Chiến Thần Bất Bại

Chương 640: Chỉ có chiến đấu!




Vệt sáng nhỏ như đầu kim đâm trên trán Đường Thiên.

Bỗng nhiên Đường Thiên nở một nụ cười, trong mắt Tạ Phỉ, nụ cười này vô cùng yêu dị. Nàng chợt rùng mình, mở to mắt, tên Mãnh Nam trước mặt này mạnh mẽ vô cùng nhưng sao lại nở một nụ cười yêu dị như vậy?

Ánh sáng xuyên thẳng vào trán Đường Thiên.

Tâm Tạ Phỉ chợt trầm xuống, chẳng có chút cảm giác vui mừng nào cả; ánh sáng kia xuyên qua trán hắn nhưng chẳng có cảm giác chân thật nào cả. Điều này làm cho nàng có dự cảm không tốt nhưng mà “Bất thứ tử quang” chưa từng thất bại lần nào, chẳng lẽ mình bị ảo giác sao?

Dù là ở Quang Minh châu thì “Bất thứ tử quang” cũng là loại hồng thuật cường đại vô song, tuy rằng nó dựa theo hồn thuật trên Thiên Lộ nhưng uy lực cũng vô cùng mạnh mẽ.

Chờ chút!

Ánh sáng trong khoé mắt nàng loé lên, thân thể nàng đông cứng, đó là…

Bỗng nhiên thân ảnh Đường Thiên xuất hiện ở phải nàng.

Thuấn di sao!

Là thuấn di, Mãnh Nam này…

Tạ Phỉ cực kỳ hoảng sợ, loại hồn thuật Thuấn Di này chỉ có ở Thánh Vực – Quang Minh châu mà thôi. Chắc chắn tên này không phải người của Quang Minh châu, vậy thì hồn thuật này chỉ có thể đến từ một nơi, chính là Thiện Lộ! Bởi vì hồn thuật Thuấn Di ở Quang Minh châu cũng xuất phát từ nơi đó!

Kẻ này đến từ Thiên Lộ sao? Trong lòng nàng có một chút btối rối, hoảng loạn.

Nhưng mà trên người hắn không có một chút ba động năng lượng nào cả, làm sao hắn có thể biết hồn thuật được?

Lúc này nàng mới chú ý đến bên vai Mãnh Nam, không biết từ lúc nào lại có một cái hồn ngẫu giống như đứa bé. Nó mặc y phục màu lam, mặt không biểu tình, giống với vẻ mặt của Mãnh Nam, trắn nõn đáng yêu. Chẳng qua khuôn mặt dễ thương làm người ta chỉ muốn bẹo một phát lại cứng đờ, không chút biểu tình nào.

Thật không ngờ, mình mới vừa tỉnh dậy lại trong tình cảnh như thế này…

Cái tên ngu ngốc này luôn thích làm hỏng việc thôi…

Thật sự là phiền phức quá mà!

Tiểu Nhị lạnh lùng nhìn nữ tử trước mặt, trên người nàng tản ra một loại khí tức làm nó cực kì chán ghét.

Hắc án và quang minh đâu có ưa gì nhau a….

Không khí tràn ngập mùi máu tươi, là máu của tên ngốc kia! Thật không nghĩ tới nữ tử này lại bức tên ngốc đến tình trạng này, trong lòng Tiểu Nhị cũng có chút kinh ngạc. Nhưng mà sau khi kinh ngạc thì trong lòng nó dâng lên sát cơ nồng đậm.

Nếu như tên ngốc này chết rồi thì mình cũng phải chết theo mà thôi.

Khuôn mặt nó vẫn cứng đờ, tay bấm kiếm quyết rồi vạch trên không trung một cái.

Vô số tia sáng ở xung quanh chợt rực lên, những tia sáng này ngang dọc đang xen nhau, trở thành một bàn cờ nằm ngang, lấy Tiểu Nhị làm tâm mà kéo dài ra.

“Dịch kiếm!”

Tả Phỉ chợt thấy nguy hiểm, một chùm tia sáng từ quả cầu ánh sáng bắn về phía Tiểu Nhị.

Thân hình Tiểu Nhị chợt nhoáng lên rồi biến mất không thấy đâu, một kích này thất bại. Không một chút dấu hiệu nào, Tiểu Nhị chợt xuất hiện ở một chỗ trong bàn cờ, tay phải nắm lại, ‘tư tư tư’, hoa lửa bay khắp nơi, thánh kiếm Ngục Hải màu đen tuyền được rút ra trên không trung, ngọn lửa hắc ám phiêu hốt trong hư không. Tiểu Nhị lật tay cắm thánh kiếm Ngục Hải Xuống bàn cờ dưới chân.

Kiếm nhập bàn cờ, tất cả tia sáng đều run rẩy.

Hô!

Ngọn lửa hắc ám lay động trong hư không như những con rắn rồi lại chảy xuôi theo từng đường nét trên bàn cờ. Nếu như nhìn kỹ sẽ thấy ở xung quanh ngọc lửa này còn được bao bọc bởi một tầng hoả diễm trong suốt nữa, đó chính là Phệ hồn diễm.

Tia sáng giăng khắp nơi trên bàn cờ, tạo thành một tấm lưới lửa.

Sắc mặt Tạ Phỉ thay đổi mãnh liệt, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm chợt xuất hiện trong lòng nàng. Mỗi lần báo động như vậy xuất hiện, nàng luôn không do dự mà quay người bỏ chạy.

Nàng ném quả cầu ánh sáng trong tay về phía Tiểu Nhị, rồi liền quay người muốn trốn.

Sắc mặt Tiểu Nhị khẽ biến, năng lượng trong quả cầu này rất kinh khủng. Hắn lật tay, một hạt châu xuất hiện, đó là Đoạt xá châu!

Bàn tay nhỏ xinh cầm Đoạt xá châu như cầm một quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống.

Trong nháy mắt, khi Đoạt xá châu rơi vào bàn cờ thì cả bàn cờ loé lên một ngọn lửa rồi tắt ngúm. Nhưng mà sau một khắc, ngọn lửa lại bùng lên. Bàn cờ như chợt sống dậy, toả ra một cỗ lực lượng yêu dị.

Hô!án

Bàn cờ dựng lên như một tấm lưới chụp về phía quả cầu.

Lưới lửa vô cùng linh hoạt, khi mới chạm vào quả cầu thì liền bao rồi cuốn nó lại thật chặt chẽ.

Tạ Phỉ quay đầu lại, không có chút kinh sợ nào mà còn mừng thầm, nàng quát lên chói tai: “Nổ!”

Ngay tức thì quả cầu trong lưới lửa bạo tạc nhưng mà lưới lửa lại rực lên ánh sáng chói loà, vụ nổ bị áp chế hoàn toàn.

Tạ Phỉ hoảng hốt, một chút may mắn trong nàng đã tan thành mây khói, cũng không quản địch nhân ở phía sau nữa, dùng hết sức mà chạy.

Bỗng nhiên, một thân ảnh đầy máu xuất hiện trước mặt nàng.

Đường Thiên nhếch miệng cười cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Ta đã chờ người từ sớm rồi!”

Một quyền.

Đơn giản, tự nhiên, một quyền cơ sở không có biến hoá gì cả.

Tả Phỉ kinh sợ không thôi, toàn bô năng lượng trong không gian đã bị một quyền này tác động.

Pháp tắc!

Một quyền mang theo lực lượng của pháp tắc…

Nắm tay Đường Thiên ánh lên một chút ánh sáng yếu ớt, ánh sáng này không giống với khi thiêu đốt năng lượng, mỗi lầdn nó chớp lên thì năng lượng xung quanh cũng dao động theo.

Quyền quang yếu ớt bắn ra, không có lưu lại chút vết tích gì trong không gian, dường như nó chợt xé không xuất hiện trước mặt Tả Phỉ, rồi chìm vào cơ thể nàng ta.

Thân hình Tạ Phỉ đang vọt tới thì giống như bị định thân mà đứng nguyên tại chỗ.

Hai mắt nàng mở to, không chút di động, không còn chút sự sống nào.

Tiểu Nhị ngạc nhiên nhìn Đường Thiên, hắn không thể tin vào mắt mình được. Lúc Đường Thiên đánh ra một quyền kia thì Đoạt xá châu chợt sáng ngời. Pháp tắc, Đường Thiên vừa thi triển một quyền chứa pháp lực lượng pháp tắc!

Càng làm cho nó kinh hãi hơn là chính nó cũng không biết pháp tắc kia là loại nào cả!

Một biển pháp chứa trong Đoạt xá châu kia nhiều đến mức nào chứ? Hằng ngày Tiểu Nhị đều chìm đắm trong đó, lý giải của nó đối với lực lượng pháp tắc đã vượt qua rất nhiều người rồi. Thế nhưng, nó lại không nhân ra trong quyền mang của Đường Thiên chứ loại pháp tắc gì.

Vậy mà vũ kỹ cơ sở cũng có thể lĩnh ngộ pháp tắc…….

Tiểu Nhị cảm thấy những thường thức của mình đang bị phá vỡ hoàn toàn, khoé miệng nó không khỏi dâng lên một nụ cười khổ, cái tên ngu ngốc này là loại quái thai gì đây, lại có thể lĩnh ngộ pháp tắc trong vũ kỹ cơ sở chứ.

Sau này thì nó không biết nhưng từ trước đến giờ chắc chắn là chưa có ai như vậy.

Thì ra mình vẫn còn xem thường hắn a…

Trong nội tâm Tiểu Nhị vô cùng phức tạp. Tuy rằng hai người là một thể hai hồn, khó phân biệt rõ ràng như trong lòng Tiểu Nhị vẫn luôn xem thường Đường Thiên, mặc dù thỉnh thoảng nó cũng bội phục lòng dũng cảm và sự kiên trì của hắn nhưng ở phương diện thiên phú thì tên ngốc này còn khôn bằng một xíu xiu của mình.

Vậy mà…

Cái tên ngu ngốc này lại có thể lĩnh ngộ pháp tắc trong vũ kỹ cơ sở, còn là loại pháo tắc mà mình cũng không biết!

Mặc dù nhìn thoáng qua nhưng Tiểu Nhị dám chắc rằng loại pháp tắc không biết tên kia không phải cấp thấp ( không phải dạng vừa vừa vừa vừa đâu).

Sau khi đánh ra một quyền, Đường Thiên lại nhoáng lên, lung lay sắp ngã.

Cả người hắn nhuộm đầy máu, trông rất đáng sợ.

Tiểu Nhị bình tâm lại, nhíu mày nói: “Ngươi định làm gì vậy hả?”

“Chiến đấu.” Đường Thiên lắc lư đi về phía chiến hạm.

Tiểu Nhị cười nhạt: “Ngươi đã bị thương đến vậy còn chiến đấu được sao?”

Đường Thiên cũng không quay đầu lại: “Ta còn khí lực mà.”

Tiểu Nhị khẽ vẫy tay, quả cầu năng lượng bị lưới lửa bao vây bay tới tay hắn. Qủa cầu ánh ánh không còn Tạ Phỉ chỉ huy nên ngưng tụ thành một cái tinh thể màu trắng cỡ nắm tay.

“Ngươi không nên tạo thêm gánh nặng cho người khác nữa.” Tiểu Nhị không khách khí mà nói: “Việc ngươi cần làm bây giờ là dưỡng thương.”

“Ta còn khí lực.” Đường Thiên chợt quay sang, trừng mắt nhìn Tiểu Nhị.

Nói xong hắn quay đầu bước đi về phía chiến hạm, để lại một hàng dấu chân máu đỏ tươi. Hắn siết chặt nắm tay, mặc cho máu tươi cứ chảy xuống, trong lồng ngực như có một ngọn lửa đang âm ỉ, thiêu đốt hắn.

Khi dối diện với tử vong, nhìn thấy thất bại ngay trước mắt thì hắn vẫn không có chút cảm giác thất bại nào, hắn chưa từng tuyệt vọng…

Không!

Tuyệt đối không!

Bị thương thì tính là cái quái gì? Mệt nhọc thì sao chứ? Đau đớn còn không là cái đinh gì cả!?

Trong khoảnh khắc này, hắn như bừng tỉnh.

Nếu ngươi thật sự tuyệt vọng thì cũng không có cơ hội để phản kích nào nữa, cơ hội để ngươi liều mạng cũng không có đâu!

Ngươi bị tổn thương, ngươi mệt mõi rã rời, ngươi đau đớn muốn chết nhưng ngươi còn sống, còn thở được, còn thể suy nghĩ, còn có thể thét lên… ngươi còn một cơ hội mà những kẻ gần chết và đã chết đi đang khát vọng, chính là cơ hội chiến đấu!

Dù cho ngươi ra sao thì ít nhất ngươi còn có thể chiến đâu!

Có lẽ ngày mai ngươi sẽ chết đi, toàn bộ ước mơ, khát vọng đều an táng theo ngươi trong màu xám chết chóc.

Vậy thì sao không chiến đấu đi? Bởi vì những mấy cái lý do buồn cười, những hối hận chẳng ra sao ư?

Không! Thiếu niên chỉ muốn chiến đấu, sẽ mãi chiến đấu, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng của mình.

Cuối cùng thì thiếu niên cũng thở ra một hơi dài, hương vị của sự bùng nổ, hương vị của ước mơ, vị của sự vĩ đại!

Thân ảnh Đường Thiên đầy máu, quật cường lảo đảo đi về phía chiến hạm.

Ahhh, thiếu niên như Thần, mạnh mẽ xông lên!

Tiếng rống giận của Hà Anh quanh quẩn như mây đen bao phủ bầu trời.

“Giết cho ta!”

“Không chừa lại một tên nào!”

“Ta muốn nghiền xương bọn chúng thành tro!”

“Ta muốn bọn hắn chết không có chỗ chôn! Ha ha ha ha ha!”

Bầu trời đầy các loại ánh sáng, chiến thuyền nổ vang như đang hát lên một khúc quân hành hùng tráng. Quang tráo đủ màu từ các cửa hàng trên Kim đường toả ra. Tuy rằng phải bỏ ra số tiền lớn để kiến tạo nhưng lúc ban đầu chẳng ai sẽ nghĩ đến phải đối phó với loại chiến tranh tàn khóc này cả.

Oanh, quang tráo của một cửa hàng vừa bị nghiền nát, một viên đạn ánh sáng như một vì sao băng rơi vào trong đó rồi nổ mạnh, san bằng cửa hàng thành bình địa.

Điều này làm cho toàn bộ binh đoàn Số hai hoan hô như sấm động. Bọn chúng điên cuồng thôi động năng lượng, công kích nơi phồn hoa này.

“Đại nhân, sao chúng ta không phải kích…” Sĩ quan phụ tá vô cùng kích động nói.

“Chờ một chút!” Tạ Vũ An trầm giọng nói.

“Đại nhân…” Sĩ quan phụ như sắp khóc, vừa rồi những binh sinh ẩn trong những cửa hàng kia đều bị chôn sống cả. Mỗi một người trong binh đoàn Vũ Yến đều do chính tay hắn hướng dẫn. Thường ngày hắn phụ trách sinh hoạt của những binh sĩ này, tình cảm giữa mọi người cực kỳ sâu đậm, khi nhìn thấy thảm trạng như vậy, khoé mắt hắn như bị nứt ra.

“Chờ một chút!” giọng Tạ Vũ An chắc như đinh đóng cột.

Sĩ quan phụ tá ngây người ra.

“Nói cho mọi người biết, chờ nghe mệnh lệnh của ta, một khi công kích không được giữa lại chút khí lực nào cả!”

Giọng điệu Ta Vũ An âm trầm, giống như đang phát ra từng sâu trong cổ họng hắn.

Viên sĩ quan phụ tá cắn răng nói: “Tuân lệnh!”

Hắn vội xoay người chạy đi.

Hắn không để ý rằng hai nắm tay của Tạ Vũ An đã rũ xuống bên người, các ngón tay bị siết đến trắng bệch.

Ánh mắt hắn không phút nào rời khỏi những thân ảnh trên không trung, gắt gao nhìn chằm chằm kẻ địch, tính toán cự ly của đôi bên. Mà Đường Sửu đứng cạnh hắn lại không nói một lời nào, giống như một hình nhân gỗ vậy.

Một đợt công kích ùn ùn kéo đến, che lấp cả bầu trời, không còn thấy điểm cuối ở đâu nữa, chiếu rọi bầu trời đêm ở Bạch Sa thị.