn thử đẩy cửa vào, thế mà lại không khóa.

Anh nhìn hai bên, sau đó nhanh chóng đi vào trong, vừa vào đến bên trong đã nhìn thấy cảnh tượng khiến anh chảy máu mũi.

Lúc này Sở Vi Vi đã tắm xong, tóc còn ướt xõa ra sau, trên người chỉ khoác hờ một cái khăn tắm màu trắng rất ngắn.

Khăn tắm quấn quanh ngực bằng nút thắt hờ mà thôi.

Đôi gò bồng đảo cao ngất đó khiến bao người mê hồn. Người đàn ông nào nhìn vào độ cong và kích thước hoàn hảo đó có lẽ cũng sẽ không kiềm chế được.

Đôi chân dài trắng trẻo để lộ ra ngoài lắc lư giữa không trung, toát ra cảm giác dẫn dắt người khác phạm tội.

Sở Vi Vi đứng trước gương, không mang dép đi trong nhà, đôi bàn chân trần trắng nõn đạp lên tấm thảm.

Tiêu Chính Văn nghĩ đây chắc chắn là cảnh tượng hấp dẫn nhất với đàn ông.

Tiêu Chính Văn không dám nghĩ lẽ nào bây giờ trên người người phụ nữ này chỉ có một chiếc khăn tắm thôi sao?

Mỹ nhân kế?

Nếu là một người đàn ông bình thường thì có lẽ đã bị Sở Vi Vi quyến rũ mất hồn rồi.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại khác, trong lòng anh vẫn kiên định, anh hít sâu một hơi.

“Nói đi, cô tìm tôi làm gì?”

Sở Vi Vi khẽ tựa vào bức tường bên cạnh, ưỡn thẳng ngực vươn vai làm đôi gò đó càng cao thêm suýt nữa bung cả khăn tắm ra.

“Trả lời câu hỏi của tôi!”

Tiêu Chính Văn đứng khá gần Sở Vi Vi, ngực anh như áp sát vào Sở Vi Vi.

“Chỉ là muốn gặp anh thôi”.

Sở Vi Vi đứng thẳng lại, đôi mắt xinh đẹp lóe lên ánh sáng.

Nhưng tư thế đứng với khăn tắm được quấn hờ này của Sở Vi Vi càng lộ ra sự quyến rũ.

“Sau đó thì sao?”

Tiêu Chính Văn cười khẩy, mình không phải là đứa ngốc, Sở Vi Vi này vắt óc nghĩ ra cách tiếp cận mình chắc chắn có mục đích của cô ta.

“Sao thế? Lẽ nào tôi không thể ngưỡng mộ anh mà tiếp cận anh sao, vua Bắc Lương?”

Sở Vi Vi cắn đôi môi đỏ mọng cố tỏ ra vẻ đáng thương.

“Cô lừa đứa trẻ ba tuổi thì được đấy!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Lợi dụng Khương Vy Nhan để muốn dụ tôi đến đây đúng không? Bây giờ tôi đến rồi, nói đi, có chuyện gì?”