Chiến Thần Bất Bại

Chương 787: Không một lời liền rút đao chém




Đường Thiên giống như bóng ma đột nhiên xuất hiện bên ngoài Lưu Tô hào.

Mượn khí lưu (dòng không khí - gió) mà Lưu Tô hào kích động lên, hắn giống như một chiếc lông chim, trôi theo theo khí lưu (dòng không khí - gió) của thuyền. Tuy Lưu Tô hào sử dụng lượng lớn tài liệu cách âm, nhưng đối với Đường Thiên bây giờ, không phải vấn đề.

Nói chuyện bên trong hhoang thuyền, hắn nghe được rõ ràng chi tiết

Tâm thần Đường Thiên không có nửa điểm gợn sóng, hắn giống như lúc đối chiến với đại quân Bảo thạch lam người lùn tại cõi mộng ly kỳ kia, hờ hững mà nghe.

Hắn có ý định tiếp tục đợi, lãng phí thời gian không phải thói quen tốt. Xác định những người này là địch nhân cùng ý đồ của bọn họ, kéo dài không chút ý nghĩa gì cả.

Trong con mắt đen trắng của Đường Thiên, Lưu Tô hào và thường nhân nhìn thấy có khác biệt cực lớn, pháp tắc tuyến lưu động như có như không, bản thân tài liệu đặc thù có được pháp tắc tuyến đặc thù cấu thành hệ thống phòng ngự, pháp tắc tuyến mà võ giả sử dụng thôi động sức gió sản sinh ra loạn lưu.

Lưu Tô hào dài hai mươi hai trượng trong mắt Đường Thiên giống như cái bánh chưng lớn được vô số pháp tắc tuyến lúc có lúc không bao vây.

Pháp tắc tuyến số lượng kinh người, giống như mạng nhện bao phủ toàn thân Lưu Tô hào.

Nhưng Đường Thiên vẫn có thể ở trên tấm lưới lớn dày đặc này tìm ra sáu chỗ trống lớn nhỏ không giống nhau, ánh mắt hắn rơi vào lỗ rỗng cách khoang thuyền gần nhất kia, vung lên hữu chưởng, cánh tay duỗi ra, đối diện mép thuyền.

Điện xà ngân mang đang lang thang mặt ngoài Thức tỉnh thần trang trong nháy mắt tràn tới bàn tay hắn, hữu chưởng của hắn không một tiếng động trở nên sáng chói, só lượng lôi mang cực lớn tụ lại hữu chưởng.

Tô Khánh vẻ mặt nghi hoặc chuẩn bị mở miệng dò hỏi, bỗng nhiên, đùng... con người Tô Khánh bỗng nhiên co rụt lại. Trong mắt hắn, một cột sáng ngân sắc (màu bạc) chói mắt từ bên mép trài thuyền xuyên thủng vào, trong nháy mắt chạy qua mép thuyền bên phải, xuyên ngang Lưu Tô hào.

Ngân quang tới nhanh đi cũng nhanh, trừ tàn ảnh lưu lại trong mắt mọi người và hai cái lỗi lớn bên trái, phải ra, mọi người còn không tin những gì vừa xảy ra, nghĩ rằng mình hoa mắt.

Vụn gỗ tung tóe khắp nơi, một thân ảnh không biết tới từ lúc nào, hờ hững đứng đó.

Vụn gỗ như hạt mưa li ti, khi lại gần hắn liền hóa thành một đoàn lửa nhỏ trong nháy mắt biến thành tro bụi.

Sắc mặt Cát Trạch tái nhợt, trong nháy mắt cột sáng điện bắn ra, hắn định xoay người thoát đi nhưng khi hắn thấy thân ảnh đột ngột xuất hiện, hắn có cảm giác mình như con mèo bị dây thừng vô hình treo ở cổ.

Hắn cố gắng ngừng ý định chạy trốn, ngồi như bị đóng đinh vào ghế, không dám nhúc nhích.


Chính là cảm giác này!

Vừa rồi hắn là người đầu tiên phát hiện ma quỷ, định cảnh bảo nhưng kinh hãi phát hiện tri giác (chân, tay, miệng) như bị dính lại, ngay sau đó không khí như đọng lại, 
Vừa rồi hắn là người thứ nhất phát hiện ma quỷ, vừa định cảnh báo, lại kinh hãi phát hiện tri giác của mình giống như bị đối phương vững vàng dính lại, ngay sau đó, không khí xung quanh mình giống như đọng lại, pháp tắc của mình lại cũng bắt đầu đọng lại, toàn bộ tri giác của mình đối với ngoại giới tất cả đều bị đối phương nắm bắt.

Thân bất do kỷ (thân không thể làm như mình muốn).

Trong đầu lúc đó hắn hiện lên bốn chữ này, hắn giống như bức tượng được điêu khắc, một cử động nhỏ cũng không dám.

Cảm giác lần này so với vừa rồi có điểm khác biệt, nhưng kết quả lại không khác gì. Một luồng sát khí như có như không, giống như một sơi dây treo cổ vô hình buộc trên cổ hắn, chỉ cần hắn dám có chút cử động, có một kết quả chờ đợi hắn.

Một cái kết quả hắn tuyệt đối không đồng ý đối mặt.

Đáng chết! Hắn thậm chí hiểu rõ, sát khi như có như không này là đối phương cố ý để hắn phát hiện. Nếu là đối phương muốn giết hắn, hắn đã sớm chết rồi.

Phần rõ ràng này không những không có gì trợ giúp với tình cảnh của hắn, trái lại khiến hắn càng sợ hãi, cùng với sự bất lực chưa từng có.

Vụn gỗ bắn tung tóe tạo ra tiếng kêu vang như mưa rơi trên lá chuối, khi bụi bặm rơi hết, không thuyền chợt yên tĩnh. 

Yên tĩnh như chết.

Giơ nửa chén rượu đứng trên không trung, bọn họ há hốc miệng, ngơ ngắc nhìn thân ảnh đột nhiên xuất hiện kia. Trong bọn họ, đa số không hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Ngoại trừ Cát Trạch cùng Tô Khánh là những người đầu tiên có phản ứng, đúng là từng trải qua việc đời, có thể đứng đầu một địa phương.

Miệng hắn khô không khốc, tim đập loạn, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao vừa rồi Cát Trạch lại có biểu hiện kỳ quái như thế. Khóe mắt lướt qua Cát Trạch, lúc này Cát Trạch không còn nửa điểm cuồng vọng. Thực sự rất giống một con mèo ngoan ngoãn co lại trong góc, giống như muốn mang thân hình mập mạp của mình dgiaasu đi, không khiến đối phương chú ý.


Ngay cả Cát Trạch cũng như vậy...

Trái tim Tô Khánh đập loạn xạ, nhưng hắn cố gắng bình tĩnh, đưa tay tìm chén rượu, mượn động tác này che giấu kinh hoảng trong lòng. Khi ngón tay hắn chạm đến đến chén rượu thì tinh thần hắn cuối cùng bình tĩnh lại.

"Các hạ không mời tự đến, không bằng ngồi xuống uống một chén?"

Tô Khánh trên mặt xen lẫn mỉm cười, tay trái làm một cái vươn ra, giống như chủ nhân hiếu khách mời khách nhân ngồi xuống uống một chén.

Cát Trạch đối với hành động này không khỏi bội phục. Hắn lúc trước còn có chút khinh thường cái này giá áo túi cơm (khinh thường kẻ chỉ có tiền - DG), nếu không dựa vào thân phận đối phương, hắn cũng chẳng thèm để ý tới. Không ngờ trong tình hình như vậy còn có thể trấn định tự nhiên, chỉ riêng phần này, mạnh hơn nhiều so với mình.

Nghĩ lại biểu hiện lúc trước của mình, Cát Trạch có chút thẹn thùng. Tô Khánh vừa giảng cho hắn một bài học sinh động, cái gì gọi là chưa đánh đã thua.

Sau một khắc, vẻ mặt của hắn đột nhiên khựng lại.

Cổ của Tô Khánh hiện lên một vết máu cực nhỏ, hắn còn vẫn duy trì tư thế đưa tay, chỉ có con mắt trừng lớn, hiện ra vẻ kinh ngạc trong lòng hắn. Máu bắn ra như suối, vẩy lên đầy mặt bàn trước mặt, Tô Khánh ngã ầm xuống.

Cát Trạch mắt trợn trừng trừng, khuôn mặt vừa mới khôi phục mấy phần huyết sắc, soạt,trắng bệch không thấy một giọt máu.

Hắn ngây ra như phỗng.

Hắn từ gặp qua những kẻ một lời bất hòa liển rút đao, chính hắn cũng là người như vậy.

Người tàn nhẫn không nói một lời rút đao chém, hắn mới lần đầu tiên trông thấy.

Quá độc ác đi...

Trong lòng hắn thì thào, người có chút thân phận địa vị, thời điểm này, cũng nên ngồi xuống, tùy tiện trò chuyện hai câu a? Thế nào lại trực tiếp tựu động thủ chứ? Sao lại trực tiếp hạ sát thủ chứ?

Cho đến lúc này, khoang thuyền vốn một bầu không khí tĩnh mịch liền nổ tung.

Những khách nhân bị hù dọa ngây ra kia như ở trong mơ tỉnh lại, máu tươi đầy đất cùng thi thể Tô Khánh khiến tất cả bọn họ kinh sợ.

Tiếng thét chói tai liên tục không ngừng, bọn họ giống như con ruồi không đầu khắp nơi chạy loạn. Hộ vệ trên thuyền vừa nhìn thấy không đúng liền nối tiếp nhau nhảy khỏi thuyền, không quan tâm nổi cái khác, chạy trối chết.

Nhưng bọn họ còn chưa ra khỏi mấy trượng, liền ngã quỵ, như đống cát hướng mặt đất rơi xuống.

Bầu trời giống như đổ bánh chẻo (bánh sủi cào, rơi ầm ầm).

Người phía sau cố gắng dừng lại, không một ai nhìn thấy những võ giả này chết như thế nào, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng những người này, bọn họ run rẩy, mặt trắng như tờ giấy, toàn thân rung động, không ai dám trốn nữa.

Mất đi võ giả điều khiển thuyền, Lưu Tô hào lập tức mất đi khống chế, khiến cho một trận kinh hoảng.

Nhưng sau một khắc, Lưu Tô hào mất đi khống chế giống như được một bàn tay vô hình nâng lên, ổn định trở lại. Vừa mới hết kinh hoảng, đám người đột nhiên mất đi cân đối, Lưu Tô hào vừa ổn định, đột nhiên lủi về phía trước, lại thét lên chói tai.

Lưu Tô hào càng bay càng nhanh, càng bay càng cao.

Bên trong khoang thuyền, Cát Trạch cắn chặt hàm răng, nhưng hàm răng còn không nhịn được rung động (run lập cập ấy-DG).

Toàn thân ma quỷ mặc giáp, đạp lên tấm thảm nhuộm màu máu tưới, từ từ đi về phía hắn. 

Yêu đao Cát Trạch... Mình là Yêu đao Cát Trạch... Sao có thể như thế...

Hắn cảm giác thân thể của mình giống như bị giam cầm, tiếng bước chân của đối phương như bóng ma, lọt vào trong tai hắn giống như âm thanh thúc dục hồn, hắn cảm thấy sợi dây buộc trên cổ mình đang tại từng chút buộc chặt.

Không biết có phải ảo giác hay không, hắn ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Đáng chết!

Ta là Yêu đao Cát Trạch!

Trong lòng hắn rống giận rít gào, gắng gượng giơ lên hai tay, dùng hết một chút khí lực sau cùng, yếu yếu nói: "Ta đầu hàng!"

Ma quỷ dừng lại.

Những lời này lấy đi một chút sức lực cuối cùng của Cát Trạch, hắn chán nản ngồi bệt xuống, nhưng lại cảm thấy thoải mái, sợi dây quấn tại trên cổ cuối cùng buông lỏng ra, hắn cố gắng hít thở, dù trong không khí tràn ngập mùi máu tươi sặc mũi, nhưng hắn cảm thấy rất thoải mái.

Cảm giác còn sống thật tốt.

Người cũng chết, ai còn quản thua hay không thua?

Ma quỷ đáng sợ không có nhìn hắn một cái, xoay người bỏ đi, Cát Trạch thiếu một chút khóc rồi. Hắn chưa từng nghĩ tới, mình lại sẽ có một ngày bị tình trạng này.

Chiến Lực bảng chính là cao thủ sao?

Nghĩ đến những lời vừa rồi của mình, miệng Cát Trạch cay đắng vô cùng, thực sự quá có đạo lý rồi! Hắn hiện tại hận không thể đem những lời này nuốt trở lại, không nói như vậy, thì sẽ không gặp phải kẻ đáng sợ như thế.

Đám người nãy thét chói tai cũng từ từ an tĩnh lại, bọn họ nhanh chóng ngã xuống mặt đất, mặt mũi tái nhợt, toàn thân rung động. Ai nấy đều rũ đầu, co rụt thân thể. Thi thể không đầu của Tô Khánh đang liên tục nhắc nhở bọn họ, vạn lần đừng để cho tên ma quỷ đáng sợ này chú ý tới mình.

Các thị nữ kiềm chế tiếng khóc thút thít.

Cát Trạch lúc này mới thấy rõ ràng ma quỷ đột nhiên xuất hiện này.

Từ khi lên thuyền đến bây giờ, ma quỷ cũng không có nói một câu nói. Thể hình hắn cũng không khôi ngô, toàn thân kín đáo chặt chẽ, áo giáp trên người hình thức rất kỳ quái, nó giống như một tầng nước thép vây lấy, không có hình thức gì đáng nói.

Tản ra ánh sáng yêu ớt, sáng ngời lại không chói mắt.

Chẳng lẽ là dịch thể kim chúc đặc thù gì?

Cát Trạch vắt óc, áo giáp kỳ lạ như vậy nếu như trước đây từng xuất hiện qua nhất định sẽ lưu lại manh mối, vì sao mình lại hoàn toàn một chút ấn tượng cũng không có?

Ma quỷ đứng ở mũi tàu, nghênh đón gió.

Võ giả điều khiển thuyền bởi vì chạy trốn, không lưu người sống. Nhưng Lưu Tô hào phi hành vừa nhanh vừa ổn định khác hẳn lúc trước, giống như trượt đi cực nhanh tại trên mặt băng trơn nhẵn. Hắn một người khống chế Lưu Tô hào, lại so với mười tên võ giả am hiểu phong pháp tắc còn xuất sắc hơn.

Đáng chết! Kẻ này rốt cuộc là cái quỷ gì!

Trong miệng Cát Trạch đắng ngắt, hắn cảm thấy không thể tưởng tượng được. Xuyên qua Lưu Tô hào chính là lôi điện pháp tắc, đối phó Tô Khánh, hẳn là không gian pháp tắc tuyến, đối phó mình thì là cái gì? Hắn còn chưa hiểu rõ. Hiện tại lộ ra thủ đoạn phong pháp tắc cường hãn như thế, biết càng nhiều, hắn chỉ cảm giác càng tuyệt vọng.

Làm cho hắn nghĩ không hiểu chính là kẻ cường hãn như thế, hắn lại không thể tìm ra từ trong những cái tên trong truyền thuyết kia. 

Sao có thể ?

Kẻ này rốt cuộc là ai?

Bỗng nhiên, ánh nắng chiếu vào khoang thuyền, trong ánh nắng thân ảnh đứng hờ hững ở mũi tàu khảm, giống như chiến thần.

Cát Trạch lại không khỏi giật mình ngây ra.

Sau một khắc, hắn bỗng dưng mở to hai mắt, lộ ra vẻ không thể tin được.

Cái phương hướng này... Là Tiêm Phong thành!

Kẻ này... Là Mặt quỷ!