Chiến Thần Bất Bại

Chương 973




Chương 973: Tông chủ của Thái Âm Môn


Rầm!


Đột nhiên, tông chủ của Thái Âm Môn giận dữ đứng lên, đập vỡ tan tay cầm của ghế đá, tức tối nói: “Thằng nhãi ngông cuồng! Đây là Thái Âm Môn! Cậu cho rằng đây là đâu hả? Là chiến khu Bắc Lương của cậu chắc? Còn dám đe dọa tông chủ tôi! Cậu chẳng qua chỉ là Thiên Vương một sao, tông chủ tôi chỉ nhấc tay một cái là có thể giết chết cậu!”


Dứt lời, khí thế của Thiên Vương huyền cấp hai sao trên người tông chủ Thái Âm Môn đột nhiên bộc phát ra ngoài, bao trùm cả đại điện!


Ông ta là một Thiên Vương huyền cấp hai sao chân chính!


Khoảnh khắc sức mạnh của ông ta bộc phát ra ngoài, Tiêu Chính Văn cảm nhận được sức ép vô cùng lớn!


Mặc dù anh đã giết chết Hàn Phong trước đó, nhưng nó không có nghĩa Tiêu Chính Văn có thực lực của Thiên Vương huyền cấp hai sao!


Nếu khiêu chiến với Thiên Vương huyền cấp hai sao, thắng bại khó mà nói trước được…


Dù sao, Thiên Vương huyền cấp hai sao mạnh hơn Thiên Vương cấp một sao rất nhiều!


Tới cảnh giới Thiên Vương, thì mỗi khi nâng một bậc phải vô cùng nỗ lực!


Cảnh giới Thiên Vương cấp một sao muốn thách thức với Thiên Vương huyền cấp hai sao thì đúng là tự tìm cái chết!


Đây không chỉ là sự cách biệt về thực lực, mà còn cách biệt về đủ loại kinh nghiệm chiến đấu!


Nhưng…


Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng, bỗng nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt bừng lên ý chí chiến đấu, nói: “Bản soái cũng đang muốn thách đấu với Thiên Vương huyền cấp hai sao đây!”


Ầm!


Câu nói này đã làm chấn động cả đại điện!


Tất cả mọi người đều bị khiếp sợ bởi câu nói này của Tiêu Chính Văn!


Cậu ta còn muốn thách đấu với cường giả Thiên Vương huyền cấp hai sao ư?


Ngông cuồng!


Ngu ngốc!


Không tự lượng sức mình!


Những trưởng lão và chưởng giáo của Thái Âm Môn đều cười khẩy, cực kì khinh thường khi nghe Tiêu Chính Văn nói vậy.


Ngay cả tông chủ của Thái Âm Môn cũng bất lực lắc đầu, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Ngu ngốc! Dựa vào thực lực Thiên Vương cấp một sao như cậu mà cũng muốn khiêu khích tôi sao?”


Nhưng ông ta vừa dứt lời.


Một đệ tử vội vàng chạy vào, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, hét lớn: “Không hay rồi! Chuyện lớn rồi! Tông chủ, tông chủ! Dưới chân núi xuất hiện số lượng lớn binh lính vũ trang! Còn có, còn có rất nhiều xe tăng, đại bác…”


Rầm!


Câu nói này đã làm chấn động cả đại điện!


Tông chủ của Thái Âm Môn bừng lửa giận, trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, lạnh lùng nói: “Thằng ranh Bắc Lương! Cậu đã làm gì rồi?”


Tiêu Chính Văn cười khẩy, nói: “Không làm gì cả, chỉ đưa một trăm nghìn quân Bắc Lương qua đây huấn luyện dã ngoại thôi. Còn rất nhiều xe tăng, đại bác, xe bọc thép là do đạn trong kho nhiều quá, không dùng thì sẽ hết hạn mất…”


Vãi chưởng!


Đám người Thái Âm Môn đều hít sâu một hơi, toàn thân ớn lạnh.


Không dùng thì sẽ hết hạn…


Đây là tiếng người à?


Sắc mặt tông chủ của Thái Âm Môn cực kì u ám khó coi!


“Thằng oắt Bắc Lương kia! Cậu đang muốn đối phó với Thái Âm Môn của tôi đến chết mới thôi đúng không?”


Ông ta giận dữ quát, khí thế Thiên Vương huyền cấp hai sao tăng lên đến đỉnh điểm!


Những người khác trong đại điện đều không chịu nổi sức ép của khí thế này, tất cả đều bị ép quỳ xuống đất.


Nhưng Tiêu Chính Văn không hề sợ hãi, sắc mặt lạnh lùng nhìn tông chủ của Thái Âm Môn, quát: “Đây là lời khuyên chân thành của bản soái với ông! Các ông chỉ có thời gian mười phút suy nghĩ!”


“Thằng nhãi ngông cuồng!”


“Đáng chết! Dám đe dọa Thái Âm Môn!”


“Tông chủ! Giết hắn! Chỉ cần giết hắn, mới có thể khiến một trăm nghìn quân ngoài kia khiếp sợ!”


Đám người giận dữ quát tháo tới tấp.


Vẻ mặt tông chủ của Thái Âm Môn cũng u ám đến cực điểm!


Hai mắt ông ta sắc lạnh như rắn độc, trừng mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, không biết đang nghĩ gì.


“Tông chủ! Không thể do dự thêm nữa!”


“Tông chủ! Nơi đây là Thái Âm Môn, phải giết hắn!”


“Tông chủ!”


Đám người lớn tiếng kêu la.


Nhưng tông chủ của Thái Âm Môn lại phất tay, nói: “Được, tôi đồng ý với cậu!”


Nói xong, các trưởng lão và chưởng giáo của Thái Âm Môn đều kinh ngạc, hét lớn:


“Tông chủ! Không thể! Đây là nơi khởi nguồn của Thái Âm Môn chúng ta!”


“Tông chủ! Nếu ông không dám thì tôi sẽ thay ông ra tay!”


Lâm Hàn phẫn nộ nói, ánh mắt bừng lên sát khí, đang định ra tay!


Nhưng bị tông chủ của Thái Âm Môn quát: “Dừng tay! Đây là mệnh lệnh!”


Lâm Hàn nghe xong liền khựng lại, ánh mắt hung ác liếc xéo Tiêu Chính Văn.


Sau đó, tông chủ của Thái Âm Môn nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Vua Bắc Lương, như vậy cậu đã hài lòng chưa?”


Tiêu Chính Văn cười nhạt, không nể mặt chế nhạo: “Bản soái còn cho rằng Thái Âm Môn đều là anh hùng hảo hán, khí phách kiên cường, giờ xem ra toàn là một lũ nhát chết”.


Dứt lời, Tiêu Chính Văn quay người rời khỏi Thái Âm Môn.


Sau khi Tiêu Chính Văn rời đi, tông chủ của Thái Âm Môn mới nổi giận mắng nhiếc: “Thằng nhãi Bắc Lương đáng chết! Thù này Thái Âm Môn không thể không trả!”


Những trưởng lão và chưởng giáo trong đại điện đều mang vẻ mặt tức tối và khó hiểu.


“Tông chủ, tại sao chứ? Một vua Bắc Lương mà thôi, chúng ta hoàn toàn có thể giết chết hắn ngay tại đây”.


Lâm Hàn vội nói.


Tông chủ của Thái Âm Môn lại lắc đầu: “Xem trọng đại cục! Chuyện nhỏ không nhịn tất hỏng chuyện lớn! Hai ngày sau là đại lễ Hoa Quốc, mới là việc quan trọng nhất! Lúc đó Thái Âm Môn của chúng ta mới có cơ hội trở lại Trung Nguyên, làm chủ chính tông võ tông của Hoa Quốc! Bây giờ không cần thiết phải nảy sinh xung đột với Bắc Lương!”


“Mọi người đợi hai ngày thôi, hai ngày sau, Bắc Lương sẽ phải tiêu đời”.


Mặc dù nói như vậy nhưng đám người của Thái Âm Môn đây đều rất tức giận và không cam lòng.


Thái Âm Môn rút khỏi dãy núi Tuyết Sơn ngay trong đêm hôm đó.


Còn Tiêu Chính Văn sau khi ổn định được thế cục của Bắc Lương đã cấp tốc quay về Giang Trung.


Sau khi được cấp cứu, Hoa Hồng Đỏ đã thoát khỏi cơn nguy kịch, cần nghỉ ngơi một thời gian.


Trong biệt thự của Giang Trung.


Tiêu Chính Văn nói với Khương Vy Nhan rất nghiêm túc: “Vy Nhan, ngày kia là ngày tổ chức đại lễ Hoa Quốc. Thời gian này anh sẽ phải rời Giang Trung một thời gian, em phải bảo vệ mình thật tốt”.


“Bao lâu vậy anh?”


Khương Vy Nhan lo lắng hỏi.


Tiêu Chính Văn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn ngôi sao trên bầu trời ngoài kia, nói: “Anh cũng không biết là bao lâu. Lần này bọn anh có một số nhiệm vụ bí mật phải làm. Nếu thuận lợi, chắc khoảng một tuần là xong”.


Khương Vy Nhan nghe vậy liền ôm Tiêu Chính Văn từ sau lưng, đầu cô áp lên lưng của anh, cảm nhận nhiệt độ đặc biệt trên người anh, nói: “Chồng à, em biết anh phải đi làm gì, em không mong giàu sang phú quý, chỉ mong anh bình an trở về”.


Tiêu Chính Văn quay người, lộ vẻ xúc động nhìn Khương Vy Nhan, nói: “Được, anh đồng ý với em”.


Cô ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nước mắt, nói: “Còn nữa, giành vinh quang về cho nước nhà! Đánh đuổi hết những kẻ địch đang rình rập Hoa Quốc chúng ta!”


Tiêu Chính Văn bật cười, vuốt mũi Khương Vy Nhan nói: “Anh biết rồi”.


Dứt lời, hai người ôm nhau, cảm nhận thời khắc yên bình hiếm hoi.


Ngày hôm sau, Tiêu Chính Văn không thể không rời khỏi Giang Trung lần nữa.


Ngày mai là đại lễ Hoa Quốc, hôm nay chủ soái và tướng lĩnh của năm chiến khu lớn đều tiến vào Hoa Quốc, thực hiện cuộc đàm phán bí mật và phải chuẩn bị đủ thứ.


Sau khi Tiêu Chính Văn rời khỏi Giang Trung, Khương Vy Nhan vừa trở về biệt thự thì thấy trong phòng khách xuất hiện một người mặc áo choàng màu đen!


“Ông nội!”


Khương Vy Nhan ngạc nhiên nói.


Người đó quay lại, gương mặt hiền từ nhìn Khương Vy Nhan nói: “Cháu dâu ngoan”.