Chiến Thần Bất Bại

Chương 745: Quân kỳ​




Đến bây giờ, Tội vực được khai phá thành một dải hẹp dài hình trăng non. Trăng non một bên là sơn mạch vô tận, bên kia là lam hải vô tận.

Tội vực mười bảy thành nằm ở khoảng giữa. Bốn thành ở chính giữa nội địa, là vị trí chính giữa hình trăng non, nơi đây địa thế rộng mở, là bình nguyên rộng lớn màu mỡ. Bởi nơi đây khai phá sớm nhất, địa thế bằng phẳng cũng khiến dã thú không có nơi ẩn thân, là an toàn nhất.

Tử Quyên thành ở cuối phía đông hình trăng non, không những dựa núi, mà lại sát biển, xứng đáng với tên là nơi nguy hiểm.

Gần Tử Quyên thành nhất chính là Đông Tiên thành và Tiêm Phong thành, Đông Tiên thành ở phía tây bắc Tử Quyên thành, mà Tiêm Phong thành ở vào phía tây nam Tử Quyên thành.

Nếu đi Phi Mã thành, trước tiên phải qua Tiêm Phong thành, dọc theo đường ven biển tiếp tục đi về hướng tây, đó là Phi Mã thành. Hứa Diệp đổi đường Đông Tiên thành, là dự định của gã.

"Thuộc hạ tốn hai ngày này suy nghĩ, kế hoạch lúc trước có rất nhiều điểm cần phải thay đổi. Đại nhân nếu đã kế thừa truyền thừa của Lý tổ, thân phận Mặt Quỷ của đại nhân hoàn toàn có thể tiếp tục bảo lưu. Hơn nữa, có thể thoải mái đến mỗi nhà đòi hỏi thuộc hạ."

Lời Hứa Diệp nói khiến Đường Thiên có chút bất ngờ, hắn hiếu kỳ hỏi: "Bọn họ sẽ trả?"

"E là sẽ không." Hứa Diệp cười nói: "Lý tổ năm xưa tuy rằng ơn trạch Tội vực, nhưng mà thời đại đã lâu dài, phỏng chừng không có mấy người còn nhận thức khoản sổ sách này. Nhưng mà không sao cả, kể từ đó, chúng ta chính là xuất sư có danh nghĩa. Truyền nhân Lý tổ rời bến, tao ngộ sóng gió, thuộc hạ lại bị mọi người chia cắt, đến mỗi nhà đòi lại, cái này là lẽ đương nhiên."

"Vậy có ích lợi gì?" Đường Thiên không cho là đúng.

"Cái này là bước đầu tiên." Hứa Diệp đắc ý nói, hai ngày này đau khổ suy tư, kế hoạch của gã không ngừng mà hoàn thiện: "Thời điểm này, mọi người khẳng định coi như không nhìn thấy đại nhân. Nhưng mà không quan hệ, chúng ta bắt đầu quét lấy danh vọng."

"Quét lấy danh vọng?" Đường Thiên sửng sốt.

"Đúng, đại nhân nói mình là truyền nhân của Lý tổ, mọi người tự nhiên không tin a. Vậy làm sao bây giờ chứ? Chúng ta phải làm cho mọi người tin tưởng, chúng ta không ngừng khiêu chiến những cao thủ thành danh kia, chỉ cần đại nhân có thể thắng, Thiên Ma lục ấn của đại nhân càng ngày càng nổi danh, vậy yêu cầu của đại nhân, ý nghĩ của mọi người liền sẽ phát sinh biến hóa. Đại nhân là Lý tổ truyền nhân, dưới trướng dũng tướng như mây, ngày sau tất nhiên là hùng chủ, không thiếu người có ánh mắt, liền đặt cược trên thân đại nhân. Dù cho không nguyện ý xin gia nhập dưới trướng đại nhân cũng sẽ không làm khó khổ tù, đại nhân lại lấy lợi ích trao đổi đã có thể không động một ai mà chuộc về không ít thuộc hạ."

"Còn có thể như vậy a!" Đường Thiên mở to hai mắt, khuôn mặt ngạc nhiên, lời Hứa Diệp nói khiến hắn mở ra một cửa sổ mới.

"Đại nhân thân phận tôn quý, lại nguyện ý vì thuộc hạ của mình đưa thân mạo hiểm, chủ quân như vậy tất nhiên được người ủng hộ. Nhưng cũng nhất định có người không đồng ý, lúc này, đại nhân chỉ cần phái ra đại quân, đại quân tiếp cận, những người tự kia nhiên sẽ ngoan ngoãn giao thuộc hạ của đại nhân."

Sắc mặt có chút tái nhợt của Hứa Diệp hiện lên nét ửng hồng không bình thường, con mắt gã sáng lên như sao.

Trong những ngày này suy nghĩ, gã bỗng nhiên phát hiện, Tội vực nghênh đón một cơ hội hoàn toàn mới. Nếu không phải là Lý tổ truyền nhân, đại nhân cùng Linh bộ của hắn đối với Tội vực mà nói đều là người từ ngoài đến, tuyệt đối không cách nào được đa số gia tộc ở Tội vực tín nhiệm. Nhưng mà đại nhân là Lý tổ truyền nhân, tình huống hoàn toàn khác rồi, đại nhân có quan hệ cực sâu với Tội vực, có thể triệt tiêu gần hết địch ý của các tộc.

Lý tổ truyền nhân, tấm biển chữ vàng này tuyệt đối là một trong những chiêu bài cứng nhất Tội vực, quan trọng là, Linh bộ của đại nhân. Ở trên thân những Linh bộ kia, Hứa Diệp thấy được một loại cường đại khác, một khi giúp đại nhân thu nạp thuộc hạ, tuyệt đối không có ai mạnh mẽ hơn đại nhân.

Thậm chí, Hứa Diệp nhìn thấy hi vọng nhất thống Tội vực.

Đại nhân tuổi còn trẻ, thiên phú tuyệt đỉnh, lại là người mang truyền thừa cao cấp nhất, Lô Thiên Vấn tuyệt đối không phải điểm cuối của đại nhân. Một vị thủ lĩnh tuyệt cường, một binh đoàn cường đại, danh vọng không gì sánh bằng, ai có thể ngăn cản đại nhân?

Hứa Diệp kích động khó giải thích, hai ngày này càng vắt hết óc liều mạng mà mưu tính thay Đường Thiên.

Gã cố nén kích động trong lòng, giả vờ trấn định nói: "Một khi đại nhân đánh mấy trận thắng, vậy Tội vực liền không có ai dám vi phạm mệnh lệnh của đại nhân. Toàn bộ thuộc hạ của Đại nhân đều sẽ trở lại dưới trướng đại nhân."

Đường Thiên chăm chú nghe hai mắt tỏa sáng, hắn có thể chăm chú nghe ra, kế hoạch của Hứa Diệp có tính khả thi rất lớn. So với mình tới từng nhà từng nhà đánh, kế hoạch của Hứa Diệp quả thực cường đại hơn quá nhiều.

"Cứ làm theo ngươi nói." Đường Thiên không chút do dự bảo.

Hứa Diệp lại có chút do dự, gã liếc mắt nhìn Đường Thiên, nói: "Kế hoạch này có một khuyết điểm."

"Khuyết điểm gì?" Đường Thiên vội vàng hỏi.

"Đại nhân thủy chung phải thừa nhận nguy hiểm lớn hơn." Hứa Diệp giải thích: "Bởi vì thân phận Lý tổ truyền nhân của đại nhân một khi bộc lộ, cũng sẽ khiến kẻ hữu tâm mơ ước. Bọn họ nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp, từ trên tay đại nhân đạt được Truyền thừa của Lý tổ. Đại nhân lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm, hơn nữa khi danh vọng của đại nhân tăng lên, rất có khả năng sẽ khiến những cường giả cao cấp nhất kia chú ý. Nếu chỉ là chuyên môn dương danh, đem tin Lô Thiên Vấn chết công bố thiên hạ là được. Chỉ là kể từ đó, Lô Thăng Tượng nhất định sẽ không quan tâm gì cả giết tới. Mà đại nhân trong khoảng thời gian này, chính là thời điểm thực lực đột nhiên tăng mạnh, chi bằng lưu chút thời gian hòa hoãn, đại nhân trước tìm mấy người làm nóng một phen, để khả năng chống lại Lô Thăng Tượng lớn hơn nhiều một ít."

Hiện tại Hứa Diệp cuối cùng có chút minh bạch cảm giác của Nhiếp Thu, không phải bọn họ không muốn thiết kế một cái kế hoạch an toàn hơn, mà là đại nhân quá mạnh mẽ, thế cho nên ở trong kế hoạch, đại nhân luôn trở thành một mắt xích quan trọng nhất.

Kế hoạch như vậy, thường thường hàm ý mê hoặc vô pháp cự tuyệt. Đổi lại trước đây, gã tuyệt đối sẽ không thiết kế kế hoạch như vậy. Bởi vì toàn bộ kế hoạch, hoàn toàn đem tiền đặt cược áp trên một mình đại nhân. Đánh cuộc chính là đại nhân có thể thừa nhận áp lực lớn như thế, đánh cuộc chính là đại nhân có thể ở trong một loạt khiêu chiến, mạnh hơn nữa.

Bài danh như Lô Thiên Vấn cũng không tương xứng được với chiêu bài Lý tổ truyền nhân này, vậy chỉ sẽ làm trò cười cho người trong nghề. Chỉ có bài danh cao hơn, càng chói mắt mới có thể làm cho cả Tội vực phủ phục tại dưới chân đại nhân.

Gã không biết làm như vậy đúng hay không, nhưng cái kế hoạch này đã là kế hoạch tốt nhất gã có thể nghĩ đến.

Đường Thiên hừ lạnh: "Khiến cho bọn họ chú ý? Không có việc gì, bọn họ không tìm ta, ta còn muốn tìm bọn họ! Bọn họ nhất định sẽ từng người bị ta đánh bại."

Từ lúc bước vào Tội vực, trong bụng Đường Thiên tích trữ một bụng lửa. Thuộc hạ của mình trở thành khổ tù, trả là xong sao? Ngây thơ! Mọi người khổ sở là ăn không phải trả tiền? Đường Thiên đúng là dự định đến lúc đó phải cùng bọn họ tính khoản nợ này một lượt cho hết.

Nhưng vào lúc này, một chiếc xe vận tải phía sau chạy như bay tới, xa phu đưa tới Huyết hùng hắc kỳ và Mặt nạ quỷ.

"Cờ xí và mặt nạ, thuộc hạ đặc biệt để cho bọn họ đưa tới, hành trình của đại nhân lần này đường đường chính chính, xuất sư có danh nghĩa." Hứa Diệp trầm giọng nói: "Chúng ta nếu đã quyết định quét lấy danh vọng, động tĩnh lớn như thế nào, làm như thế đó."

Đường Thiên nhìn Huyết hùng hắc kỳ mới thêu xong, sắc mặt co rúm một lúc, các ngươi chẳng lẽ không biết vẽ lại một cái khác sao?

Bộ dáng Huyết hùng hắc kỳ hoàn toàn y theo bức mà Đường Thiên đã vẽ, chỉ là thêm một lớp thêu phía trên, cán cờ cũng đổi thành huyền thiết càng thêm cứng rắn, nhìn qua lại có mấy phần khí thế.

"Đại nhân những ngày này tranh thủ bế quan đi." Hứa Diệp nhẹ giọng nói: "Đến Đông Tiên thành, chỉ sợ là một loạt khổ chiến."

Đường Thiên nhếch miệng cười, ý chí chiến đấu sục sôi: "Ha ha, yên tâm!"

Tử Quyên thành.

"Ta vẽ không tệ lắm." A Mạc Lý đắc ý dào dạt: "So với Đường thần kinh coi được hơn nhiều."

Hắn vẽ đúng là tốt hơn Đường Thiên, tối thiểu có thể nhìn ra là một con hùng(gấu) bình thường.

Hàn Băng Ngưng không lý gì đến hắn, sao chép kiểu dáng Huyết hùng lại phân phát xuống: "Vẽ lại theo cái này."

A Mạc Lý không kiềm chế được nói: "Lẽ nào ngươi thật định đưa con gấu xấu như thế làm quân kỳ của Linh bộ chúng ta?"

Một thanh kiếm để tại trên cổ hắn, kiếm ý băng lãnh kích thích lông tóc toàn thân hắn soạt cái dựng thẳng lên, bên tai truyền đến thanh âm Hàn Băng Ngưng sát cơ tràn bốn phía: "Ngươi bảo nó xấu hả?"

Da đầu A Mạc Lý vì đó tê rần, hắn nghe ra được Hàn Băng Ngưng thật sự tức giận!

Cái đứa con gái băng sơn này nếu thật sự tức giận vậy thì sự tình gì đều làm ra được!

A Mạc Lý không chút do dự giơ hai tay lên: "Nghe lời ngươi!"

Nói xong sau, hắn đại khái cảm thấy khí thế của mình có chút quá yếu, bổ sung một câu: "Ngươi không cần hỏi ý kiến người khác sao?"

Hàn Băng Ngưng quay mặt, Nhiếp Thu tựa như biết rõ Hàn Băng Ngưng đang nhìn hắn, khẽ cười một tiếng: "Ta không ý kiến."

Hắn đúng là không có ý kiến, đối với chi tiết như vậy, hắn hoàn toàn không quan tâm. Hơn nữa, tại chòm Sư Tử, Sư Tử vương đích thân trao quân kỳ, là vinh quang vô thượng, huống chi cái mặt cờ xí này là được tự tay đại nhân làm ra.

Những cô gái Tiết phủ tài nghệ tinh tế, chẳng mấy chốc đã thêu xong Huyết hùng hắc kỳ,

Hàn Băng Ngưng nhìn Huyết hùng hắc kỳ thêu mới, không tự chủ nhớ đến trận chiến trên Tây đường kia, thiếu niên Mặt Quỷ kia khiêng kỳ chậm rãi bước tới, một tiếng "Đại hùng linh bộ Hàn Băng Ngưng, về đơn vị!" kia…

Tựa như đang bên tai.

Nàng nhớ kỹ tâm tình của mình lúc đó, nếu không phải nàng cố gắng khắc chế, không muốn mấy người Đạt Lâm trông thấy mình mềm yếu, nước mắt chỉ sợ đã sớm tràn mi mà ra.

Trận chiến Tây đường lần thứ hai, nàng đi theo phía sau Đường Thiên, đi theo phía sau mặt cờ xí này, nhìn Huyết hùng xấu xí trên hắc kỳ tung bay trong gió, lúc đó nàng đã hạ quyết tâm nhất định phải đem cờ xí này lưu làm Linh bộ quân kỳ.

Thời khắc gian nan như vậy, thời khắc nguy hiểm như vậy, thời khắc tuyệt vọng như vậy, bóng hình khiêng kỳ chậm rãi bước đến kia, loại kiêu ngạo và bễ nghễ này thức tỉnh hi vọng trong nàng.

Khi tất cả mọi người đều biết mặt cờ xí xấu xí nét vẽ đầy nguệch ngoạc này, chính là do đại nhân lúc đó sử dụng để cứu viện Hàn Băng Ngưng, trên dưới Linh bộ nhất trí thông qua, nghe đại nhân là như thế nào đơn độc bước qua hiểm nguy, nghe đại nhân là ngạo mạn khí phách dạng nào, trên dưới Linh bộ không khỏi nhiệt huyết sôi trào.

Đến tận khi Hàn Băng Ngưng nói một câu.

"Chúng ta phải tiết kiệm thời gian trở nên mạnh hơn nữa, chúng ta không nên để đại nhân tới cứu chúng ta. Thân là thuộc hạ, thân là binh đoàn lệ thuộc trực tiếp đại nhân, đây là sỉ nhục! Thời gian chúng ta huấn luyện hiện nay, đều là đại nhân trải qua hiểm nguy vì chúng ta tranh thủ mà ra. Điều này là sỉ nhục!"

Tập thể Linh bộ rơi vào một mảnh tĩnh mịch, trên mặt mỗi người đều là xanh hồng nảy ra, những người Sài lang ngay thẳng này, gân xanh trên cổ lồ lộ. Đúng vậy, thân là thuộc hạ của đại nhân, vậy mà lại cần phải đại nhân tới nghĩ cách cứu viện, vậy mà lại cần phải đại nhân mạo hiểm vì bọn họ tranh thủ thời gian huấn luyện.

Vô cùng nhục nhã!

Người Sài lang vì Đường Thiên tử chiến là vinh quang, lại có sỉ nhục như vậy đâm vào bọn họ, ai nấy đều nhỏ máu trong tim.

Hoàn toàn không cần phải có bất kỳ mệnh lệnh gì khác, Linh bộ bắt đầu điên cuồng huấn luyện, người người tựa như đang liều mạng.

Yên lặng cảm thụ tất cả biến hóa này, Nhiếp Thu mới phát hiện hắn cần phải lần nữa xét kĩ binh đoàn này.

Đám người Tô cũng thấy tận mắt loại biến hóa này, không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí, cái này là một đám thuộc hạ dạng gì!

"Nếu như có thể, các ngươi tốt nhất cũng có thể tham gia huấn luyện." A Mạc Lý bỗng nhiên mở miệng nói với mọi người, hắn biểu tình nghiêm túc: "Chúng ta nhất định sẽ rời khỏi Tội vực, các ngươi có thể sớm dung nhập binh đoàn, đối với các ngươi về sau có rất nhiều chỗ tốt."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

"Ta tham gia." Cố Tuyết là người đầu tiên đứng ra, nàng có thể cảm thụ được đoàn người này ủng hộ Đường Thiên từ tận đáy lòng.

Những người khác thấy thế, cũng đành phải đứng ra.

Nhiếp Thu nở nụ cười, lòng tin của hắn tăng vọt chưa từng có.

A Mạc Lý không biết, hắn sẽ vì những lời này của mình đắc ý rất nhiều năm.