Chiến Thần Bất Bại

Chương 770: Một trận thành danh




Khắc Lợi Phu sắc mặt tái nhợt, phòng ngự đối phương vững như bàn thạch, tận mất trông thấy mỗi lần tấn công đều trả giá bằng cả đống thi thể binh sĩ bên mình, cho du hắn dùng thiết huyết thành danh cũng cảm thấy đau lòng.

Tạ Vũ An-một cái tên lạ lẫm.

Nghe nói trước ở Nam Vục bài danh trên 100, kẻ như vậy sao có thể ngăn cản bước tiến của mình?

Khắc Lợi Phu là dũng tướng số một dưới trướng Câu Thành Văn Đao, lấy thiết huyết dũng mãnh mà thành danh. Hắn thân hình cao lớn, khôi ngô, tóc hoa râm, con mắt xám xịt như mắt người chết, biểu tình luôn lạnh lùng nghiêm nghị, tính cách hắn thiết diện vô tư, binh đoàn của hắn kỷ luật nghiêm khắc đứng đầu.

Phòng tuyến do Nam Minh bố trí khá có trình độ, giống như một tấm lưới cứng cỏi, nhưng ở trước mặt lực lượng có tính nghiền ép thì như trước nhanh chóng đứt đoạn. Chuyện phòng tuyến đứt đoạn, trong mắt những danh tướng này là tuyệt đối là một cơ hội tốt, chỉ cần nắm chắc điểm này, kế tiếp dĩ nhiên là một trận tan tác. Tan tác là tình huống mà bất cứ một vị danh tướng nào đều không mong muốn gặp phải, sĩ khí của binh lính sẽ suy sụp đến cực hạn, bọn họ rất nhanh mà yếu đuối, tựa như chim sợ cành cong, chỉ cần hơi chút gió thổi cỏ lay, bọn họ liền sẽ lúng túng và hoảng sợ, rơi vào cục diện hỗn loạn.

Liên tiếp xảy ra chuyện binh đoàn phía trước tan vỡ làm suy sụp phòng tuyến hậu phương của phe mình.

Trong lúc binh đoàn phía trước chuẩn bị tận dụng hiệu quả của trận đánh, một nhánh quân khác đóng chặt tại một cứ điểm quan trọng trên phòng tuyến giống như một cái đinh sắt. Nếu như không nhổ cái đinh này đi, phía mạn sườn của binh đoàn truy kích lúc luôn nằm trong tình trạng bị uy hiếp.

Khắc Lợi Phu vừa để ý tới cái đinh này liền giao trách nhiện cho đệ tam binh đoàn gần nhất tiến tới tiêu diệt.

Nhưng khiến hắn không nghĩ đến chính là đệ tam binh đoàn không những không đánh chiếm được địa phương này mà còn tổn thấy gần nửa. Điều này khiến Khắc Lợi phi giận tím tái mặt mày, dưới chướng hắn có năm binh đoàn phụ thuộc, hắn mắng binh đoàn trưởng binh đoàn số 3 xối xả, rồi lập tức ra lệnh cho binh đoàn số 2 tiến công.

Đối với kiểu truy kích này, mỗi một điểm thời gian đều rất quý giá. Cơ hội một khi trôi qua, để địch nhân sẽ có cơ hội ổn định, chỉnh đốn cục diện.
Binh đoàn số hai bị tan tác trở về.

Khắc Lợi Phu lúc này nhịn không được, trực tiếp thống lĩnh ba nghìn binh lính tự mình tấn công.

Nhưng mà...

Tạ Vũ An, kẻ không ai biết tên lại mạnh mẽ ngăn cản lại công kích của hắn.

Binh đoàn ba nghìn tinh nhuệ tiến công bị thương quá hai thành, mà điều khiến Khắc Lợi Phu cảm thấy không biết nên làm thế nào đó là đã qua ba ngày. Dù hăn có nhổ được Vũ Yến binh đoàn đi cũng chẳng có cơ hội.

Binh đoàn ba nghìn tinh nhuệ lệ thuộc trực tiếp, bị thương vong vượt lên trước hai thành, khiến Khắc Lợi Phu cảm thấy bất đắc dĩ nhất đó là thời gian đã đi qua tròn ba ngày. Hiện tại dù muốn đánh bay Vũ Yến binh đoàn , cũng không có cơ hội.

Hơn nữa sĩ khí...

Khắc Lợi Phu nhìn thoáng qua các tướng sĩ xung quanh vẻ mặt ảm đạm, biết rõ bọn họ sĩ khí đã suy sụp đến mức thấp nhất.

Không thích hợp cường công.

"Toàn quân hoàn toàn lui phía sau, nghỉ ngơi chỉnh đốn ba ngày."

Mệnh lệnh của Khắc Lợi Phu khiến cho mọi người xôn xao, rất nhiều các tướng sĩ trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi, bọn họ ngơ ngác nhìn Khắc Lợi Phu đại nhân vốn tại trong cảm nhận của bọn họ là thiết huyết vô tình. Bọn họ không cách nào tưởng tượng mệnh lệnh như vậy lạithốt ra từ trong miệng Khắc Lợi Phu đại nhân.

Mặt không biểu tình, ánh mắt Khắc Lợi Phu đảo qua mọi người, hắn đọc ra trong những ánh mắt khiếp sợ kia sự thở phào nhẹ nhõm nhẹ không thể hình dung.

Khí thế, đã bị chặt đứt.

Trong lòng Khắc Lợi Phu rất nhanh nhận ra được tướng sĩ, thuộc hạ đã mất đi niềm tin tất thắng. Đối với tiến công chiếm đánh thì đây là một tín hiệu nguy hiểm.

Đám thuộc hạ kinh hãi mà lui hết về sau, Khắc Lợi Phu không rời đi, con mắt xám xịt chăm chú nhìn vào trận đọa phía xa.

Trong đầu hắn hiện lên cục diện chiến đấu lúc trước. Phương thức chiến đấu của Vũ Yến binh đoàn rất kỳ lạ, mà khiến Khắc Lợi Phu thật sự ấn tượng đó là binh đoàn này trang bị rất xa xỉ.

Mỗi một tướng sĩ binh đều phân phối một kiện hồn vật, mà trường tiên cổ quái trên tay Tạ Vũ An kia càng mạnh mẽ vượt qua cấp bậc hồn vật. So với binh đoàn này, binh đoàn của hắn hắn quả thực đơn sơ như người làm ruộng.

Nam Vực tuy rằng thương nghiệp phát đạt nhưng Nam Minh cũng không có ưu thế tuyệt đối, thậm chí không phải thế lực cường đại nhất, so với đồ vật khổng lồ như Quang Minh châu, càng không phải một cấp bậc.

Nhiều hồn vật như vậy từ đâu tới đây?

Khắc Lợi Phu nhớ tới mình tại bên trong châu nghe đến một ít nghe đồn, trong lòng chợt động, lẽ nào...

Hắn nhanh chóng dẹp bỏ tạp niệm, sự tình của cao tầng chẳng cần hắn quan tâm. Chính mình chỉ là một gã võ tướng, trên chiến trường đạt được thắng lợi mới là chức trách cùng sứ mệnh duy nhất của mình.

Khắc Lợi Phu không có coi thường đối phương. Trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, hắn dùng tới hai cái binh đoàn, tại một ngày sau cùng, hắn thậm chí vận dụng binh đoàn lệ thuộc trực tiếp với số lượng vượt lên trước ba nghìn người.

Thế nhưng đối phương sừng sững bất động.

Một cái hệ thống binh đoàn là năm nghìn người, nói cách khác, tổng cộng số lượng tham dự tiến công địch nhân đạt đến một vạn ba nghìn người. Huống chi, binh đoàn lệ thuộc trực tiếp hắn là binh đoàn tinh nhuệ chân chính, phía dưới cũng là binh đoàn tinh nhuệ lệ thuộc trực tiếp năm vị chủ tướng. Chỉ dựa vào ba nghìn người này, hắn đã có lòng tin phá hủy hai cái hệ thống binh đoàn.

Đối phương mới bao nhiêu người?

Năm nghìn người.

Chỉ dựa vào phòng tuyến dựa vào trang bị là có thể đủ thừa nhận tiến công mãnh liệt như thế? Khắc Lợi Phu công thành đạp trại vô số, chiến công hiển hách, chưa từng có người có thể ở trước mặt hắn làm được một điểm này.

Hắn chưa bao giờ coi thường bất cứ một gã địch nhân nào của mình, hơn nữa còn là một vị địch nhân khiến hắn gặp tổn thất thật lớn như thế. Hắn dị thường rõ ràng, ở trước mặt hắn, là một chi tinh nhuệ chân chính.

Bỏ ra ngoài những hồn vật xa hoa kia, còn có những chiến thuật cổ quái kia, tỉ mỉ bố trí phòng tuyến, cái chi Vũ Yến binh đoàn này còn có rất nhiều thứ hấp dẫn hắn. Tỷ như đồng bộ suất, đồng bộ suất cực kỳ kinh khủng, tuyệt đối 95% trở lên. Riêng một điểm này, là đủ để cho 99% toàn bộ binh đoàn tại Thánh vực vì đó hổ thẹn.

Còn có bền bỉ, vài lần mắt thấy phòng tuyến của đối phương sắp bị công phá, nhưng lại bị đối phương ổn định.

Đối thủ như vậy, đáng được tôn kính.

Lẻ loi nhìn vào phía trước nhất trận địa, tóc hoa râm Khắc Lợi Phu, bỗng nhiên mà hướng trận địa của Vũ Yến binh đoàn làm quân lễ.

Mong đợi chúng ta lần giao thủ tiếp theo.

Trong ánh mắt hoảng sợ của thuộc hạ, Khắc Lợi Phu xoay người, cũng không quay đầu lại, sải bước ly khai.

Tạ Vũ An thấy địch nhân thối lui giống như thủy triều, một hơi gắng gượng chống cự kia thoáng cái buông ra, mệt mỏi rã rời giống như thủy triều kéo tới, hai chân trầm trọng tựa như nhúng chì, thân hình nhoáng lên, cuối cùng chống không nổi, đặt mông ngã ngồi tại bùn đất.

Các binh sĩ xung quanh, không một người còn có sức lực để đứng, mỗi người đều như bùn nhão nằm ở trên bùn lầy.

Đúng là bùn nhão, sau khi đánh xong, toàn bộ vũ khí của bọn họ, hoặc là bị phá hủy, hoặc là chịu đựng không nổi mà bị hỏng. Trận địa nhìn không thấy một nơi còn hoàn chỉnh, công kích của đối phương điên cuồng đến cực điểm, toàn bộ trận địa không biết bị cày bao nhiêu lần.

Khói thuốc súng dần dần tán đi, bầu trời xanh thẳm chiếu vào tầm mắt, Tạ Vũ An dường như đã trải qua mấy đời.

Mình vậy mà lại hoàn thành nhiệm vụ rồi!

Hắn có chút không thể tin được, hắn muốn cất tiếng cười to, nhưng cổ họng tựa như khói xông lửa đốt, chỉ có thể phát ra tiếng ôi ôi gần như vô thanh.

Đối phương quá mạnh mẽ rồi.

Mỗi chi binh đoàn của Nam minh chưa từng có trải qua kinh nghiệm chiến đấu với đại binh đoàn, biểu hiện không thể thích ứng. Phòng tuyến đã bố trí tốt, rất nhanh trần ngập lỗ hổng. Vũ Yến binh đoàn của Tạ Vũ An cảm nhận được áp lực cực lớn, Tạ Vũ An cũng chuẩn bị cùng hoàn toàn rút lui, bởi vì nhiệm vụ Binh giao cho bọn hắn phòng ngự lớp lớp, phía sau còn có vài đạo phòng tuyến.

Khi Tạ Vũ An để ý thấy toàn bộ phòng tuyến có dấu hiệu sụp đổ thì hắn làm một cái quyết định ngoài dự đoán mọi người, hắn không hạ lệnh hoàn toàn rút lui mà là quyết định chậm một chút mới rút, ngăn chặn bước tiến của địch nhân.

Một giờ sau, hắn nhận được mệnh lệnh của Binh. Mệnh lệnh rất đơn giản, bảo hắn gắng thủ vững một ngày.

Hắn đương nhiên biết rõ cái mệnh lệnh này là nguy hiểm cỡ nào, thực lực giữa song phương là cách xa bao nhiêu, nhưng hắn không có nửa điểm do dự.

Quân lấy quốc sĩ đãi ta, ta tất nhiên lấy quốc sĩ báo quân.

Thệ ngôn âm thầm phát ra trong lòng khi hắn được đến Nguyệt Tương Yến Tương hắn chưa từng quên.

Hắn không biết làm thế nào chống qua được một ngày, cạn kiệt toàn lực, đánh liều tất cả, nhịp điệu chiến đấu quả thực điên cuồng. Nhiệm vụ là hoàn thành rồi, nhưng hắn căn bản không cách nào rút lui được, đối phương trước ngã sau lên, giống như thủy triều, căn bản không cho hắn cơ hội triệt để rút lui.

Tạ Vũ An biết rõ bọn họ bị giữ lại, nếu như thời điểm này rút lui, nhất định toàn quân sẽ bị hủy diệt.

Cắn chặt răng, hắn lựa chọn tiếp tục khổ cực chống lại.

Ngày thứ hai kết thúc, Vũ Yến binh đoàn cơ hồ hoàn toàn đã tê dại.

Khi ngày thứ ba, địch nhân trở nên càng cường đại hơn, thương vong của bọn họ gia tăng mãnh liệt, Tạ Vũ An cũng giết đỏ mắt, thời điểm này trong đầu hoàn toàn không có ý nghĩ triệt thoái, chỉ có sát sát sát.

Cho tới bây giờ, nhìn thấy địch nhân rời đi như thủy triều, biến mất không thấy, dây cung căng đến cực hạn kia thoáng cái buông lỏng ra.

Cuối cùng kết thúc rồi.
Cố gắng mà hít thở không khí còn vương mấy phần khói thuốc súng, Tạ Vũ An cảm thấy mình sức lực cử động một đầu ngón tay cũng không có, mê mê man man mà ngủ.

Hắn bị nước mưa tưới tỉnh.

Mưa to tầm tả, đem các tướng sĩ ngã trái ngã phải theo trong ngủ say giật mình tỉnh lại, toàn bộ trận địa thành một vũng bùn. Con mắt mờ mịt mất đi tiêu cự cũa mọi người cũng khôi phục một tia sinh khí.

Mọi người dồn dập đứng dậy, yên lặng mà thu dọn trận địa.

Không có nhiêu vui sướng thắng lợi, toàn bộ Vũ Yến binh đoàn, chỉ còn lại có khoảng ba nghìn người, người nào bị thương, người còn lại tất cả đều tại trong trận địa, vĩnh viễn không tỉnh được. Mọi người yên lặng mà vận chuyển thi thể chiến hữu, tại chỗ vùi lấp, đem hồn vật gỡ xuống, không để rơi vào trong tay địch nhân.

Ngoại trừ chiến hữu, càng nhiều chính là thi thể địch nhân, số lượng thật nhiều, mọi người cũng không kịp làm thống kê.

Thậm chí không có thời gian đi quản chiến lợi phẩm, trong lòng Tạ Vũ An có chút nghĩ mà sợ, cũng may trận mưa này tới được quá đúng lúc, bằng không mà nói địch nhân lẳng lặng lẻn tới, vậy mọi người không ai chạy thoát.

Cần phải tranh thủ trong khoảng thời gian địch nhân nghỉ ngơi chỉnh đốn này mà ly khai, nếu không đi thì thật không còn cơ hội. Đợt tấn công tiếp theo của địch nhân chỉ sẽ càng thêm mãnh liệt, bọn họ lưu lại nơi này chỉ có một con đường chết.

Quản không nổi chiến lợi phẩm đầy đất, Tạ Vũ An lập tức mệnh lệnh binh đoàn thừa dịp mưa đêm, cấp tốc rút lui khỏi.

Tạ Vũ An cũng không biết giao chiến với hắn là ai, số lượng địch nhân quá nhiều, thế tiến công quá mạnh. Tại trên đường rút lui, Tạ Vũ An kinh hỉ phát hiện, một trận chiến này, giúp Vũ Yến binh đoàn thoát thai hoán cốt. Không những có rất nhiều binh sĩ thực lực trực tiếp đột phá tấn chức, hơn nữa trải qua chiến đấu tàn khốc, khí chất cả chi binh đoàn, trở nên càng thêm lão luyện.

Hắn mơ màng nhìn thấy một loại khí chất của những binh đoàn truyền kỳ trong truyền thuyết.

Hắn dĩ nhiên không biết, lúc này tại Nam vực, vô số người đang thảo luận về hắn cùng binh đoàn của hắn.

Tạ Vũ An, đánh một trận thành danh.