Chiến Thần Bất Bại

Chương 993




Chương 993: Sau trận chiến

Nửa tháng sau.

Cuộc đại thắng của Hoa Quốc đã qua được nửa tháng.

Các nước xâm lược Hoa Quốc đều bại trận trở về. Sau chiến sự, Hoa Quốc chính thức thông báo với thế giới tăng thêm các điều khoản bồi thường của các nước xâm lược Hoa Quốc và họ phải gửi lời xin lỗi đến Hoa Quốc.

Cuộc chiến này đã làm Hoa Quốc rạng danh.

Hiệp hội cấp cao chín nước và đội quân liên hợp một triệu người của các nước khác cũng thương vong hơn bảy trăm nghìn người trong cuộc chiến này.

Hai trăm nghìn người đầu hàng.

 

Một trăm nghìn người bị bắt.

Tổng số thương vong của năm chiến khu lớn ở Hoa Quốc là hai trăm nghìn người.

Trong đó chiến khu Bắc Lương là chiến khu chịu nhiều thương vong nhất.

Năm mươi nghìn quân Phá Long của Bắc Lương đều hy sinh trong trận chiến ở cửa Hắc Phong.

Đồng thời đây cũng là cuộc chiến tranh gây chấn động nhất trong lịch sử chiến tranh quân sự hiện đại trong vòng một trăm năm trở lại đây.

Hoa Quốc bị thương vong hai trăm nghìn binh sĩ, đổi lại liên quân các nước bị tổn hại đến bảy trăm nghìn binh sĩ.

Cuộc chiến này đã tạo nên tên tuổi, làm rạng danh Hoa Quốc trên trường quốc tế.

Cuộc chiến này cũng khiến Hiệp hội cấp cao chín nước đứng đầu là Mễ Quốc không còn đánh giá thấp Hoa Quốc được nữa.

Cũng trong cuộc chiến này, quốc lão Hoa Quốc và trưởng lão tông miếu võ tông giết được mười hai cường giả Thiên Vương đến xâm lược.

Hơn nữa mấy người Tiêu Chính Văn cũng giết được hai mươi mốt cường giả Thiên Vương ngoài lãnh thổ.

Càng nhiều hơn là cường giả cảnh giới chủ soái và cường giả chiến thần.

Cuộc chiến này vô cùng tàn khốc và đau thương.

Đồng thời trong Hoa Quốc và trên thế giới có tin đồn là chủ soái chiến khu Bắc Lương – người mạnh nhất Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn đã hy sinh tại chiến trường.

Hoa Hạ còn tổ chức lễ truy điệu theo nghi thức quốc gia, phong cho Tiêu Chính Văn là Phong Lang Cư Tư.

Truy phong sáu mươi nghìn binh sĩ quân Phá Long bị thương vong là sư đoàn bất bại trong việc bảo vệ đất nước, hơn nữa còn xây dựng một tấm bia đá không chữ ở Bắc Lương.

Ngày thứ bảy sau khi chiến tranh kết thúc, Thiên Tử dẫn theo các quan chức đến Bắc Lương đích thân đặt nền móng cho tấm bia không chữ này, tỏ lòng thành kính, tưởng nhớ các chiến sĩ hy sinh vì đất nước và phát biểu một bài gây chấn động nhất trước tấm bia này.

Lúc này trong biệt thự ở Giang Trung.

Khương Vy Nhan bưng một bát thuốc Đông y từ phòng bếp ra ngoài phòng khách. Cô nhìn Tiêu Chính Văn đang ngồi trên ghế dựa nhắm mắt phơi nắng, nhẹ giọng cười nói: “Chồng ơi, đến giờ uống thuốc rồi”.

Lúc này Tiêu Chính Văn gác tay lên trán, tỏ vẻ khá bất mãn.

Thấy bát thuốc Đông y mà Khương Vy Nhan bưng đến, anh khẽ cau mày nói: “Vợ à, đã uống nửa tháng rồi, sức khỏe của anh đã ổn, có thể đừng uống nữa không?”

Khương Vy Nhan liếc nhìn anh nói: “Không được, phải uống hết!”

Dứt lời, cô đưa bát thuốc cho Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn nhìn ánh mắt nghiêm nghị của Khương Vy Nhan bèn ngoan ngoãn uống hết bát thuốc, sau đó nhăn mặt lại.

Thuốc này quả thật rất đắng.

Tiêu Chính Văn thà giết quân thù trên chiến trường cũng không muốn uống thứ thuốc Đông ý đắng ngắt này.

Uống xong Tiêu Chính Văn lại nằm xuống, hời hợt hỏi: “Dạo này trong nước có tin tức gì truyền ra ngoài không?”

Khương Vy Nhan ngồi bên cạnh, hai tay chống cằm nói: “Bên quân đội đã tung tin giả nói anh hy sinh trên chiến trường, hẳn là muốn đánh lạc hướng kẻ địch còn đang ẩn náu. Ngoài ra, hôm qua bên Thiên Tử Các cũng đưa lệnh của Thiên Tử đến bảo bảy ngày sau anh hãy bí mật đến thủ đô, Thiên Tử có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với anh”.

 

Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó hỏi: “Bắc Lương thì sao?”

“Bắc Lương…”

Nói đến đây, Khương Vy Nhan lặng im lộ vẻ đau thương nói: “Sáu mươi nghìn tướng sĩ của quân Phá Long hy sinh vì Bắc Lương đã được đưa hết vào nghĩa trang liệt sĩ. Ngoài ra, khoảng thời gian anh không có ở đó, Long Nhất và Hoa Hồng Đỏ đang chấn chỉnh lại Bắc Lương. À phải rồi, em nghe ông Tần nói Thiên Tử muốn bảo anh chọn một người để đảm nhiệm chức vụ chủ soái Bắc Lương, anh đã có người nào muốn chọn chưa?”

Nghe thế, Tiêu Chính Văn im lặng một lúc rồi nói: “Ứng viên à… Em nghĩ Liễu Thanh thế nào?”

“Liễu Thanh?”

Khương Vy Nhan nghe đến cái tên này thì hơi nhíu mày nói: “Em lo là Liễu Thanh không quen địa hình, cũng không quen với các tướng sĩ Bắc Lương, có gây ra phiền phức và hiềm nghi không cần thiết không?”

Tiêu Chính Văn khẽ cười nói: “Ha ha, anh vẫn tin anh ta. Bây giờ cũng chỉ có anh ta có bản lĩnh này, có thể đảm đương vị trí chủ soái Bắc Lương”.

Khương Vy Nhan gật đầu, sau đó cười nói: “Tự anh quyết định là được rồi”.

Tiêu Chính Văn khẽ cười cũng không tiếp tục suy nghĩ đến chuyện này nữa.

Sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn trời, trời xanh mây trắng nhẹ nhàng trôi.

Khoan khoái thoải mái, cảm giác chân thật này khiến Tiêu Chính Văn hơi bùi ngùi.

Đột nhiên, sắc mặt Tiêu Chính Văn trắng bệch, trán ướt đẫm mồ hôi, giơ tay lên ôm ngực mình.

Nơi đó, tim đập nhanh quá mức cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Mặt Tiêu Chính Văn dần đỏ ửng, khí huyết dâng trào, ngay giữa ngực cũng có đốm sáng màu đỏ yếu ớt liên tục phát sáng.

Khương Vy Nhan ở một bên thấy vậy cũng trở lên lo lắng nói: “Chồng sao thế? Lại đau nữa rồi sao?”

Nói xong, đôi tay cô nắm chặt thấy bàn tay to lớn của Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn vất vả chịu đựng lực xung kích kịch liệt này. Cơn đau kéo dài vài phút mới dần bình ổn lại.

Sau đó anh hít sâu vào, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi.

“Chồng à, thế nào rồi, ổn hơn chút nào chưa?”

Khương Vy Nhan cực kỳ lo lắng.

Tiêu Chính Văn nghiêng đầu xoa đầu cô, yếu ớt nói: “Anh không sao… anh đi tắm trước”.

Khương Vy Nhan gật đầu nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn.

Nửa tháng nay, mỗi ngày tình trạng này cứ xuất hiện một lần.

Theo như ông nội nói lúc đó thì đây là quá trình Tiêu Chính Văn thích ứng với quả tim rồng màu đỏ, không còn cách nào khác, chỉ có thể chịu đựng.

Lúc này Tiêu Chính Văn đứng trong phòng tắm mặc cho nước ấm dội lên người.

Anh cúi đầu nhìn dáng người cường tráng nhưng đầy vết sẹo.

Anh nhẹ nhàng xoa ngực, nơi đó có vài vết sẹo và mấy đường mạch máu màu đỏ.

Giữa ngực anh có ánh sáng màu đỏ yếu ớt liên tục phát sáng.

Sau đó dần dần lặng xuống.

Mạch máu màu đỏ đó cũng dần biến mất khôi phục lại trạng thái bình thường, chỉ để lại những vết sẹo đáng sợ.

Phù!

Tiêu Chính Văn thở phào, tắm xong anh lại quay trở lại phòng khách.

Lúc này Khương Vy Nhan đã thay xong một chiếc váy xẻ lưng rất sexy, nói với Tiêu Chính Văn đang đi đến phòng khách: “Chồng ơi, tối nay em tham gia một bữa tiệc tư nhân, anh muốn đi cùng không?”

Tiêu Chính Văn cầm khăn lau mái tóc ẩm ướt, cởi trần thân trên vạm vỡ ôm Khương Vy Nhan từ phía sau, vùi đầu vào cần cổ mềm mại của cô nói: “Tất nhiên là phải đi rồi”.

Khương Vy Nhan nở nụ cười thật dịu dàng, khẽ tựa vào đầu Tiêu Chính Văn nói: “Thế anh mau đi thay đồ đi”.

Dứt lời, cô đẩy Tiêu Chính Văn vào thay một bộ đồ vest.

Sau đó hai người lên xe ra khỏi biệt thự.

Trên đường đến, Khương Vy Nhan cũng giải thích bữa tiệc tư nhân vào tối nay cho Tiêu Chính Văn. Bữa tiệc này do vài gia chủ các gia tộc và chủ tịch các công ty tập đoàn lớn có danh tiếng hợp tác với nhau tổ chức.

Nghe nói là vì đón tiếp một người đại diện của tập đoàn y dược ở nước ngoài.

Người đại diện tập đoàn y dược nước ngoài này sẽ tiến hành khảo sát và đầu tư vào Giang Trung.

Thế nên đây là chuyện tốt với giới y dược Giang Trung.

Tập đoàn Vy Nhan đang là tập đoàn chiếm phần lớn thị trường hiện nay ở giới y dược Giang Trung nên Khương Vy Nhan buộc phải có mặt.