Chiến Thần Bất Bại

Chương 989




Chương 989: Hán Vương là Thiên Vương ba sao

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã lao đến!

Lúc này trên người Tiêu Chính Văn toát ra sát khí đáng sợ như vị thần từ trên trời giáng xuống, cả người anh được bao bọc bởi ánh sáng màu vàng của Quốc Vận Hoa Quốc.

Chiến tướng Thiên Vương đó nhíu mày, kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn.

Khoảnh khắc đó, hắn bàng hoàng muốn đánh trả lại nhưng không biết tại sao chân lại không nghe theo lý trí.

Ầm!

Đòn tấn công này của Tiêu Chính Văn lao đến trong tích tắc cứ như sao băng lướt ngang qua Trái Đất đánh vào ngực chiến tướng Thiên Vương đó.

Phụt!

Chiến tướng Thiên Vương đó lập tức nôn ra mấy ngụm máu, nội tạng đảo ngược rồi văng ra xa, đập người vào hàng trăm tử sĩ quân đoàn Đồ Long ở đằng sau.

Thậm chí hắn còn trượt dài dưới đất hàng trăm mét để lại một đường hình người trên mặt đất.

Cảnh tượng vô cùng kinh khủng và khiến người ta thót tim.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Lúc này sau khi nhìn thấy chiến tướng Thiên Vương bị đánh bay, các tử sĩ quân đoàn Đồ Long đang cầm súng quên mất mình đang chiến đấu, chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn chiến tướng Thiên Vương ngã xuống đất.

Gió cũng lặng xuống.

Nhiệt độ giảm xuống mức đóng băng!

Cộp cộp cộp!

Tiêu Chính Văn từng bước đi đến chỗ cường giả Thiên Vương ngã trong vũng máu.

Các tử sĩ quân đoàn Đồ Long đều vội vàng nhường đường, sợ sẽ gây thù chuốc oán với vị sát thần này.

Cộp!

Bước cuối cùng, Tiêu Chính Văn lạnh lùng đứng trước mặt chiến tướng Thiên Vương cả người dính đầy máu.

Lúc này chiến tướng Thiên Vương ngã vào vũng máu ôm ngực trái đã bị gãy hết xương sườn, hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh… anh mạnh đến thế cơ à?”

Tiêu Chính Văn cười khẩy nói: “Có muốn để lại lời trăng trối gì không?”

Chiến tướng Thiên Vương hừ một tiếng nói: “Dù anh có mạnh hơn nữa thì khi đấu với quân đoàn Đồ Long cũng chẳng là gì cả. Hán Vương nhất định sẽ mang theo mục tiêu vĩ đại của bọn tôi giành lấy vị trí bá chủ!”

“Ồn quá! Sắp chết đến nơi rồi mà còn hoang tưởng!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, con dao quân đội năm cạnh bỗng bắn ra đâm thẳng vào ngay ngực của chiến tướng Thiên Vương đó.

Chiến tướng Thiên Vương không kịp hấp hối đã bị đâm chết ngay tại chỗ.

Một chiến tướng Thiên Vương cứ thế mà chết trên chiến trường.

Tiêu Chính Văn cất con dao quân đội năm cạnh đi, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua một nghìn người xung quanh.

Lúc này sát khí ngùn ngụt trên người anh như mạnh mẽ hơn bao trùm lấy chiến trường khiến đội quân quân đoàn Đồ Long khiếp sợ.

“Giết! Xông lên cho tôi! Hắn chỉ có một mình thôi!”

Đứng ở phía sau, Hán Vương cực kỳ tức giận khi tận mắt nhìn thấy Tiêu Chính Văn giết chết chiến tướng của mình, cụ ta vung tay lên.

Sau đó hàng chục nghìn tử sĩ quân đoàn Đồ Long lao đến chỗ Tiêu Chính Văn.

Lúc này Tiêu Chính Văn, Long Ngao và Long Hình nghênh đón đỡ đòn của hàng chục nghìn tử sĩ quân đoàn Đồ Long.

Khói lửa bay đầy trời!

Tiêu Chính Văn hét lên: “Giết! Kẻ xâm phạm vào Hoa Quốc thì không thể sống!”

Ầm ầm ầm!

Trong thoáng chốc, ba người họ toát ra ý chí chiến đấu rất đáng sợ.

Khoảnh khắc đó ba người như ba luồng ánh sáng chiếu thẳng lên trời.

Ba người Tiêu Chính Văn xông thẳng vào quân địch.

Ra đòn rất mạnh mẽ, rất quyết đoán!

Tốc độ cực kỳ nhanh!

Họ giật lấy súng tiểu liên, đạn bắn ra như mưa, xác chết nằm la liệt!

Cuộc chiến này hoàn toàn do ba người nắm quyền chủ động.

Trải qua trận chiến vừa nãy, một trăm nghìn quân Đồ Long chỉ còn lại năm mươi nghìn.

Lúc này năm mươi nghìn người này cũng lao vào trận chiến ác liệt.

Ba người hợp sức cản lại bước tiến của quân đoàn Đồ Long năm mươi nghìn người này.

Rầm!

Tiêu Chính Văn lướt ngang qua một nghìn quân địch ở trước mặt như sấm sét.

Sau đó anh xông thẳng vào giết gần hết đội quân hàng chục nghìn người của quân đoàn Đồ Long như mãnh hổ.

Cuối cùng!

Một đòn tấn công của Tiêu Chính Văn làm nổ mấy chục binh sĩ trước mặt thành cảnh tượng đẫm máu, sau đó ánh mắt sắc lẹm nhìn Hán Vương.

Lúc này Hán Vương chắp hai tay ra sau lưng, mặc một bộ áo dài màu xanh, trước ngực còn khắc hình rồng vàng.

Dã tâm quá lớn, tham vọng rõ ràng!

“Hừ! Vua Bắc Lương, phải nói là cậu rất mạnh. Thực lực Thiên Vương huyền cấp hai sao khiến tôi không thể ngờ đến”.

Hán Vương lạnh lùng hừ một tiếng, môi cong lên một nụ cười nham hiểm: “Nếu tôi nhớ không lầm thì nửa tháng trước cậu mới chỉ là Thiên Vương một sao thôi nhỉ. Trong vòng nửa tháng từ Thiên Vương một sao thăng cấp lên Thiên Vương huyền cấp hai sao quả thật là không người nào làm được. Không hổ là con cháu của nhà họ Tiêu, quả nhiên là gia tộc được thừa kế Quốc Vận của Hoa Quốc”.

“Nhưng hôm nay tôi ở đây đã định sẵn là sẽ giết chết cậu!”

Vừa dứt lời, Hán Vương cởi áo dài trên người mình ra rồi ném sang một bên, lột sạch ánh màu xanh trong không trung.

Mà trên người cụ ta vẫn còn một bộ áo dài màu vàng.

Hán Vương đã chuẩn bị mọi thứ trước khi đến.

Vốn dĩ bộ áo dài màu vàng này là cụ ta định cho binh sĩ bao vây Long Kinh, ép Thiên Tử nhường ngôi và phải thông báo với toàn thế giới.

Nhưng bây giờ Tiêu Chính Văn xuất hiện và bản lĩnh của Tiêu Chính Văn đã nằm ngoài suy tính của cụ ta.

Có điều, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát.

Ầm!

Trong phút chốc Hán Vương phóng ra luồng sức mạnh mạnh mẽ.

Luồng sức mạnh này khiến Tiêu Chính Văn phải lùi lại mười bước.

Khí thế của Thiên Vương địa cấp ba sao bao trùm lấy mọi thứ xung quanh như nghiền nát tất cả.

Tiêu Chính Văn nhíu mày nhìn chằm chằm vào Hán Vương đã phóng ra hơi thở đáng sợ của Thiên Vương địa cấp ba sao.

Hóa ra ông ta là Thiên Vương ba sao!

Lúc này Hán Vương mỉm cười nham hiểm, xoay cổ phát ra tiếng răng rắc, một bước đạp nứt mặt đất, những mảnh đá vụn dưới chân cũng bay lên không trung sau đó vỡ thành từng mảnh.

Hán Vương dang hai tay ra mặc cho khí thế Thiên Vương địa cấp ba sao trên người cuộn trào, nói: “Vua Bắc Lương, cho cậu cơ hội cuối cùng suy xét có về phe của tôi hay không. Đợi khi tôi có được vị trí Thiên Tử, cậu chính là đại nguyên soái đầu tiên của Hoa Quốc!”

Hừ!

Tiêu Chính Văn hừ một tiếng, luồng sức mạnh Thiên Vương huyền cấp hai sao cũng đột nhiên bộc phát.

Anh lạnh lùng nói: “Thiên Tử sống theo đạo lý của trời, đối xử với nhân dân với đạo lý của người đứng đầu đất nước chứ không phải là bá quyền như ông nói. Hán Vương, người như ông có dã tâm quá lớn. Trong mắt ông, cả đất nước, hàng trăm triệu dân chẳng qua chỉ là công cụ để cho ông giành lấy bá quyền và dã tâm của ông mà thôi!”

“Ha ha ha!”

Hán Vương bật cười nói: “Đất nước, nhân dân? Hàng nghìn năm lịch sử chứng minh chúng chẳng qua chỉ là những người ở tầng lớp bần cùng. Lấy máu và mạng sống của chúng để đổi lấy bá quyền hàng trăm năm, hàng nghìn năm thậm chí là hàng chục nghìn năm của Hoa Quốc. Như thế Hoa Quốc sẽ mãi đứng trên đỉnh cao của thế giới, được các nước kính sợ, có gì không tốt chứ?”

Tiêu Chính Văn nhướng mày nói: “Kính sợ ư? Đó là sợ hãi! Ngay cả tính mạng người dân của mình mà ông cũng không hề quan tâm thì lấy tư cách gì mà đòi thống nhất thiên hạ? Người như ông thì chỉ để tâm đến sát hại, chỉ có tàn phá mà thôi!”

“nếu đã thế thì hôm nay tôi sẽ giết chết Hán Vương ông!”

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn lập tức xông đến giết Hán Vương.

Hán Vương nhíu mày, khí thế bùng phát, đầu tóc bạc dựng ngược lên lạnh lùng nói: “Không tự lượng sức mình! Lấy trứng chọi đá! Đom đóm nhỏ mà cũng dám tranh với mặt trời à? Chết đi!”