Chiến Thần Bất Bại

Chương 628: Thanh Châu Bá Kỵ




Nhìn ánh lửa và khói đen từ thành Bạch Sa phía xa, các binh sĩ đang ra sức tu luyện trong doanh trại bất giác ngưng lại.

Doanh trại nằm ở ngoại thành, nếu phi hành mất khoảng một tiếng. Nơi này trước đây là một nhà kho của Từ Ký, được cải tạo thành một doanh trại lâm thời.

Thành Bạch Sa ở phía xa, chỉ thấy được một đường viền mơ hồ.

Thế nhưng làn khói đen kịt lại khiến mọi người khiếp sợ. Bọn họ đều từng trải qua chiến trận, hiểu rất rõ nó là gì.

Chuyện gì xảy ra vậy? Thành Bạch Sa xảy ra chuyện gì? Hỗn loạn ư?

"Tập hợp!"

Giọng nói lạnh băng của Đường Sửu lộ ra sát khí, sắc mặt hắn không chút cảm xúc liếc mắt nhìn thành Bạch Sa, đại nhân vẫn ở trong thành.

Tạ Vũ An và Aya liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cùng dâng lên dự cảm không lành. Tạ Vũ An do dự nói: "Đại nhân, chúng ta có nên phái do thám tới thăm dò thử không?"

Aya gật đầu, nàng cho rằng phương pháp của Tạ Vũ An quả lão luyện và thành thục, giờ tình hình trong thành Bạch Sa ra sao không rõ, hai binh đoàn đột nhiên xông vào sẽ gây ra hậu quả gì, không ai biết. Bạch Sa Châu không phải châu nhỏ, tùy tiện tiến nhập chẳng khác nào tự chịu diệt vong.

Binh đoàn Vũ Yến của Tạ Vũ An chỉ là binh đoàn gần đạt tới cấp bạc, còn Phấn Hồng Khô Lâu của Aya chỉ là binh đoàn lính đánh thuê. Thực lực đó muốn tham gia vào vòng xoáy này sợ rằng không còn chút cặn. Ngay cả binh đoàn cấp bạc lúc này cũng tuyệt đối không dám xông vào.

Đường Sửu mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào Tạ Vũ An: "Ngươi định kháng lệnh?"

Tạ Vũ An giật mình, hắn biết mình do dự đã khiến Đường Sửu đại nhân bất mãn. Tín nhiệm giữa song phương còn rất yếu, lúc này chần chừ sẽ chôn vùi tương lai binh đoàn Vũ Yến. Tạ Vũ An hiểu, mình phạm sai lầm lớn. Binh đoàn Vũ Yến vừa lựa chọn theo trướng Mãnh Nam đại nhân, nói theo một ý nghĩa khác, binh đoàn Vũ Yến đã không còn thuộc về hắn, không chỉ có vậy, hắn và binh đoàn Vũ Yến đều đã lệ thuộc vào Mãnh Nam đại nhân.

Vào lúc này, mình suy nghĩ cá nhân quá nhiều chính là tối kỵ.

"Thuộc hạ biết sai!" Tạ Vũ An lập tức thừa nhận sai lầm, tập hợp binh đoàn.

Sắc mặt Aya biến đổi một chút, một lát sau vẫn cắn răng nói: "Rõ!"

Đường Sửu sắc mặt không chút cảm xúc nhưng trong lòng lại thở nhẹ một hơi, hai binh đoàn đều mới mua được, thời gian ngắn ngủi, mà bản thân hắn cũng thiếu tín nhiệm với hai binh đoàn này. Nếu hai người thật sự từ chối nghe theo mệnh lệnh của hắn, hắn cũng không có cách nào. Thế nhưng hắn biết, nếu lúc này hắn do dự hay chần chừ dù chỉ một chút, vậy sau này càng khó lòng chỉ huy hai binh đoàn này.

Hắn ngẩng đầu lên, chăm chú quan sát thành Bạch Sa ở xa xa, đã bị bao phủ bởi khói đen ngợp trời, ánh mắt càng lạnh lùng.

Bọn Tạ Vũ An sợ gây ảnh hưởng, hắn lại chẳng hề quan tâm, Bạch Sa Châu thì liên quan gì tới hắn? Chọc hắn nổi giận, không hủy được Bạch Sa Châu nhưng cướp bóc thành Bạch Sa một lượt vẫn tương đối dễ dàng.

Tiếng kèn lệnh của doanh trại vang lên, sát khí ngợp trời.

"Mục tiêu, thành Bạch Sa, hành quân hết tốc độ!"

Nhóm người Đường Thiên như mật ong tươi mới thu hút vô số kẻ truy sát, bọn họ thấy Đường Thiên, luôn lộ chút do dự và sợ hãi. Thế nhưng chút do dự hay sợ hãi đó cũng nhanh chóng bị tham lam và cuồng nhiệt thay thế.

Bọn họ như bầy sói, không ngừng nhào tới.

Đội ngũ nhanh chóng xuất hiện thương vong, chủ yếu là Lăng gia cùng hộ vệ đại công tử.

Đại công tử sắc mặt tái xanh, chỉ lúc nhìn về U Châu Quỷ Kỵ bên cạnh Đường Thiên mới lộ ra chút cuồng nhiệt.

Hộ vệ của hắn, bình thường mỗi người thực lực mạnh mẽ, uy vũ hùng tráng, còn U Châu Quỷ Kỵ bên cạnh Đường Thiên vẻ ngoài xấu xí, thậm chí già nua, kém xa hộ vệ dáng vẻ tinh nhuệ của hắn.

Thế nhưng không gì kiểm nghiệm phẩm chất tốt hơn chiến đấu, hộ vệ của hắn đã xuất hiện thương vong, quân số giảm sút một phần năm. Nhưng những người cao tuổi này lại chưa hề chịu chút thương vong nào. Quan sát tỉ mỉ quá trình chiến đấu của họ lại càng kinh ngạc không thôi, những lão binh này ai nấy cực kỳ lão luyện, phối hợp thành thạo.

Tiến lên, lùi lại, xen kẽ, cắt chéo, bọn họ luôn ung dung đánh tan thế công của đối phương, toàn bộ quá trình thuận tai thuận mắt, như một tác phẩm nghệ thuật.

Bọn họ trước nay không đơn đả độc đấu cùng kẻ địch, không cứng đối cứng cùng đối phương, bọn họ như một làn thủy ngân màu đen không ngừng biến ảo, luôn bao quanh bảo vệ Đường Thiên.

Đám hộ vệ đang không ngừng giải quyết những kẻ địch bị thương, chiến đấu đến lúc này, mọi người đều giết tới đỏ cả mắt. Con đường họ đi qua, ngang dọc khắp nơi đầy những thi thể, máu tươi đầy đất.

Lúc này bay lên trời tuyệt đối không phải ý kiến hay.

Đường Thiên đột nhiên ngừng lại, U Châu Quỷ Kỵ để ý thấy Đường Thiên có điểm lạ, lập tức lộ vẻ đề phòng.

So sánh ra, những hộ vệ khác phản ứng chậm một nhịp.

"Để bọn họ trở lại." Đường Thiên nhìn chằm chằm vào con đường không một bóng người, không quay đầu lại nói.

Lăng Hạ hiểu được, sắc mặt không khỏi biến đổi, vội vàng lệnh cho hộ vệ trở lại.

Đám hộ vệ sắc mặt buồn bực trở về.

"Các ngươi bảo vệ đại công tử đi."

Bỏ lại câu này, Đường Thiên vượt khỏi đám người, cuối con đường xuất hiện một đoàn người.

Đường Thiên nhanh chóng nhận ra kẻ cầm đầu đám người rõ ràng là những kẻ hắn và bọn Thạch Sâm gặp tại trung tâm lính đánh thuê.

"Thanh Châu Bá Kỵ."

Đường Thiên phun ra bốn chữ khiến đám người Lăng Hạ cùng đại công tử phía sau biến sắc. Uy danh Thanh Châu Bá Kỵ như mặt trời ban trưa, là một trong những lính tinh nhuệ cường đại nhất.

Mà U Châu Quỷ Kỵ bên cạnh Đường Thiên cũng đột nhiên tỏa ra sát ý lẫm liệt. U Châu Quỷ Kỵ lúc này không còn là những ông già giản dị nữa. Bọn họ toàn thân tỏa ra sát ý đáng sợ, lại như thanh kiếm báu rời vỏ, không hề che dấu sự sắc bén của bản thân.

Đây là đối thủ cùng cấp bậc với họ, so với U Châu Quỷ Kỵ xuống dốc đã lâu, Thanh Châu Bá Kỵ giờ đây uy chấn thiên hạ!

Khoảng một trăm Thanh Châu Bá Kỵ dọc theo đường phố, chậm rãi áp sát, một cảm giác ngột ngạt tới khó tả ập tới trước mặt.

Đám người Lăng Hạ biến sắc, chỉ một trăm người mà khí thế lại hung hãn bức người như vậy.

Thanh Châu Bá Kỵ, thô bạo vô song!

Nam tử tóc ngắn dẫn đầu vượt lên khỏi đám người, thi lễ với Đường Thiên, không kiêm ngạo cũng không tự ti nói: "Xin chào Mãnh Nam tiên sinh, tại hạ Asan, lần trước hân hạnh gặp mặt, được thấy phong thái đại nhân, chúng ta khó lòng quên được. Chúng ta không muốn đối địch với đại nhân, chẳng hay đại nhân có thể nể mặt chút không? Nếu ngài không nhúng tay vào việc này nữa, chúng ta nguyện tặng một chiếc chiến hạm kèm theo một trăm Bá Kỵ tinh nhuệ."

Sắc mặt Lăng Hạ cùng đại công tử cùng trắng bệch như tờ giấy.

Chiến hạm có bình thường hơn nữa cũng có giá mười tỷ vân tệ trở lên, thế nhưng càng quý giá hơn là một trăm Thanh Châu Bá Kỵ. Từ khi Thanh Châu Bá Kỵ nổi danh khắp các châu, đã sớm trở thành lực lượng khó lòng cầu được. Chiến hạm có thể dùng tiền mua, thế nhưng Thanh Châu Bá Kỵ không phải vấn đề tiền là có thể giải quyết. Một trăm Thanh Châu Bá Kỵ, quả thật cực kỳ bạo tay.

Đại công tử sắc mặt tái nhợt, chợt cười khổ, xem ra hôm nay nơi này là điểm cuối của hắn. Hắn ngược lại bình tĩnh hơn hẳn, thực lực đối phương vượt xa hắn quá nhiều, chỉ riêng cái giá này đưa ra cũng vượt xa mức lớn nhất hắn có thể trả được. So sánh lại, lời đồng ý của hắn quả thật rẻ tới mức khiến người ta xấu hổ.

Đối phương quả thật đã nể mặt Đường Thiên, hơn nữa hai trăm Thanh Châu Bá Kỵ hoàn toàn có năng lực bắt gọn bọn họ.

Lăng Hạ sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nàng cũng không nghĩ ra Mãnh Nam có lý do gì để cự tuyệt.

"Rất xin lỗi, ta đã đáp ứng sẽ bảo vệ đại công tử."

Giọng nói vang lên phía trước khiến đại công tử cùng Lăng Hạ sửng sốt ngây ra tại chỗ, còn tưởng lỗ tai mình nghe nhầm.

Asan cũng không ngờ Đường Thiên lại từ chối, hắn ngây ngẩn một lúc rồi mới nói: "Nếu đại nhân không hài lòng với điều kiện này có thể thương lượng lại."

Đường Thiên lắc đầu: "Không cần thương lượng."

Asan ngơ ngác nhìn Đường Thiên, gã này đầu bị cửa kẹp hay sao, hắn không ngờ Đường Thiên lại từ chối, hơn nữa còn dứt khoát thẳng thắn như vậy.

"Nếu Mãnh tiên sinh muốn dấn sâu vào chuyện này, vậy đành đắc tội." Asan mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh đi.

Buổi tiệc lần trước, Mãnh Nam làm ra động tĩnh lớn như vậy, hắn cũng kinh ngạc không thôi, đây cũng là nguyên nhân vì sao tư thái hôm nay của hắn lại nhún nhường tới vậy. Cường giả như vậy cho dù thủ thắng, thương vong sợ rằng không nhỏ.

Thế nhưng nó không nghĩa là hắn sợ hãi gì Mãnh Nam, trong thời đại binh đoàn xưng bá này, Thanh Châu Bá Kỵ đã sớm bước lên đỉnh của chuỗi thực vật, nắm giữ hai trăm Thanh Châu Bá Kỵ, hắn có đủ tự tin đánh bại Mãnh Nam.

Nếu đã không tránh khỏi phải trả giá lớn, vậy thì trả thôi, chỉ cần thắng, mọi trả giá đều có ý nghĩa.

"Lui lại phía sau!"

Đường Thiên nói với U Châu Quỷ Kỵ bên cạnh.

Đám người A Lãnh kinh hãi đến biến sắc: "Đại nhân. . ."

"Lui lại phía sau!" Đường Thiên hừ lạnh.

Đám người A Lãnh không cam lòng, trừng mắt với Thanh Châu Bá Kỵ, chậm rãi lui lại phía sau.

Chiến ý trong lồng ngực Đường Thiên sôi trào không thôi, đám người A Lãnh là U Châu Quỷ Kỵ, là lão binh tinh nhuệ chân chính. Bọn họ là sĩ quan nòng cốt của Quỷ Kỵ doanh của Thạch Sâm trong tương lai, chết trong chém giết như vậy chẳng có giá trị gì. Không có Thạch Sâm, những U Châu Quỷ Kỵ này mất đi rất nhiều sức chiến đấu.

Ba mươi tên U Châu Quỷ Kỵ đối đầu với hai trăm Thanh Châu Bá Kỵ có chủ tướng, quả thật không có phần thắng.

Hy sinh như vậy là vô nghĩa.

Hơn nữa. . . 

Đường Thiên chăm chú nhìn Thanh Châu Bá Kỵ đối diện, nhiệt huyết sôi trào. Thanh Châu Bá Kỵ, kẻ dịch cường hãn như vậy không phải lúc nào cũng gặp được.

Kẻ địch càng cường đại, chiến đấu càng tàn khốc, lại càng chui rèn thiếu niên tốt hơn, mạnh mẽ hơn.

Thiếu Niên Như Thần, đây là chiến đấu thuộc về ngươi! Mồ hôi đổ suốt đêm ngày chẳng phải đều vì kẻ địch như hiện tại sao?

Trong lòng Đường Thiên như có một âm thanh đang hô hoán: Đánh bại bọn chúng, đánh bại bọn chúng. . . 

Hưng phấn, hưng phấn chưa từng thấy.

Không gì khiến người ta hưng phấn hơn một đối thủ cường đại.

"Thanh Châu Bá Kỵ ư. . ."

Gió thổi qua mặt không khiến hắn bình tĩnh lại chút nào, ngược lại gió trợ thế lửa, trong ngực hắn như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, càng lúc càng rực cháy!

Thanh Châu Bá Kỵ phía trước phát động.

Bất động như núi, động như sấm sét.

Hai trăm bóng người như hòa thành môt thể, tỏa ra ánh sáng như ngọn lửa rực cháy, không ngừng phun ra nuốt vào. Bóng người lướt nhanh qua không khí, rung động trầm trầm lan tới mặt đất, phòng ốc, trên đường phố, tất cả mọi thứ đều rung chuyển, như một cơn sấm rền đột nhiên nổ tung trên bầu trời, đất rung núi chuyển.

Thế như sấm đánh, thái sơn áp đỉnh, khiến mọi người đều biến sắc.

Chỉ mình Đường Thiên gương mặt vẫn tĩnh lặng lạ thường.

Vô số đom đóm không biết nhô ra từ đâu, chớp mắt đã phủ kín toàn bộ đường phố. Khói thuốc sùng tràn ngập khắp phố xá bề bộn, dưới ánh đom đóm chiếu rọi bỗng nhiều thêm vẻ tĩnh lặng và nhu hòa.

Đến đây nào, chiến!