Chiến Thần Bất Bại

Chương 972




Chương 972: Thái Âm Môn chấn động


Thấy thế, Lâm Hàn tức giận quát: “Các cậu muốn làm gì?”


Nhưng mười mấy binh sĩ đã bắt giữ họ lại.


“Vua Bắc Lương, cậu làm gì thế? Tôi là một trong các chưởng giáo của Thái Âm Môn, cậu dám vô lễ với tôi như thế. Cậu có biết mình đang làm gì không?”


Lâm Hàn hét lên, vừa định giãy ra nhưng Tiêu Chính Văn bước đến túm lấy cổ Lâm Hàn.


Khoảnh khắc đó, cả chiến khu Bắc Lương đều tràn ngập luồng hơi thở đáng sợ của Tiêu Chính Văn.


Luồng sức mạnh Thiên Vương bao trùm cả mấy chục mét.


Mặc dù Lâm Hàn cũng là cường giả Thiên Vương nhưng lúc này lại bị hơi thở của Tiêu Chính Văn đè ép.


Ông ta hoảng hốt!


Thế này là sao?


Tại sao mình lại bị một tên nhóc áp chế thế này?


Thậm chí mình không thể giải phóng được luồng sức mạnh của mình.


Nhất là ánh mắt lúc này của Tiêu Chính Văn, lạnh như băng, đáng sợ, còn ẩn chứa sát khí.


Đây là sức mạnh của quân đội sao?


“Chưởng giáo Lâm, đây là chiến khu Bắc Lương, người đứng trước mặt ông là vua Bắc Lương đương nhiệm của Hoa Quốc. Nếu muốn nói chuyện với tôi thì phải có thái độ khiêm nhường, ông đã rõ chưa?”


Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ánh mắt hiện lên sát khí ngùn ngụt.


Sau đó anh buông tay ra, Lâm Hàn thở hổn hển nói: “Vua Bắc Lương, cậu muốn chết hả?”


Ầm!


Vừa dứt lời, Lâm Hàn bỗng giải phóng luồng sức mạnh cường giả Thiên Vương chống lại Tiêu Chính Văn.


Nhưng Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó rút khẩu súng từ thắt lưng ra dí vào giữa trán Lâm Hàn nói: “Chưởng giáo Lâm, tôi và ông đều là Thiên Vương, ông nghĩ ông có thể né được viên đạn trong khẩu súng của tôi ở khoảng cách gần thế này không? Hay là ông đánh cược xem súng của tôi có đạn hay không?”


Chỉ một câu thôi đã khiến Lâm Hàn đứng sững tại chỗ, cau chặt mày, mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.


Chết tiệt!


Đáng chết!


Vua Bắc Lương này không hề đi theo cái kế hoạch gì hết thế.


Hít sâu vào, Lâm Hàn hơi cong người nói: “Là tôi mạo phạm rồi, mong vua Bắc Lương đừng tức giận”.


Nghe thế Tiêu Chính Văn mới cất súng đi, lạnh lùng nhìn Lâm Hàn nói: “Chưởng giáo Lâm có gì chỉ bảo”.


Lâm Hàn nhíu mày nói: “Thái Âm Môn muốn vua Bắc Lương trả thi thể của chưởng giáo Hàn Phong lại”.


“Được thôi”.


Tiêu Chính Văn trả lời rất dứt khoát, đồng thời nói: “Nhưng có một điều kiện”.


Nghe anh nói Lâm Hàn cau mày.


Trước khi đến ông ta đã biết chắc chắn sẽ có điều kiện.


“Điều kiện gì?”


Sắc mặt Lâm Hàn trở nên u ám hỏi.


Mắt Tiêu Chính Văn sáng rực nhìn Lâm Hàn nói: “Nói cho tôi biết Thái Âm Môn ở đâu”.


Nghe thế, Lâm Hàn biến sắc, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, từ chối thẳng thừng: “Tuyệt đối không thể được. Vị trí của Thái Âm Môn là bí mật mà người của tông môn chúng tôi đến chết cũng không thể nói ra. Vua Bắc Lương muốn biết vị trí của Thái Âm Môn từ tôi là điều không thể”.


Tiêu Chính Văn gật đầu rồi xoay người vẫy tay nói: “Tiễn khách!”


“Cậu!”


Lâm Hàn tức muốn xì khói.


Nhưng các ông ta đã bị binh sĩ đuổi ra khỏi chiến khu.


Đứng trước cổng chiến khu Bắc Lương, sắc mặt Lâm Hàn tái mét, vẻ mặt vô cùng khó coi.


Nhìn chiến khu Bắc Lương phòng thủ kiên cố trước mặt, Lâm Hàn cũng biết chỉ dựa vào bản thân thì không thể xông vào trong được.


“Sư phụ ơi, chúng ta phải làm sao đây? Rõ ràng vua Bắc Lương này có mưu đồ”.


“Phải đó sư phụ, chúng ta cứ thế mà trở về báo cáo lại sao, tông chủ sẽ không trách tội chúng ta chứ?”


“Nếu không mang thi thể của chưởng giáo Hàn về thì là nỗi sỉ nhục của Thái Âm Môn chúng ta…”


Lúc này mấy đệ tử bên cạnh cũng trở nên sốt ruột.


“Đủ rồi!”


Lâm Hàn tức giận quát, sắc mặt u ám nói: “Về tông môn! Báo lại chuyện này với tông chủ!”


Dứt lời, mấy người đó xoay người rời đi.


Trong phòng chỉ huy chiến khu Bắc Lương, Long Nhị đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn kính cẩn nói: “Chủ soái, họ đã đi rồi”.


Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Chọn ra mấy người xuất sắc đi theo bọn họ tìm vị trí chính xác của Thái Âm Môn”.


“Vâng!”


Long Nhị đáp rồi nhanh chóng đi thu xếp.


Về phần Lâm Hàn, không lâu sau họ đã về đến Thái Âm Môn, sau đó đến đại diện gặp mấy người tông môn.


“Tông chủ, tên vua Bắc Lương quá ngông cuồng, cực kỳ vô lễ. Bọn tôi đàm phán với cậu ta thế mà cậu ta lại dám ra tay đánh bọn tôi, thậm chí còn đưa ra yêu cầu quá đáng là muốn biết vị trí Thái Âm Môn chúng ta ở đâu. Tôi không đồng ý lập tức quay về hỏi ý kiến tông chủ”.


Lâm Hàn đứng trong đại điện tức giận báo cáo lại tình hình vừa nãy.


Nghe ông ta nói thế, sắc mặt tông chủ Thái Âm Môn trên đại điện trở nên u ám, tay đập mạnh vào tay vịn ghế nói: “Vua Bắc Lương chết tiệt lại tự cao thế à, dám xem thường Thái Âm Môn chúng ta. Hai ngày sau, tôi phải đích thân giết chết cậu ta để báo thù cho chưởng giáo Hàn Phong”.


Dứt lời, ánh mắt tông chủ đó bỗng trở nên sắc lẹm nhìn ra ngoài đại điện như thể xuyên thấu qua không gian nhìn nơi nào đó, sau đó lạnh lùng nói: “To gan! Ai dám rình rập bên ngoài Thái Âm Môn?”


Mọi người trong đại điện đều rất kinh ngạc và hoảng hốt.


Đến khi họ phản ứng lại thì bên ngoài đại điện đã vang lên tiếng bước chân nặng nề.


Cộp!


Cộp!


Cộp!


Mỗi tiếng bước chân đều rất bình thản và nặng nề ẩn chứa sự lạnh lùng và sát khí bức người.


Dường như cả không gian chỉ còn lại tiếng bước chân gõ lên trái tim mọi người như sấm rền.


Trong đại điện, vài trưởng lão có thực lực không cao ôm ngực nôn ra máu, sau đó ngã xuống đất.


Ngay sau đó, một người có vóc dáng cao lớn đứng quay lưng lại với ánh sáng như thể cả người chìm vào trong ánh sáng chói chang thuần khiết, kèm theo đó là cái bóng khiến người khác hoảng sợ và cảm thấy bức bách bước vào đại điện.


Cùng lúc đó một câu vang lên khiến cả đại điện Thái Âm Môn như chấn động.


“Tôi là vua Bắc Lương!”


Ầm!


Vua Bắc Lương?


Vua Bắc Lương đó à?


Cậu ta lại dám đến Thái Âm Môn!


Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn xuất hiện trước mặt mọi người, cả người toát ra sát khí đáng sợ, sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt hiện vẻ vẻ lạnh lùng ngút trời hệt như rồng thật ở nhân gian khiến mọi người run rẩy.


Sát khí mạnh quá!


Luồng sức mạnh vô cùng đáng sợ!


Rốt cuộc vua Bắc Lương đã đạt đến cảnh giới nào rồi?


Trong đại điện, Lâm Hàn thấy tiêu Chính Văn bỗng xuất hiện lần nữa thì sa sầm mặt mày, lập tức tức giận nói: “Thằng nhóc Bắc Lương này, cậu theo dõi tôi à?”


Tiêu Chính Văn cười khẩy, chắp tay ra sau khinh thường nhìn Lâm Hàn đang tức giận, sau đó nhìn sang tông chủ Thái Âm Môn đang ngồi trên ghế được làm bằng đá trên đại điện, nói: “Tông chủ Thái Âm Môn, tôi đến đây chỉ muốn thành thật khuyên các ông một điều thôi!”


Sắc mặt tông chủ Thái Âm Môn cũng rất khó coi, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính văn đang đứng trong địa điện nói: “Ồ, vua Bắc Lương đích thân đến Thái Âm Môn của tôi là muốn khuyên bảo tôi cái gì vây?”


“Bắt đầu từ hôm nay, Thái Âm Môn rút khỏi dãy núi Tuyết Sơn nãy, ra khỏi Hoa Quốc, đồng thời tông môn phải thề tuyệt đối không bước vào Hoa Quốc nửa bước. Nếu không, đội quân tinh nhuệ ba trăm nghìn người của tôi và máy bay,đạn pháo sẽ san bằng nơi này!”


Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ánh mắt hiện lên ý chí chiến đấu như có thể đánh chúng đến long trời lở đất.